Thiên Đế Kiếm

Chương 26: Chương 26


trước sau

Hàn Vệ ăn không ngon.

Bát cơm đầy ứ trước mặt Hàn Vệ, hắnnhìn đã thấy nản.

Mặc dù không thiếu các món ngon,nhưng Hàn Vệ thấy nuốt không trôi.

-Ăn đi.Sao ngồi mãi thế ! – Hàn phunhân giục con.

Hàn Vệ nói, giọng hơi ngượng:

-À, dạ, mẹ ăn đi !

Hàn Ngọc nhìn anh trai, cô cũng thấyhơi lạ.Thường ngày, Hàn Vệ ăn rất ngon miệng và là người ăn nhiều nhất nhà.Bỗngdưng hôm nay trở trời hay sao mà hắn chán ăn.

Hàn Phi thì vẫn ăn uống như thường,Hàn Vệ ra sao thì cũng không liên quan gì tới hắn, trước tiên là phải no bụngđã.

-Mẹ à ? – Hàn Ngọc nói – Có khi anhcon đang yêu đấy !

-Bậy nào ! – Hàn Vệ bực mình.

Rồi thấy đúng là khó ăn thật, Hàn Vệđứng dậy:

-Con xin phép.

-Ăn uống kiểu gì kì vậy mày ? – Hànphu nhân nói – No chưa ?

-Dạ, con hơi mệt.

-Vậy tao phần bát cơm cho nhé ?

Hàn Vệ ậm ừ cho qua chuyện:

-Vâng.

*

* *

Hàn Vệ ngồi trên cái ghế trongphòng.

Cái ghế này là chỗ của Ngài Hàn, bâygiờ nó tạm thời thuộc về Hàn Vệ.

Hàn Vệ ngồi, chân gác thượng lên cáibàn làm việc.Ngồi kiểu này khá giống và thích hợp cho một thằng du côn ngoàichợ.

Hàn Vệ gác tay lên trán, mắt hắnnhắm nghiền, rất thư thái, mà kì thực đầu óc hắn đang rối lung tung beng cảlên, chốc chốc lại thở dài một cái.

Có tiếng cửa mở, chân bước nhẹ vàchậm, kiểu đi này thì chỉ có Hàn Phi, Hàn Thanh thì bước vững chãi, nhanh nhẹnvà chắc chắn.Hàn Vệ đã quen với tiếng bước chân của mọi người trong nhà nên hắnvẫn biết ai đang đi vào mà không cần nhìn.

Tuy vậy, Hàn Vệ vẫn nói:

-Phi à ?

Không có tiếng trả lời, đúng là HànPhi, thằng này có tính hỏi không bao giờ nói ngay.

Hàn Phi kéo một cái ghế lại, hắnngồi bắt chân chữ ngũ rồi cười:

-Lo cho thằng em hay là sợ nó chếtrồi về không biết ăn nói với ông già thế nào ư ?

Hàn Vệ bực mình thật, Hàn Phi điguốc trong bụng hắn, nhưng hắn không thể chịu được cái kiểu ăn nói của Hàn Phi,mặt Hàn Vệ dãn ra, lông mày đưa qua đưa lại tạo thành sóng:

-Nhiều lúc mày nói những cái câuthối không ngửi được, Phi ạ ! Thằng Thanh hay mày đều là em trai ruột của tao !Chúng mày mà chết thì tao còn đứng nguyên đấy để cho ông già nhổ vào mặt à ? Vàtao không phải là cái loại người chỉ biết nghĩ cho bản thân mình !

Hàn Phi cười khẩy, hắn uống nốt cốctrà, rồi lại nói:

-Vậy, lúc gặp nguy hiểm, một tronghai ta phải chết, anh sẽ cứu thằng em này hay cứu bản thân mình trước ?

Hàn Vệ không nói gì.

-Nói gì thì nói. – Hàn Phi trầm ngâm– Anh em trong một nhà, thậm chí là tình máu mủ, chưa chắc đã khiến người taphải động lòng.Chuyện anh em tàn hại lẫn nhau chỉ vì những thứ quyền lợi trướcmắt, anh còn lạ gì.

