Lễ Thanh Lâm đến rồi ! Sau bao ngàychờ đợi !
Buổi đêm Tích Vũ Thành tràn ngập ánhsáng của lửa, pháo hoa và những khuôn mặt tươi cười tràn ngập hạnh phúc .
Những đám pháo hoa nổ xoáy như bôngvụ trên bầu trời . Những đứa bé tộc Vũ được bồng trên tay mẹ chỉ trỏ , lần đầutrong đời chúng được nhìn cảnh tượng đẹp như thế .
-Đẹp không con ? Đẹp quá kìa ! Ồ !Đẹp quá ! – Người mẹ nựng đứa con .
Đường Tích Vũ Thành tràn ngập ngườiđổ ra chơi lễ Thanh Lâm . Những đống lửa lớn được đốt lên, từng đôi nam thanhnữ tú nhảy vòng quanh những đống lửa đó khiến hội càng thêm náo nhiệt . Một vàingười hơi náo loạn, họ ném những quả pháo nhỏ xuống dưới đất làm các đôi nhảynhiều khi giật mình , đám đông cười rộ .
Bác thợ rèn Lữ Hạ Đao đã không cònmặc chiếc áo bám đầy bụi từ cái lò rèn nữa . Bác đã mặc cái áo xám hôm đến dựlễ mừng thọ Ngài Hàn . Một mình bác đi tha thẩn trong đám lễ hội đông người, vợbác đã tới đền thờ thần Thanh Lâm để cầu nguyện . Phụ nữ thích lễ bái mà !
Bác thợ rèn nhìn những đôi nam nữ eấp với nhau trong lễ hội , bác lại nhớ tới thời trẻ của mình . Thật là đẹp chomột thời ! Bác vẫn nhớ tới cái ngày ấy, ngày đầu tiên bác tới lễ Thanh Lâm vàonăm hai mươi tuổi . Ngày ấy cũng vui lắm, người đi tấp nập và náo nhiệt dù rằnghơi kém vui một chút bởi vì bóng đêm chiến tranh thời kỳ Đại Hỗn Loạn . Nhữngcô gái xinh đẹp trong đêm say tình, cùng nhảy múa với anh thợ rèn Lữ Hạ Đao trẻtuổi . Các cô gái ôm lấy Lữ Hạ Đao, trong cuộc vui, không phân biệt rằng anh cóphải là người yêu họ không , các cô đặt những đôi môi nồng cháy lên má của LữHạ Đao, rồi Lữ Hạ Đao cũng say trong cái đêm ấy, chẳng biết anh đã nhảy , ômhôn với bao nhiêu cô gái . Đêm tình mùa lễ Thanh Lâm làm người ta nhớ mãi, làmngười ta yêu đời, say đắm trong tình yêu, các cô gái không giữ vẻ e ấp thườngngày nữa, họ thoải mái sống, thoải mái thả hồn trong đống lửa, trong tiếng pháonổ rồn rã . Đó không phải là sự phá hoại , buông thả . Người con gái Tích Vũ đaphần đều thấm nhuần những giáo điều về đức hạnh và sự trinh tiết . Nhưng đêmtình vào lễ Thanh Lâm là của người con gái, họ có quyền chọn lựa cho mình mộtngười bạn trai , và nếu tình cảm đến mức làm “ chuyện đó “ thì chàng trai sẽphải cưới người con gái tộc Vũ ấy làm vợ . Khi người con gái Vũ tộc đã dânghiến sự trinh tiết của mình cho chàng trai thì đó đã trở thành một thứ xiềngxích vô hình giam giữ hai người . Nếu một anh chàng nào đó không thực hiện tráchnhiệm làm chồng , thì sẽ vô cùng rắc rối . Có một lời nguyền cổ xưa đối vớingười con gái Vũ tộc . Đó là nếu chàng trai nào không thực hiện trách nhiệm củamình đối với một cô gái Vũ tộc sau khi làm chuyện đó, sẽ bị tai ương liên tiếpập xuống cuộc đời, cho tới khi nào anh ta cưới cô gái ấy thì thôi . Chẳng biếtlời nguyền ấy có hay không , nhưng gần đây một vài anh chàng ở Kiếm Tiên Thànhkhông giữ lời hứa đã bị khuynh gia bại sản, thậm chí có người còn chết yểu,trước đây cũng đã từng xảy ra chuyện như vây . Và những câu chuyện ấy đã làmcho các chàng trai không dám liều nữa . Bác thợ rèn Lữ Hạ Đao cười . Kể ra nếulời nguyền ấy có thật thì nó đúng là hay, nó bảo vệ các cô gái tộc Vũ . Con gáiVũ tộc xinh như thế, lại nhan nhản nhan nhản thế kia thì thằng nào chịu được ?
