Hoả Ngục .
-Mẹ kiếp ! – Thiên Ma rủa thầm , taybắt niệm , chú ấn quanh người Thiên Ma hiện thành một đôi song kiếm khác . Đồngthời, dòng nước mang theo Huyết Sa Vương và trăm thanh kiếm quay ngược trở lạivào lưng Xích Vân .
Thiên Ma lại triệu hồn, lần này từsau lưng hắn, mười oan hồn chiến binh không có mắt, miệng lởm chởm răng, tay cầmđại đao, chúng nhập vào Song Kiếm của Thiên Ma . Mười oan hồn chiến binh này làThập Âm Binh, chúng canh giữ cánh cổng vào Ma Giới .
Đôi cánh Hoả Liệt của Xích Vân toảrộng hơn bao giờ hết .
Một luồng chân khí xoáy nhanh khủngkhiếp khi Oan Nghiệt Kiếm và Song Kiếm chạm nhau , rồi luồng chân khí ấy phátnổ .
Ẩn Giả vừa bay tới, sức nổ của luồngchân khí ấy đẩy văng bà về phía sau .
Người dân Tích Vũ hoảng sợ, đất đangrung chuyển quanh Tích Vũ Thành .
…
-Thôi ! Hôm nay nói chuyện phiếm vậythôi… – Thiên Tử nói – …ta nghe nói, gần hai tháng nữa là đến ngày giỗ của TừTuyên , đúng không ?
-Vâng… – Đường chủ Hãn Đồ hơi ngậpngừng .
Thiên Tử quay ra đằng sau :
-Cậu đưa cho ta .
Một bóng người bước ra từ trong bóngtối, tuy không nhìn rõ mặt người ấy nhưng Hãn Đồ gọi :
-Đạo Từ à ?
-Vâng, chào Đường chủ .
Tay Thiên Tử cầm một bó hoa lớn, bóhoa Đương Tử Ly rất đẹp .
-Chính tay ta đã trồng trong thờigian vừa rồi . Sau hôm nay, ta sẽ bế quan một lần nữa, không có dịp nào để gặplại cậu nữa nên ta phải đưa trước .
-Cảm ơn ngài .
Hãn Đồ nhận lấy bó hoa, ông hơi xúcđộng một chút .
-Thời gian, vẫn không làm thay đổimọi thứ, tôi nói vậy đúng không ? – Hãn Đồ hỏi .
-Không hẳn , anh bạn của tôi à… Mộtsố thứ có thể thay đổi mà .
-Ý ngài là gì ?
Thiên Tử ngửa mặt lên, nhìn luồngánh sáng đang chiếu xuống Ai Oán Đường .
-Xích Vân không hẳn là xấu xa . Bảnchất hắn vốn rất, rất tốt đẹp . Nhưng sự phản bội, sự lừa gạt đã phá nát tâmhồn hắn, khiến hắn trở thành Con Quỷ Uất Hận Thành, cái này, cậu hiểu hơn ta .Nhưng ai mà biết được đấy, có lẽ giờ này Xích Vân đang là một người tốt thì sao?
-Có lẽ ngài nói đúng .
-Thiên Tử tiền nhiệm chẳng phải đãtừng nói sao ? Người Uất Hận Thành là tuyết, tuyết trắng .
Nói rồi Thiên Tử cùng với Đạo Tửbước ra khỏi Ai Oán Đường .
Đường chủ, à không, ngài vẫn chỉ làmột người đội trưởng, đội trưởng Hãn Đồ .
Ngài đã già, không còn là Hãn Đồ vớimái tóc đen của ngày xưa nữa .
Đã thay đổi rồi .
…
Diêu Linh nhìn thấy đám lửa .
Cô đã ra tận ngoài Tích Vũ để tìmXích Vân, thì bắt gặp tiếng nổ và cảnh tượng lửa đang đốt cháy ngùn ngụt khắpmọi nơi .