Hàn Vệ lắc đầu đuối lý.Hàn Phi nóinăng khó nghe, nhiều lúc như là đấm vào tai, nhưng những gì mà nó nói đều đúngcả.Chuyện anh em tàn ruột tàn hại lẫn nhau không hiếm. Bang Độc Tâm sở dĩ mạnh,bởi vì bang chủ Hà Gia Đoàn không những tài năng, mà lão ta nổi tiếng là giếtngười không cần quan tâm đó là ai, kể cả là người thân trong gia đình.Chức bangchủ bang Độc Tâm đó vốn là của anh trai ruột lão, Hà Gia Viên.Hà Gia Viên ngạongược, tham lam, tàn bạo, Hà Gia Đoàn giết hắn.Xét về mặt xã hội là trừ hại chogiang hồ, nhưng nếu xét về mặt đạo đức thì đó là chuyện đáng để người ta xúcxiểm.Ai dám đảm bảo là Hà Gia Đoàn giết anh trai mình là để trừ hại cho mọingười, hay chỉ là mượn cớ đó để giành lấy vị trí bang chủ ? Chẳng ai biết, chỉcó Hà Gia Đoàn biết, nhưng ít nhiều người ta cũng hiểu.Và chắc chắn là Ngài Hànhiểu, sống hơn sáu mươi năm trên cõi đời có thể tạm gọi là đủ để người ta hiểunhững chuyện gì gọi là khó hiểu.

-Nói vậy thôi. – Hàn Phi nói – Dùsao em cũng nói vậy để anh nên giữ cái nghĩa tình, thời buổi ngày nay khó quảnlý được chính mình lắm.

“Nói vậy còn được” – Hàn Vệ nghĩ.

-Thằng Thanh có thể tự lo cho mình,vả lại đang yên đang lành, làm sao mà xuất hiện bọn Bất Kiếp Viện ở đây được ?

-Cũng không chắc, nhỡ đâu chúng nóđến đây để xử lý mình thì sao ?

-Thì mặc đấy, một thằng khôn ngoancó bao giờ nghĩ đến cái chuyện đánh nhau với Tam Khách ở ngay Kiếm Tiên Thànhkhông ?

-Đừng tự tin vậy.Mày không nghe ônggià nói là cái thằng vào Thiên Lệ Chi Thành ấy, một mình nó đấu được với HoảThần Chúc Dung hay sao ?

Hàn Phi cười:

-Anh không đọc sách rồi, hoặc ônggià nói chưa kỹ. Đó chỉ là phách của Hoả Thần thôi, không phải là hồn và cũngkhông phải là bản thể của Hoả Thần.Nếu là hồn hay bản thể thì làm gì có chuyệnmột mình đánh nhau với Hoả Thần.Có là thánh !

-Thế là thế nào ? Sao tao cóc hiểugì cả ? Mỗi thành đều có các vị thần cai quản đấy như ? Lại còn hồn và phách làthế nào ?

-Trong quyển sách “Hoàn Mỹ biên sử”,người ta đã nói rất kỹ rồi sao ?

Hàn Vệ đăm chiêu như đang suy tư vềmột cõi xa xăm đầy tính hoài niệm cao cả và thiêng liêng, nhưng rốt cục hắn lạinói một câu chẳng xứng tầm tí nào:

-Cái quyển đó hả ? Tao nhớ là đã náttươm khi đánh nhau với thằng Hàn Thanh hồi nó còn bé rồi.

Hàn Phi lắc đầu ngán ngẩm.

-Thôi.Mày nói rõ cho tao nghe xemnào.

-Có thể nôm na là thế này.Các vịthần không như con người, hay nói chung là những đứa có hình người vì em khôngbiết định nghĩa bọn tộc Thú là cái giống gì.Con người có một bản thể và mộtlinh hồn, không có phách.Linh hồn con người khi chết đi thì đi về đâu là chuyệncủa nó, ai mà biết được, có thằng nào chết rồi mà viết sách được thì tốt.Còncác vị thần có bản thể hay là xác cũng không sai, có hồn, có phách.Vào lúc OánLinh quấy nhiễu, các vị thần đã để lại phách của mình ở nhân gian để bảo vệ conngười.Phách chỉ là một phần tách ra từ bản thể, nên sức mạnh cũng bị giảm theo.Tuỳ thần nào mà có nhiều phách, em chỉ thấy người ta nói Hoả Thần Chúc Dung cónăm phách, trong khi Thuỷ Thần Công Công có những tám phách.Chẳng biết đâu màlần !

-Nói tóm lại là các thần đều cóphách ?

-Có thể nói là như vậy.

-Vậy muốn tiêu diệt thần thì phảitiêu diệt cái gì ?