Rồi bác thợ rèn còn nhớ, ngày TíchVũ Thành phản ước với Kiếm Tiên Thành , lễ Thanh Lâm nghe nói buồn và vắng ngắt. Người ta chẳng thèm vui chơi nữa . Nhưng những ngày u ám ấy qua lâu rồi ! Bâygiờ là phải vui cái đã !
Bác thợ rèn đi chầm chậm, rồi mắtbác theo chiều tự nhiên, đưa lên để nhìn người chắn đường trước mặt . Một côgái , mặc áo giáp, tay cầm cây cung có ánh sáng xanh nhẹ . Quái ! Đang lễ hội,sao lại có cô gái mặc như thế này ? Hay là vệ binh ?
Bác thợ nhìn lên và nhận ra ngườiquen , bác nói :
-A ! Cô gái !
Cô gái quay ra, rồi cũng mừng rỡ :
-Bác thợ rèn ! Bác Hạ Đao !
-Cô là Hoa Anh ? Đúng rồi , Hoa Anhnhờ tôi sửa cây cung khiêu chiến !
-Bác còn nhận ra cháu sao ? Thật hayquá !
-Cô là vệ binh sao ?
-Dạ, cũng…gần tựa như vậy . Cháu làtổng đội trưởng vệ binh Tích Vũ Thành .
Bác thợ rèn ngạc nhiên hết sức,trước giờ bác chỉ nghe rằng tổng đội trưởng Tích Vũ là một cô gái rất trẻ .Nhưng bác không ngờ người đó chính là Hoa Anh .
-Vậy sao ? Chà ! Trẻ tuổi như vậy màđã được như vậy rồi sao ?
-Bác quá khen rồi ! Công việc củacháu cũng vất vả lắm ! Quản không xuể ! Bác đến Tích Vũ Thành lâu chưa ?
-Lâu rồi ! Được gần một tuần ! Đisớm thế mà tìm quán trọ khó kinh !
-Chúng cháu đã cố gắng lắm rồi chứ !Mở thêm gần một trăm quán rồi mà vẫn chẳng ăn thua , đành làm khó bác vậy !
-Thôi ! Tôi không dám quấy quả cônhiều nữa ! Thôi, mong cô cũng được vui vẻ đêm lễ hội nhé !
-Cháu cám ơn !
-Mà này ! Đêm nay là … vui lắm đó !Cố gắng vào lễ hội đi ! Có tìm được anh chàng nào thì…
-Thôi mà bác !
-Vậy thôi ! Cáo từ ! Chúc vui vẻ nhé!
-Chúc bác vui vẻ !
-Cảm ơn !
Bác thợ rèn lại đi tiếp, đi được mộtquãng, bác thấy đám đông rẽ sang hai bên . Đến rồi, lễ rước tượng thần ThanhLâm .
Đi trước là một đoàn các cô gái Vũtộc, mặc áo trắng đầy lông vũ, múa điệu múa Thiên Điểu . Màn đêm được đúng làmàn đêm vì nó được những chiếc áo trắng tô điểm . Người xem trầm trồ thán phụcbởi sự uyển chuyển, nét thanh thoát trong từng điệu múa .
Tiếp theo đó là một đoàn người nữatheo sau, cả nam cả nữ, tay mỗi người xách giỏ hoa . Họ tung hoa sang hai bênđường, đám đông giơ tay lên đón những bông hoa ấy, người ta quan niệm rằng, nếucó được những bông hoa này trong nhà, mọi sự an lành sẽ tới . Tất nhiên, quanniệm ấy không được đúng cho lắm .
Và cuối cùng là đoàn rước tượng .Tượng thần Thanh Lâm trong tư thế ban phước lành . Đến lúc này, đám đông haibên đường đều cúi đầu xuống tỏ vẻ kính trọng . Bức tượng bằng đồng, cao hàngchục trượng được kéo chầm chậm bởi chiếc xe đóng bằng gỗ bên dưới có hàng chụcngười đẩy . Bác thợ rèn Hạ Đao cũng đã nhìn thấy bức tượng này, mấy chục nămrồi mà nó vẫn không thay đổi gì cả .