“ Có chuyện gì vậy nhỉ ? “ . Đôi taicáo của Diêu Linh rung động . Bản tính hiếu kỳ , lại tò mò, Diêu Linh chạy đếnchỗ đó .
Lửa cháy hừng hực, như muốn thiêuđốt tất cả mọi thứ, Diêu Linh chỉ dám đứng nhìn từ xa, đã thế, nước chảy lênhláng, lại còn có tuyết nữa, thật không hiểu nổi . Nhưng đôi mắt của cô đã nhìnthấy một cái gì đó trong đám lửa .
Một người .
Diêu Linh chạy tới, lửa tuy cháymạnh, nhưng nó đang thiêu những ngọn cỏ cuối cùng, nó không thể lan ra thêmđược nữa vì cỏ đã cháy sạch , tất cả những gì còn lại chỉ là một lớp đất mùn,màu nâu .
Diêu Linh đi vào trong đám lửa ấy ,cô đi theo ánh mắt của mình chỉ dẫn . Và cô đã tìm ra người đó .
Người đó nằm sóng xoài trên mặt đất,cởi trần, những vết xăm màu đen vằn vện khắp cơ thể . Diêu Linh thận trọng bướctới , cô nhận ra cái mái tóc dài ôm gáy .
Diêu Linh hốt hoảng, cô lật cái xácấy lên , và cô bụm miệng khi thấy cái xác đó không ai khác ngoài Xích Vân .
-Xích Vân ! Xích Vân ! – Diêu Linhhốt hoảng, cô vỗ vào mặt Xích Vân .
Diêu Linh lay mãi, Xích Vân vẫn nằmim , không cựa quậy .
-Thả hắn ra đi cô bé ! – Một giọng nóiớn lạnh đằng sau .
Diêu Linh quay lại, một người khác,cũng với những vết xăm đen trên cơ thể, ánh mắt tàn nhẫn và khát máu cực độ .
-Anh là ai ? – Diêu Linh run run .
-Tôi là người mà cô đã gặp ở thưviện .
-Anh ! Vương Kỳ !
-Thứ lỗi, tôi đã không lịch sự khidùng tên giả . Tôi không phải là Vương Kỳ, tôi là Thiên Ma .
Diêu Linh nhìn quanh, lửa vẫn đangcháy .
-Có chuyện gì…chuyện gì vừa xảy ra ởđây ? – Diêu Linh hỏi .
-À… – Thiên Ma cười – …bạn bè lâungày không gặp nhau, nghịch tý chút ấy mà …
Diêu Linh đã hiểu cơ sự . Những thứmà hai người này gây ra không thể gọi là tý chút được . Cô nói :
-Anh…đã đánh Xích Vân ?
-Hẵn cũng đánh tôi mà . Bây giờ, côhãy lui sang một bên .
-Anh định làm gì ?
Thiên Ma xoay tít Song Kiếm trên tay:
-Giết hắn !
Diêu Linh chạy lại, ôm lấy Xích Vân:
-Anh đừng như vậy ! Có gì từ từ nói!
-Đây không phải là chuyện của cô !Tránh ra !
-Anh không được làm hại Xích Vân !Anh ta đã làm gì anh đâu ?
-Hắn đã gây ra quá nhiều rồi cô bé ạ! Nhưng thôi, xem chừng Xích Vân làm cô say mê hắn rồi đấy ! Cho hai người điluôn thể !
Diêu Linh không sợ hãi Thiên Ma, côrút một cây gậy phép từ sau lưng, đồng thời lấy một cuộn vải, cô niệm thuật .Một con quái vật Hoả Nham với đôi tay to khủng khiếp lao ra tấn công Thiên Ma .
Thiên Ma cười khẩy, một nhát kiếmnhanh trong chớp mắt, con Hoả Nham đứt đôi người .
-Cô nghĩ đủ sức đấu với tôi sao ?