-Hồn.Hồn trú ngụ trong bản thể, nếubản thể bị tổn thương thì hồn cũng tổn thương, không biết thần thế nào, chứngười thì chưa ai làm được chuyện hồn thoát xác cả.Nhưng cái đó là trên lýthuyết, chứ ai mà tin được.

-Ờ, hay đấy, vậy là tao diệt đượcthần chăng ?

-Rồi, tiêu diệt Hoả Thần xong thìlấy đâu ra lửa ?

Hàn Vệ phì cười:

-Mày tin vào thần quá đấy. Tao biếtHoả Thần Chúc Dung là người đã cho nhân gian ngọn lửa, nhưng mày quên rằng conngười có thể tạo ra lửa, Mộc sinh Hoả, không nhớ sao ?

-Biết là vậy, nhưng …

-Nếu phụ thuộc vào thần mãi, thì conngười chỉ càng ngày càng ngu đi mà thôi.Hàng thế kỷ nay, chẳng phải con ngườiđã bắt đầu vượt ra sự kiểm soát và thống trị của thần hay sao ? Con người mớithực sự là đáng sợ nhất trong thế giới này.Chẳng phải các vị thần đều phải cúiđầu trước Hắc Đế - vị Thiên Đế của Đại Lục này là gì ?

Hàn Phi ngẫm nghĩ, Hắc Đế quả thậtđã vượt ra mọi cái giới hạn của thế gian, để rồi trở thành Thiên Đế, cái tênchỉ dành cho vị thần tối cao nhất tạo ra thế giới, hơn cả Thượng Đế. Đúng làcon người có những khả năng vô biên.

-Dù sao, sách vẫn là sách, nhiều thứchỉ là tao phách của cổ nhân mà thôi. – Hàn Vệ cười. - Suốt ngày ngồi chúi mũivào sách, rồi đem những thứ trong sách ra để loè bịp thiên hạ và nói khoác thìcả ngày không hết.

Hàn Phi cười.Hàn Vệ không hay đọcsách, nói đúng hơn cho đỡ văn hoa thì Hàn Vệ chẳng bao giờ đọc sách cả.Hàn Vệsống lăn lộn ở ngoài đường từ lúc bé. Và Hàn Phi hiểu rằng cuộc đời mới thật sựlà quyển sách lớn nhất, không có mở đầu và cũng chẳng có kết thúc.Hồi ấy, hắnvẫn tự hỏi rằng có thật là Ngài Hàn bỏ bê không quan tâm tới Hàn Vệ hay là ngàicố tình để Hàn Vệ sống ngoài đường phố ? Cái đó Hàn Phi chịu, nhưng hắn chắcchắn một điều là Hàn Vệ biết và hiểu rõ luật đời, mặc dù tính có hơi nóng. HànPhi nhớ hồi trước, Hàn Vệ đi chơi đêm về, Ngài Hàn cấm cửa không cho vào, thếlà Hàn Vệ phải ngủ lại ngoài đường.Chuyện Hàn Vệ đánh nhau với ai, gây gổ cáigì, thậm chí là chém người gây thương tích, Ngài Hàn không quan tâm, hay nóiđúng hơn là ông biết nhưng mặc đấy, để cho tự Hàn Vệ giải quyết.Thế cho nên nămmười sáu tuổi, Hàn Vệ bị bọn du đãng đánh hội đồng lúc đêm khuya, và đáng nhớnhất là cái lần Hàn Vệ bị một thằng Kiếm Khách mạnh hơn bắt quỳ xuống hôn cáigiầy của nó vì Hàn Vệ đánh thằng đàn em của thằng Kiếm Khách ấy. Hàn Vệ đánhkhông lại vì, còn non, và quá háo thắng. Có lẽ đó là cái lần nhục nhất mà HànVệ đã từng chịu đựng trong đời.