Những người ngồi trên chiếc xe nhúnglá vào bát nước lớn, họ vẩy những giọt nước lấp lánh ánh sáng về phía đám đông. Lúc này , mọi người đều hò reo hưởng ứng .
Bác thợ rèn nhìn sang trái, bác thấymột cái đầu đen loà xoà tóc vụt qua . Bác nhíu lông mày, cái mái tóc ấy bácthấy giống Xích Vân lắm !
Hay là Xích Vân ?
Bác thợ rèn cười thầm, Xích Vân saocó thể đến đây được ?
Lễ Thanh Lâm náo nhiệt , nhưng náonhiệt nhất, vui nhất là vào giờ Hợi . Lúc ấy, là bắt đầu đêm tình Tích Vũ Thành. Những cô gái Vũ tộc nhảy đầu tiên, ánh lửa bập bùng soi rõ lên khuôn mặt rạngngời xinh đẹp của họ, lúc nào đám con trai mới vào cuộc . Từng đôi, từng đôinhảy theo tiếng đàn, tiếng sáo .
Xích Vân và Diêu Linh đang đi cùngnhau . Dọc đường hai người đã cãi nhau vì không thắng được trò cá cược mũi tênnào dài, mũi tên nào ngắn .
-Tôi đã bảo rồi mà ! – Diêu Linh gắt– Rõ ràng là cái mũi tên bên trái dài hơn mà anh không chọn ?
-Tôi hỏi cô, nó che đi mất rồi mà côcòn nhìn thấy là sao ?
Diêu Linh nói hơi lố, cô chống chế :
-Thì…nói tóm lại là anh chẳng có đầucó cá cược gì cả !
Xích Vân thấy các đôi nhảy đang baytrong ánh lửa, y thấy lòng mình vui quá, y phấn chấn và nói :
-Vào nhảy đi !
Diêu Linh ngạc nhiên, cô trố mắt :
-Anh ! Nhảy ?
-Dĩ nhiên ! Cô không tin sao ? Vàonhảy với tôi !
-Không !
-Vậy tôi vào trước !
Xích Vân vào cuộc, và y không nóikhoác . Xích Vân biết nhảy thật, và nhảy rất giỏi . Đôi chân của Xích Vân xoayvần, đánh nhịp theo tiếng đàn hết sức điệu nghệ . Nhiều cô gái thấy Xích Vânnhảy hay quá liền tiến vào và nhảy cùng với y . Và Xích Vân không làm họ thấtvọng . Y nhảy cực giỏi, giỏi hơn tất cả những người khác, kể cả những chàngtrai Vũ tộc .
Ở Uất Hận Thành, Xích Vân đã từngnhảy điệu này . Người Vũ tộc ở Uất Hận Thành thỉnh thoảng tổ chức lễ hội, trongđó họ có tổ chứ một lễ hội gần gần giống lễ Thanh Lâm, và Xích Vân cũng thườnghay đến đó . Y thấy người ta nhảy, và thế là y cũng học theo . Những điệu nhảynhanh, uyển chuyển của Vũ tộc, và còn biến tấu cải biên đi một số điệu . Nhưngđó là thời Xích Vân còn mười hai , mười ba tuổi .
Lâu lắm rồi mới được nhảy điệu này,Xích Vân vui quá ! Cuộc đời này đúng là vui thật !
Xích Vân trở thành tâm điểm chú ýcủa đám đông . Y nhảy hết sức điệu nghệ, và những cú xoay vòng người trên khôngtrung làm đám đông vỗ tay tán thưởng không ngớt .
Xích Vân đi ra để nhường cho nhữngđôi nhảy khác, y tiến tới Diêu Linh :
-Nhảy đi !
-Anh cũng là một tên hay đấy ! –Diêu Linh cười – Hóa ra anh cũng là một người có tài !
Xích Vân kéo tay Diêu Linh :
-Nhảy thôi !
Diêu Linh kéo tay lại :
-Tôi không biết nhảy !
-Tôi dạy cho !
-Ngượng lắm…
-Đi nào !
Xích Vân kéo Diêu Linh vào, tay củay nắm chặt lấy tay Diêu Linh , y nói :
-Nào ! Giờ khi tôi đưa chân phảisang thì cô đưa chân phải của cô sang ! Rồi nhún chân trái lên ! Như thế này !…Đó ! Nhảy đi !