Diêu Linh chùn bước, cô không thểngờ con Hoả Nham của cô lại dễ dàng bị hạ đến thế . Nó là con quái vật mạnhnhất của cô, Diêu Linh cũng là một Tiên Thú có hạng, thế mà không ngờ Thiên Mađã tiêu diệt nó chỉ bằng một nhát kiếm .
-Xem ra tôi phải cho cô đi cùng XíchVân rồi ! – Thiên Ma lao tới .
Diêu Linh nhắm nghiền mắt . Cô cònnhiệm vụ chưa hoàn thành, cô đã thất hứa với cha cô rồi .
-Địa Niên Kim Thuật ! Đoạt Mệnh Thỷ!
Cơn lốc xoáy xé tan lửa, chính giữanó là một mũi tên trắng xoá . Mũi tên ấy lao thẳng vào Thiên Ma . Thiên Ma đãnhận thấy thuật Đoạt Mệnh Thỷ :
-Bực mình thật .
Thiên Ma xoay kiếm, hắn đánh bật mũitên ra, song Đoạt Mệnh Thỷ có chân khí không phải là nhỏ . Thiên Ma bị đẩy luivề phía sau, mặt đất phía dưới bị bở ra .
Diêu Linh mở choàng mắt, cô tưởngrằng mình đang mơ khi thấy một người Vũ tộc, đôi cánh bạc trong suốt bay xuống.
Vũ Tộc Ẩn Giả đã tới, bà đáp nhẹnhàng xuống đất .
-À, bà cũng tới đây sao ? – Thiên Macười .
-Cậu đã ngông cuồng quá rồi . – ẨnGiả nói .
Ẩn Giả đã nhìn thấy những vết xămtrên người của Thiên Ma, không khác gì những vết xăm trên ngực của Xích Vân .
-Cậu có muốn nghe câu trả lời của takhông ? – Ẩn Giả nói .
-Có .
-Ta vẫn còn rất muốn thời cuộc, tacòn khao khát nó . Nhưng…
…không phải là theo cách của cậu .
Thiên Ma cười, hắn nói :
-Đó, cái tên đang nằm đó . Hắn làXích Vân, người mà tôi từng nói đến với bà, hắn là thủ lĩnh Bất Kiếp Viện .
Ẩn Giả không quay lại nhìn .
-Tôi vẫn để ngỏ lời đề nghị củamình… – Thiên Ma nói – …bà vẫn có thể thay đổi lại quyết định.
Thiên Ma quay đi, hắn chìm vào trongbóng tối .
Lúc này Ẩn Giả mới tới xem xét XíchVân, bà đặt tay lên ngực Xích Vân rồi nhắm mắt lại .
-Tà Khí đang xâm chiếm cơ thể cậu ta.
Rồi bà quay sang Diêu Linh :
-Cô là…
-Tôi là bạn của anh ta . – Diêu Linhnói .
-Ta sẽ đưa cậu ấy về để trị thương,ta cần người chăm sóc, cô đi được không ?
-Có !
Vừa lúc ấy, đội lính vệ binh Tích VũThành đã tới, dẫn đầu là Hoa Anh .
-Sư phụ, có chuyện gì không ?
-Không …
Hoa Anh đã nhìn thấy người nằm trênmặt đất, cô nói :
-Đây là…
-Nhiều chuyện lắm . Bây giờ, ngươihãy làm ngay một việc cho ta, bao vây Tích Vũ Thành, cấm để một người nào lọtra ngoài .
-Đệ tử hiểu rồi . – Hoa Anh chạy đi,nhưng vẫn không ngừng ngoái lại nhìn Xích Vân đang nằm trên mặt đất .
Ẩn Giả để ý thấy một đám cỏ đangtrụi dần mà chẳng hề có tí lửa nào chạm vào nó, bà lại gần xem xét .
Và bà cảm thấy người mình sực lên,ngọn lửa xanh đen chìm trong bóng tối đang thiêu đốt nó .
“ Hoả Ngục “ .