Và sau này Hàn phu nhân có nói lạicho Hàn Phi, hắn đã đúng.Ngài Hàn không phải không quan tâm tới Hàn Vệ, mà thậmchí ngài còn cử người theo dõi Hàn Vệ liên tục.Mọi hành động của Hàn Vệ, NgàiHàn biết hết.Nhưng ngài để cho Hàn Vệ tự quyết định cuộc sống của mình.Ngài tâmniệm rằng, những đứa con trai có bản lĩnh và thực sự có thể sống được trong mọihoàn cảnh thì nó phải tự suy nghĩ và quyết định lấy, chứ không phải là có ngườichỉ dẫn này nọ.Hàn phu nhân mặc dù xót con khi chứng kiến thằng nhóc Hàn Vệ,người lúc nào cũng thâm tím vì đánh nhau.Nhưng bà cũng theo ý chồng. Ngài Hànrất kính trọng bà, nhưng chuyện dạy con thì Ngài Hàn đã giao khoán là phải đểông dạy.Có thể người thiên hạ chê cười rằng ông không quan tâm tới con cái, cónhà mà lại để cho thằng nhóc suốt ngày lang bạt khắp chốn.Nhưng người ta nóithế nào, thì Ngài Hàn cũng chỉ cười xoà thôi.Chẳng ai hiểu, chỉ có Ngài Hàn vànhững ông bạn già của ngài hiểu rằng, đó chính là cách giáo dục trẻ con củangười Uất Hận Thành.Và Ngài Hàn không sai, Hàn Vệ lớn lên đã tự suy nghĩ được,mình cần phải làm gì, cần đối xử với mọi người như thế nào.Hàn Vệ đi theo conđường riêng của hắn, hắn không học kiếm, mà hắn học trọng binh.Câu đầu tiên HànVệ nói với Ngài Hàn là “ Con muốn tìm thầy”, Ngài Hàn đã hiểu đến lúc cho HànVệ trở thành một Kiếm Khách đích thực chứ không phải là một Kiếm Khách đườngphố.Ngài thấy Hàn Vệ đã đủ chín chắn để học, chứ không phải học rồi để đánhnhau.Và Hàn Vệ đã từng bước trở thành một Kiếm Khách mạnh nhất Kiếm Tiên Thành,mang cái biệt danh Hoả Trọng Đế, cái tên đủ làm những thằng lang bạt trong conphố nghèo Kiếm Tiên Thành khiếp sợ.Và cái tên ấy đủ khiến mọi kẻ trên giang hồbiết rằng, chớ có lôi thôi với Hàn Vệ, hoặc là yên lành, hoặc là có máu.NhưngHàn Vệ đã quá thừa sự khôn ngoan để biết rằng nên giữ mình, chớ có lấy chuyệnmình mạnh để uy hiếp người khác.Không thiếu những thằng ỷ lấy cái mạnh của mìnhđể bắt nạt thiên hạ và những thằng đó kiểu gì cũng có ngày bị người khác trịcho.Vì thế, gần một năm nay, Hàn Vệ đã cố gắng tập cho mình vào trong khuônphép, tránh chuyện giận quá mà mất khôn.

Nhưng Hàn Vệ lớn lên trên đường phố,nên tính cách của hắn cũng đường phố luôn thể.Hàn Vệ gần như là vô địch trongchuyện ăn nói thiếu văn hoá.Sống ngoài đường quen đã ảnh hưởng lên chuyện nóinăng của Hàn Vệ.Trước mặt Ngài Hàn và Hàn phu nhân, hắn vẫn nói năng lễ phép,nhưng trước mặt những đứa em, mọi câu nói năng bậy bạ và vô văn hoá, hắn cứtuôn ra tồng tộc.Hàn Ngọc là con bé lễ phép, gia giáo nhất nhà cũng bị ảnhhưởng đôi chút thì còn nói gì đến hai thằng em trai và đứa em nuôi suốt ngàytiếp xúc với ông anh cả yêu dấu.Và lối sống của đường phố cũng làm cho Hàn Vệtrở nên gan lỳ và nguy hiểm hơn. Đến bây giờ, Hàn Phi vẫn không biết cái thằngKiếm Khách làm nhục Hàn Vệ trước đây biến đâu, do sợ quá hay là bị Hàn Vệ chonằm ngủ dưới Kiếm Tiên Hồ rồi ?

-Thôi – Hàn Phi thở dài - Bọn BấtKiếp Viện không có thì giờ tới đây đâu.Mà có đến thì chúng nó cũng chẳng giảiquyết cái gì cả.

-Nên cẩn thận trước thì hơn, chúngnó mà kéo hết tới đây thì khó sống.

-Không đâu.Theo như ông già nói, thìcái thằng Quỷ Nhân gì đó, và thằng đấu với Hoả Thần Chúc Dung ấy, chúng nó hànhđộng một mình, không đi theo hội.Vì vậy, sẽ không có chuyện chúng nó kéo đàntới đây được.

-Ừ, cũng phải.