Diêu Linh ngập ngừng , rồi cô cũnglàm như Xích Vân . Tới đoạn gấp, Xích Vân kéo tay làm Diêu Linh suýt ngã . Y đỡlấy Diêu Linh :
-Không sao chứ ? Đừng để ý thứ gìkhác ! Cứ hoà vào tiếng nhạc ! Cảm giác trôi trong tiếng nhạc ấy !
Diêu Linh làm theo . Đầu óc cô trốngrỗng, cô nắm tay Xích Vân chặt hơn, tiếng nhạc như dòng suối chảy tràn trong cơthể Diêu Linh . Rồi như đã thuần thục, cô nhảy với Xích Vân , đẹp lắm . Tiếngnhạc như những giọt nước, bắn từng giọt li ti làm ướt át tâm hồn của cô .
Tiếng nhạc trầm xuống, Xích Vân ômlấy eo Diêu Linh rồi đưa đẩy . Diêu Linh hơi bất ngờ, cô chưa chuẩn bị cho tìnhhuống này :
-Này, đây là nhảy kiểu gì vậy ?
-Không phải nhảy . Chỉ là để ngườita ôm nhau thôi .
Diêu Linh thấy lưng mình đang nóngran lên, cô gỡ tay Xích Vân ra :
-Thôi ! Ra đi !
Xích Vân giữ lại :
-Đang vui mà ! Đừng thế !
Tay Xích Vân nắm chặt, Diêu Linhthôi không gỡ tay Xích Vân ra nữa .
Xích Vân gục đầu vào mái tóc DiêuLinh , y nói :
-Tôi không có ý gì đâu ! Chỉ là lâuquá rồi tôi không được vui thế này rồi .
Xích Vân đê mê, người y nhẹ bẫng, yghé sát vào đôi môi của Diêu Linh .
-Anh làm gì thế ? Đừng như vậy !
Xích Vân ôm Diêu Linh chặt hơn, ynói :
-Tôi chỉ quý cô . Cô là bạn tôi rồiđó, chưa có một cô gái nào ở Kiếm Tiên coi trọng tôi và nói chuyện với tôi nhưcô cả .
-Nhưng mà…
Xích Vân không cần nghe Diêu Linh ,y ôm tay vào gáy Diêu Linh và đưa khuôn mặt cô lại gần y . Diêu Linh cố đẩyXích Vân ra nhưng không được .
-Xích Vân ! Đừng như thế !
-Đêm nay đang vui mà ! Đừng ngại,tôi chỉ hôn thôi , rồi đến sáng mai, sẽ chẳng có gì xảy ra cả !
-Đừng !
Xích Vân hôn Diêu Linh thật . Haytay của y siết chặt như hai gọng kìm vào lưng Diêu Linh .
Diêu Linh đẩy vai Xích Vân nhưngkhông được vì y ôm quá chặt . Nhưng rồi người Diêu Linh cứ mềm ra, mềm như nước. Và cánh tay Diêu Linh chẳng còn nghe theo Diêu Linh nữa, cứ thế ôm chặt vàolưng Xích Vân . Đầu óc của Diêu Linh nghĩ tràn đi, như một dòng suối chảy xiết. Tiếng nhạc, tiếng sáo làm Diêu Linh say , cơn say tràn ngập trong người DiêuLinh, tê từ cánh tay, tràn lên môi . Tay của Diêu Linh lùa vào mái tóc của XíchVân và ve vuốt nhẹ nhàng . Chính Diêu Linh cũng không hiểu vì sao mình lại thế.
Mất một lúc, Diêu Linh mới định thầnra là mình đang làm gì . Cô nói :
-Thôi, thả tôi ra đi , Xích Vân…
Xích Vân nhìn vào mắt Diêu Linh :
-Sao thế ? Có gì sao ?
Đôi mắt của Xích Vân , lần đầu tiênDiêu Linh nhìn rõ đôi mắt ấy đến thế . Đôi mắt lạnh lẽo cô hồn, không cảm xúc .Diêu Linh sợ, cô quay mặt đi :
-Tôi…tôi muốn đi chỗ khác…
-Đang vui, định đi đâu ?
-Xích Vân … – Diêu Linh nói nhẹnhàng, không giống với giọng cáu gắt thường ngày – Dường như anh đã hiểu nhầmcái gì đó … Chúng ta chỉ là bạn thôi …
-Thì tôi vẫn coi cô là bạn ! – XíchVân cười – Nhưng đêm nay là đêm tình ! Thoải mái một chút đi !