“Không lẽ ác quỷ đã xuất hiện trênthế gian này ? “ .
…
Thiên Ma gắng gượng bước đi, HoảNgục đã làm hắn trở nên bức bối trong người, chân khí đang chạy toán loạn trongcơ thể . Máu ở tim cứ dồn dập từng hồi, chảy vô tội vạ xuống sườn làm cho ThiênMa không điều chỉnh được chân khí . Những vết xăm trên cơ thể bắt đầu tan ra ,chạy xuống cánh tay và nằm yên ở đó . Tà Khí trong người Thiên Ma đang bộc phátquá mạnh, đến hắn cũng không thể kiểm soát nổi , toàn thân tê dại và đau nhứckhông thể tả , hai con mắt như muốn nổ tung vì đau . Hơi nóng của Hoả Ngục đanghành hạ Thiên Ma .
Hoả Ngục trên Oan Nghiệt Kiếm củaXích Vân đã bị Song Kiếm mang oan hồn Thập Âm Binh cản lại . Huyết Sa Vươngcùng với kiếm tống vào lưng Xích Vân . Xích Vân không thể chịu nổi nên buôngkiếm, y văng ra . Nhưng Thiên Ma đã đứng quá sát Hoả Ngục, hơi nóng của HoảNgục như một con ký sinh trùng, nó theo chân khí , chạy qua kiếm của Thiên Mavà vào cơ thể hắn . Thiên Ma đã phải cắn răng chịu đựng, cầm Song Kiếm cố giếtXích Vân, nhưng lại bị con bé Diêu Linh và Vũ Tộc Ẩn Giả cản mũi . Thiên Maphải cố sức lắm mới chém nổi con Hoả Nham, nhưng nếu con bé Diêu Linh lại gọira một con Hoả Nham nữa thì Thiên Ma chịu, lại thêm Đoạt Mệnh Thỷ của Vũ Tộc ẨnGiả làm hắn tiêu hao chân khí để cản lại nữa . Chẳng còn cách nào khác, quantrọng là phải giữ cái mạng đã, Thiên Ma đành bỏ lại vậy .
Đường phố Tích Vũ ngập người đangbàn tán về hai cái vòi rồng định nhăm nhe tiêu diệt Tích Vũ Thành . Đã thế,lính vệ binh còn đứng đầy ra đấy, bọn họ đang định tìm gì đó . Thiên Ma đoánngay là Vũ Tộc Ẩn Giả sẽ truy bắt hắn, nên hắn đã vớ được một cái áo khoác, mặctạm lên người, làm vẻ mặt bình thường, tránh sự chú ý của bàn dân thiên hạ .
Hoả Ngục đang tràn lên cổ, ngườiThiên Ma túa mồ hôi như tắm . Thiên Ma đã quá mệt mỏi, bước chân hắn nặng nhưcó đá đeo vào . Mắt Thiên Ma lờ đờ, dòng người trôi qua trước mắt hắn một cáchchậm chạp, tiếng nói ù hết hai tai . Thiên Ma gục xuống .
Một cánh tay mềm mại đỡ Thiên Ma ,mặc dù đã mặc một cái áo khoác, song Thiên Ma vẫn cảm nhận được điều ấy .
-Có mệt lắm không ?
Thiên Ma gục đầu vào đôi vai mềm,một mùi thơm thoang thoảng làm hắn dễ chịu , hơi nóng trong người hắn được dịubớt .
-Hắc Băng à ?
-Vừa mới gặp Xích Vân đã đánh nhaurồi …
-Sao biết ?
-Thư từ ngươi nên cất cho kỹ, đừngvứt lung tung như vậy.
-Vui chơi thôi mà…
-Vui chơi ! – Hắc Băng thì thào –Ngươi đang bị dính Hoả Ngục phải không ?
-Ừ…
-Nghe thấy tiếng nổ, ta biết ngay làngươi rồi . Nên ta đã trả tiền phòng, và thu dọn đồ đạc ngay , giờ chúng ta điđâu ?