-Vả lại, chúng nó đánh sập cái NgưThôn, tức là chúng nó phải biết mình đang dây vào ai.Bất Kiếp Viện tự biết mìnhmạnh, nhưng chúng nó cũng không thích cái chuyện đánh nhau với ta.Chúng nó đánhNgư Thôn, có lẽ vì tìm kiếm cái gì đó quan trọng nên bắt buộc mới đánh.Chẳngthằng nào thích mua rắc rối vào mình cả, có thằng điên nào tự dưng ra làm thịtcả cái thôn ấy không ? Nếu giờ chúng ta tạm ngồi yên, thì Bất Kiếp Viện cũng sẽngồi yên đó.

-Vậy ngồi yên mãi sao ?

-Chắc chắn là không rồi. Kiểu gì sẽcó đánh nhau lớn, chẳng phải ông già đã nói để chúng ta chuẩn bị tinh thần rồiđấy như ? Vấn đề bây giờ phải xác định lý do mà Bất Kiếp Viện đánh mình đã.

-Nhưng cẩn thận thì vẫn hơn.Nhỡ đâuchúng nó tới đây để triệt mình luôn thì sao ?

-Cũng phải.

Hàn Phi bất giác nhìn lên bàn, hắnthấy quả cầu thuỷ tinh đựng nước, bên trong có thanh kiếm nhỏ và cát trắngxoá.Hàn Phi lắc mạnh quả cầu, thanh kiếm chuyển động nhẹ, cát trong quả cầu rơixuống như tuyết.

-Ông già vẫn còn giữ cái này sao ?

-Ừ, từ hồi cưới bà già đến giờ, ônggià vẫn giữ, mày cẩn thận, nó mà vỡ là mày cũng “vỡ” luôn thể !

Hàn Phi phì cười, Hàn Vệ nhiều lúcnói những câu dễ khiến người ta hiểu nhầm sang ý nghĩa khác quá.

Hàn Phi lau cho quả cầu bóng lên,rồi cẩn thận đặt lên cái bệ.Quả cầu này là của Hàn phu nhân tặng Ngài Hàn hồiNgài Hàn cưới phu nhân.Quả cầu qua hàng chục năm mà vẫn sáng bóng và được đặttrang trọng như thường.

-Nhân nói chuyện cưới xin. – Hàn Vệtiếp lời – Mày lo mà cưới vợ đi, không có để rồi sau này chẳng còn thời gian mànghĩ tới chuyện ấy nữa đâu. Đàn ông có tuổi là phải lo lắng những chuyện quan trọnghơn rồi, không ai hơi đâu nghĩ đến cưới gả.

-Lo làm gì, anh cũng đã lấy vợ đâu ?

-Thì đằng nào tao cũng phải lấy,cùng lắm là trong ba năm nữa.Mày cũng lo dần đi là vừa, sắp có chuyện rồi mà cứđủng đỉnh như không ấy !

-Sớm muộn gì, lão Khuất Bá bây giờvẫn đang tìm ý chung nhân đấy như ? – Hàn Phi dài giọng.

-Con chó khắm ấy tao không chấp, nóitrắng ra là không chấp được ! Có ai đời sắp lên bảy mươi rồi mà còn đi quật gái! Chỉ khiến cho thiên hạ nó khinh như chó thôi.Mà tao nghe nói dạo này mày đangtằng tịu với con Doãn Ái, con gái Thất Hiền Sứ Giả phải không ?

-Đúng.Nhưng mà sao ?

-Con đĩ.

Hàn Phi nhăn mặt:

-Sao lại nói người ta thế ? Con béấy dễ thương thật mà !

-Ừ, nó dễ thương, nhưng không dễchịu.Con đó mới bỏ chồng được một tháng rồi phải không ?

Hàn Phi chữa lại:

-Gần một tháng.

-Ừ thì gần một tháng. Mày quen nóđược hai tháng rồi phải không ?

-Ừ, nhưng mà sao ?

-Tức là mày đi lại với nó lúc nóđang có chồng chứ gì ?

Hàn Phi đáp, mặt tỉnh khô:

-Có thể nói là như vậy.

-Thế thì mời mày đạp ngay cái conđượi ấy cho tao nhờ ! Nó chấp nhận chuyện qua lại với mày khi nó đang có chồng! Nó dám bỏ chồng để theo mày ! Thử hỏi đến lúc mày cưới nó rồi, mày có dám đảmbảo là nó không đưa đẩy với thằng khác không ?