Xích Vân vuốt nhẹ tay lên má DiêuLinh, đôi mắt đờ đẫn của y vì say, y chẳng nghĩ gì đến việc làm của mình . DiêuLinh thấy đôi bàn tay của Xích Vân ram ráp vì những vết chai . Có phải là docầm kiếm không ?
Diêu Linh đẩy Xích Vân ra, cô nói :
-Tôi đi một lát…rồi quay lại ngay…
-Thế cũng được ! – Xích Vân cười .
Diêu Linh chạy đi, cô đang thấy cólửa đốt trong người mình . Nó mạnh mẽ và muốn thiêu rụi cô, nhưng Diêu Linhđang cố gắng kiềm chế nó lại . Không ! Cô đã nhầm lẫn điều gì đó ! Không phảivậy !
Xích Vân cười, y chẳng nghĩ điều gìvề việc làm ban nãy của mình cả . Xích Vân chuyển qua đám khác , y lại tiếp tụcnhảy .
Hoa Anh trầm ngâm theo dõi mọingười, đêm nay sẽ là một đêm vất vả đây . Người ta sẽ vui chơi cho đến tận sáng. Hoa Anh ngáp dài buồn ngủ .
Hoa Anh nhớ lại ngày trước, năm cômười bảy tuổi . Hồi ấy, Hoa Anh cũng háo hức tham gia lễ Thanh Lâm lắm . Chỉ cóđiều, năm nào bạn nhảy của cô cũng là Mệnh Trị . Mệnh Trị đã dạy cho cô nhảy vìanh yêu cô, và Hoa Anh cũng yêu Mệnh Trị . Một mối tình đẹp, có điều Mệnh Trịđã mất tích cách đây hai năm trong một chuyến đi biển, ngày hôm ấy bão nổi lênhung dữ, nhấn chìm con tàu, người ta cho rằng anh đã bị chết vì lật thuyền . Kểtừ ấy, Hoa Anh chẳng tha thiết gì tới lễ Thanh Lâm nữa , trái tim của cô đãnguội lạnh với mấy chuyện này .
-Này nhóc ! – Một bàn tay mềm mạiđặt lên vai Hoa Anh – Buồn ngủ rồi à !
Vũ Tộc Ẩn Giả đứng ở đằng sau, bàtươi cười :
-Có vào nhảy không ?
-Đang làm việc mà sư phụ !
-Ngươi nguyên tắc quá đấy ! Vào nhảymột chút có sao ? Mà ta nói có sai đâu, kìa !
Vài anh chàng Vũ tộc đưa tay ra, mờiHoa Anh :
-Hoa đội trưởng, mời đội trưởng nhảycùng với tại hạ !
Hoa Anh đỏ mặt, cô đáp :
-Công tử…thứ lỗi ! Nữ nhi…không nhảyđược ! Đang làm việc !
Vậy đã quấy quả đội trưởng rồi !
Ẩn Giả cười, bà xoa đầu Hoa Anh :
-Ta chẳng thấy con bé nào như ngươi! Được mời như thế mà không ra nhảy ! Ngày xưa ta cũng hay nhảy lắm ! Vui !
-Thôi mà sư phụ…
-À, chuyện hôm trước ta bảo ngươiđiều tra về tên Thiên Ma , có thu được kết quả gì không ?
-Dạ không, không có bất cứ một quántrọ nào trong Tích Vũ có tên người là Thiên Ma . Chắc chắn là hắn đã dùng tên giảrồi.
Vừa lúc ấy, một đám nữ vệ binh gọiHoa Anh :
-Hoa tỷ tỷ !
Hoa Anh quay ra, đám nữ vệ binh đanglôi xềnh xệch một anh chàng , kéo ra trước mặt Hoa Anh . Trong ánh lửa bập bùngvui tươi, Hoa Anh héo cả ruột . Chàng trai này không ai khác ngoài cái tên XíchVân !
-Chào cô ! – Xích Vân lúng búngtrong miệng .
-Sao lại … - Hoa Anh đỏ tưng bừngmặt mũi .
-Bọn muội tìm thấy anh ta ! – Một nữvệ binh nói – Đừng giấu bọn muội nữa, anh chàng này là ý chung nhân của tỷ tỷphải không ? A, có cả Ẩn Giả nữa ! Kính chào Ẩn Giả !
-Ừ . – Ẩn Giả cười .
-Ai bảo thế ? – Hoa Anh cáu điênngười .
-Thôi nào ! Hai người ra nhảy đi ! –Đám nữ vệ binh reo hò hưởng ứng .