Thiên Ma muốn nghĩ, nhưng đầu óc hắncứ ong ong hết cả lên, chẳng nghĩ được gì cả .
-Vậy…ngươi định làm thế nào bây giờ… ? – Thiên Ma hỏi .
-Thoát ra khỏi Tích Vũ Thành đã .Chúng ta sẽ tới Lạc Anh Thôn, ngươi cần được tĩnh dưỡng .
-Nghe theo ngươi vậy .
Hắc Băng dìu Thiên Ma đi . Sau mộtđoạn đường dài vất vả, hai người đã ra tới cửa Tích Vũ Thành, những nữ vệ binhđang đứng chắn trước lối ra vào, hàng chục người muốn ra ngoài mà không được .Hắc Băng để Thiên Ma ngồi tạm xuống gốc cây, rồi đứng từ xa niệm thuật :
-Nhân Niên Vũ Thuật . Mộng HànhThuật .
Từ người Hắc Băng, những chiếc lôngvũ bắn lên không trung rồi rơi lả tả xuống đầu những người lính vệ binh . Họnói :
-Lông vũ ở đâu ra thế này ?
Nhưng rồi những nữ vệ binh cảm thấymắt mình nặng trĩu, họ gục xuống đất . Đám người lộn xộn cũng vậy, không ngườinào trụ lại được, họ lần lượt đổ gục xuống đất . Vũ thuật của Hắc Băng có thểđưa người khác vào trạng thái hôn mê bất tỉnh trong một thời gian ngắn .
Hắc Băng đỡ lấy Thiên Ma rồi cô đưahắn tới cái cổng đang bít kín lối ra bằng dây leo . Hắc Băng niệm thuật :
-Nhân Niên Lôi Thuật .
Một luồng sét từ tay Hắc Băng phóngra , đốt cháy những dây leo, nhưng cái dây leo này không bị tổn hại nhiều lắm,Lôi Thuật của Hắc Băng không dễ gì làm tổn hại những cây dây leo được ếm bằngbùa chú .
Hắc Băng đành phải rút một thanhđoản kiếm, chặt đứt dây , nhưng dây lại rất dai và cứng .
Hắc Băng bực mình , cô để Thiên Mangồi xuống, cô đành phải dùng thuật :
-Nhân Niên Lôi Thuật . Lôi Liên !
Luồng sét từ tay Hắc Băng phóng ra,phá nát đống dây leo, chọc thủng một hố sâu hoắm trên mặt đất . Tiếng nổ kháto, Hắc Băng đưa Thiên Ma đi ngay, để lâu sẽ có nhiều kẻ đến đây, phiền phức .
-Đứng lại ! – Tiếng quát ở phía sau, một nữ vệ binh, có vẻ như không bị trúng phải Mộng Hành Thuật .
Hắc Băng dừng lại một chút, rồi côlại dìu Thiên Ma đi tiếp .
-Tôi nói đứng lại ! Nếu không, haingười đừng có trách ! Hai người sẽ phải giải thích chuyện vì sao mọi người lạibị hôn mê như thế này !
Hắc Băng không quan tâm tới nhữnglời nói ấy, cô vẫn tiếp tục đi .
Tiếng dây cung căng thẳng rồi bật ra, Hắc Băng chỉ chờ có vậy, cô xoay ngươi, phi một cái lông vũ . Chiếc lông bayvùn vụt, xuyên vào đầu mũi tên và chẻ nó ra làm đôi, chiếc lông cắm vào tayngười nữ vệ binh .
-Á ! – Người nữ vệ binh vừa hét lên,một luồng sét từ chiếc lông vũ chạy qua cánh tay cô ta .
Người nữ vệ binh đổ gục xuống đất .
-Chết rồi à… – Thiên Ma hỏi , giọnghắn lạc đi .
-Không, cô ta chỉ bị bất tỉnh mộtlúc thôi .