Hàn Phi ngẫm nghĩ, hắn cũng chẳngthích con bé ấy lắm, mặc dù nó đúng là dễ thương và xinh thật, trước Hàn Phithực sự yêu Doãn Ái, nhưng tính cách đỏng đảnh của con Doãn Ái khiến hắn khôngưa, hắn tính bỏ rồi, nhưng Doãn Ái cứ bám riết lấy Hàn Phi, hắn cũng chưa nỡ bỏluôn.Vả lại, trong thành hắn chưa tìm đâu ra được đứa nào xinh hơn con Doãn Áicả.

-Mà tao nghe nói hồi tuần trước, màybỏ ra hơn một trăm Kim Nguyên Bảo chỉ để mua cho nó cái guốc gì đó phải không ?

-Sao anh biết ?

-Tao nghĩ con Doãn Ái nó yêu cái túitiền của mày hơn là yêu mày đấy.Tiền không mua được tất cả, nhưng mua được gầnnhư tất cả, mất tiền không phải là mất tất cả nhưng mất gần như tất cả. Đến lúcmày hết tiền, liệu con Doãn Ái ấy có giúp mày không, hay là bỏ theo thằng khác? Hết tiền rồi phải sang nơi khác để làm con chó cho người ta sai bảo, nhục lắm! Vả lại, mày không phải là ông già, có thể đi lên bằng hai bàn tay trắng.Nhìnluôn ngoài chợ đi, lắm thằng chẳng có xu nào trong người để ăn, mày tiêu hoangnhư thế không thấy phí à ?

Hàn Phi nghĩ Hàn Vệ nói cũng đúng,con Doãn Ái bám riết lấy hắn không phải để ôm hôn hắn mà là để nũng nịu như connít đòi mẹ mua cho cái gì đó.Và, hắn cũng không phải là Ngài Hàn, ngài có thểvực dậy cả gia đình.Hồi năm mười tuổi, Hàn Gia bị phá sản do không thể chịu nổisự phá hoại ngầm của bang Thái Nhật, bang Hàn Thuỷ tan rã.An Dương và Lăng Khêlúc ấy phải ngủ ngoài đường, còn gia đình phải ở trong một căn nhà rách nát,đúng là cực khổ khi hồi đó con bé Hàn Ngọc mới có bốn tuổi đã phải nhịn ăn.Vậymà Ngài Hàn đã vực dậy cả gia đình, cả bang Hàn Thuỷ để trở thành bang pháimạnh nhất Đại Lục bằng công sức và cả thủ đoạn.Hàn Phi chẳng bao giờ được nhưthế cả.Nghĩ lại hắn cũng thấy mình ngu lâu quá thể, tự dưng lại biếu không conđĩ kia hơn một trăm Kim Nguyên Bảo để nó mua một cái guốc hay giầy hoặc là hỗnhợp cả hai gì gì đó.Bây giờ nghĩ lại cũng tiếc.

-Mà mày đã đụng chạm con Doãn Ái cáigì chưa đấy ?

-Chưa.Dạo này ít đi với nó.Mà anhbiết em chẳng bao giờ làm chuyện ấy khi yêu rồi cơ mà ? Chỉ có đi kỹ viện thìmới làm cái trò đó thôi.

-Kiểu gì thì kiểu.Tao không quantâm.Một ngày đẹp trời, gió hiu hiu thổi, chim hót líu lo trên cành, tâm hồn conngười đang bay bổng cùng với trời đất, thì tự nhiên con khốn đó xuất hiện ởcửa, tay bồng một thằng lỏi rồi nói với ông bà già : “Con là vợ của anh Phi,đây là con anh ấy”, tao và thằng Thanh tự nhiên lên chức bác và chú.Nói thậtvới mày, không gì có thể cản được chuyện ông già ngồi một mình trong phòngkhông dám ra ngoài đường để nhìn mặt bàn dân thiên hạ nữa.

Hàn Phi thở dài, dù gì cũng nên nghelời anh trai:

-Vậy…cứ để đó.Em cũng tính nghỉ connày rồi.

-Nghỉ luôn đi. Đàn bà là dễ dụ khịnhất nhưng cũng dễ lừa người nhất.Mày hiểu cái đó hơn tao mà.Nhân tiện, màycũng nên xin lỗi thằng chồng con Doãn Ái đi.Mình làm sai rồi, vợ người ta màmày lại đi tán tỉnh, mày không thấy là bàn dân thiên hạ nó chửi mày vì suốtngày đi với gái không ?

-Biết rồi.Nhưng nói thật là chẳng cócon nào vừa ý em.

Hàn Vệ lắc đầu:

-Được một nửa bà già thì sao ?

-Một phần mười đã là phúc lắm rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!