Vũ Tộc Ẩn Giả không nói gì từ nãytới giờ , bà để ý vào đôi mắt của Xích Vân . Đôi mắt tròng xám, lạnh lẽo . Bàcó một cảm giác không hay về đôi mắt này .
-Cậu tên gì ? – Ẩn Giả hỏi .
Xích Vân ấp úng :
-Xích Vân . Ơ…chào cô…
Đám nữ vệ binh cười ngặt nghẽo, mộtngười nói :
-Công tử ơi là công tử ! Đây là ẨnGiả ! Vũ Tộc Ẩn Giả ! Bà ấy đã một trăm tuổi rồi ! Chẳng phải là cô hay gì đâu!
Xích Vân ngượng chín mặt . Hoa Anhthì chẳng nói gì .
Vũ Tộc Ẩn Giả nói :
-Ngươi ra nhảy với anh chàng này đi!
-Nhưng mà sư phụ…
Ẩn Giả đánh mắt ra hiệu . Hoa Anhhiểu ý, Ẩn Giả đang cần cô tìm hiểu về Xích Vân .
-Thôi cũng được ! – Hoa Anh nói,giọng nặng nề .
Mặc dù sướng rơn trong bụng , màđúng là bụng Xích Vân đang phập phồng thật . Nhưng Xích Vân vẫn giả bộ lóngngóng và ngượng ngập như cô em gái mới lớn !
Hoa Anh và Xích Vân đi vào . Đám nữvệ binh ở bên ngoài còn reo hò :
-Chư vị ! Tổng đội trưởng vệ binhTích Vũ nhảy kìa !
Các đôi nhảy khác ngừng lại, họ muốnxem tổng đội trưởng vệ binh có biết nhảy không hay chỉ biết bắn cung và tập võthôi ? Các chàng trai khác đang nghiến răng kèn kẹt vì Xích Vân đã cướp mất HoaAnh của họ .
-Ơ… – Xích Vân lúng búng – …chúng tacùng nhảy nhé…
Hoa Anh méo mặt, cô hỏi :
-Này ! Anh có biết nhảy không đấy ?
-Một chút ! – Xích Vân hăng hái lênngay .
Tiếng đàn và tiếng sáo nổi lên .Xích Vân vào ngay , chân trái của y tiến tới . Hoa Anh hơi bất ngờ một chút, côkhông ngờ là cái tên điên khùng này lại biết nhảy .
Hai người càng nhảy càng đẹp, đôichân của họ như ảo ảnh trong ánh lửa . Hóa ra tổng đội trưởng vệ binh Tích Vũnhảy rất đẹp và rất giỏi . Người ngoài vỗ tay không ngớt, đúng là một đôi đẹp .Các chàng trai lại càng oán Xích Vân hơn nữa, ai mà có thể chịu được chứ !
Hoa Anh muốn hỏi Xích Vân , nhưngkhông thể . Tiếng nhạc , tiếng sáo và Xích Vân đang làm cho cô say . Cô ra vẻmặt nặng mày nhẹ với Xích Vân, nhưng rồi cô dần cười . Rồi Hoa Anh nhắm mắtlại, cô đang thả hồn vào điệu nhảy . Cô không còn để ý tới những gì xung quanhnữa . Hoa Anh không biết hành động của mình ra sao nữa, cô chỉ cảm thấy đôi môimình nóng dần lên, có luồng hơi nóng đổ tràn vào lồng ngực cô, tai cô lùng bùngtiếng reo hò của mọi người . Hoa Anh lại láng máng một cái cảm gì đó về mái tócvàng, đôi mắt màu xanh nước biển của Mệnh Trị . Nhưng hình ảnh ấy tan biếnngay, thay vào đó là một người khác, mái tóc đen dài ôm gáy , Hoa Anh ôm lấyngười đó chặt hơn . Tay Hoa Anh vuốt nhẹ vào gáy người đó, cô gục đầu lên đôivai anh ta, đôi vai chắc chắn và nóng ấm như có máu chảy qua , rồi Hoa Anh đưađôi môi của mình vào cổ của anh ta . Hoa Anh chẳng biết mình làm gì nữa .
Xích Vân cũng vậy, y tràn qua hếtcơn say này trong cơn say khác . Kỳ lạ thật, chẳng cần uống rượu mà y say mềm .Tiếng nhạc của người Vũ tộc làm người ta vui vẻ, quên hết chuyện đời, quên hếtmọi thứ .