Hắc Băng đỡ Thiên Ma, hai người dầnrời khỏi Tích Vũ Thành .
-Xem chừng… – Thiên Ma thở hổn hển –…phải xử lý Kính Hồ Cư gấp…
-Ngươi đang không ổn tí nào đâu !
-Không sao , rồi sẽ ổn thôi…
Hắc Băng hơi nghẹn, Thiên Ma để ý,hắn hỏi :
-Khóc đấy à ?
-Ngươi hứa không bao giờ làm ta buồnnữa . Bây giờ, trông ngươi thế này, làm sao mà ta không khóc cho được ? Ngươiluôn là kẻ nói dối !
Những giọt nước mắt của Hắc Băng cứtràn xuống khuôn mặt của cô . Thiên Ma lấy tay chùi đi :
-Rồi sẽ qua thôi … đừng để ý nhiềulàm gì… đi nhanh thôi, bọn lính đuổi theo đấy…
Tích Vũ ngày càng xa dần với HắcBăng .
Trong khi đó, bên trong Tích VũThành, lính vệ binh đang sục sạo khắp thành mà chẳng thấy tăm hơi kẻ tình nghiđâu cả .
…
Quỷ Nhân đã thấy sườn phải của mìnhbớt đau nhiều . Mặc dù những vết thương vẫn chưa lành hẳn, nhưng dù gì thìnhững cơn đau dai dẳng trong mấy ngày qua đã không còn nữa . Tất cả là nhờ sựchăm sóc của Nhữ Hài, tối nào cũng vậy, cô đều tận tay bôi thuốc, và đắp băng choQuỷ Nhân .
Quỷ Nhân đã chẳng nghĩ số mình thọđến thế .
*
* *
Mưa tuyết trong đêm xối xả .
Quỷ Nhân lê từng bước một, tay ômsườn phải thấm máu, những giọt máu đỏ tươi nhỏ từng giọt xuống mặt tuyết trắngxoá . Quỷ Nhân không nghĩ là lão già ấy lại mạnh đến thế .
Màn đêm mịt mùng, tuyết che kín tầmmắt của Quỷ Nhân . Không lẽ cuộc đời của Quỷ Nhân lại kết thúc ở đây ? Rồi trởthành một bông tuyết, trôi mãi về màn đêm kia ? Không, không thể được ! Hắnchưa được gặp Xích Vân, hắn muốn gặp lại Xích Vân ! Còn nữa, còn nhiều nữa !Hắn phải đạt tới Huyễn Vô Thuật, cảnh giới cao nhất của Mặc Vạn Huyễn ! Hắnphải mạnh hơn lão già khốn kiếp đó ! Lão già ấy đã gây ra những vết thương nàycho Quỷ Nhân, không lẽ những gì công sức luyện tập trong một năm qua thành côngcốc ? Hắn đã sai ở điều gì chứ ?
Không sao , không sao ! Quỷ Nhân tựan ủi mình, và nếu hắn nhớ không nhầm thì hắn đã cười . Lão già ấy cũng như hắnthôi, mà lão có vẻ còn thương nặng hơn thì có ! Như vậy là Quỷ Nhân vẫn chưathất bại !
Không, Quỷ Nhân tự vấn lại mình .Hắn vẫn thua ông già ấy, ông ta đã không tung hết sức mạnh, mọi sức mạnh củađẳng cấp Đạt Nhân Độ . Ông ta vẫn lưu luyến hắn cái tình . Mẹ kiếp ! Lão vẫncòn nể hắn vì cái tình ! Lão vẫn còn quá khứ ! Không, không phải thế ! Là dolão kém cỏi ! Hai luồng suy nghĩ trái ngược của Quỷ Nhân đang xâu xé nhau trongđầu hắn . Không ! Hắn là mạnh nhất Bất Kiếp Viện ! Đến Thiên Ma còn không dámnghĩ là đối đầu với hắn ! Hắn không ngán bất cứ kẻ nào !