Đã hai tuần .
Kế Đô ngẫm nghĩ .
Hai tuần kể từ khi Kế Đô và Hàn Ngọcvề Đạp Kiếm Sơn Trang . Giờ này, lễ hội Thanh Lâm cũng đã gần tàn rồi . Ngườita bắt đầu quay trở lại cuộc sống thực của mình . Tích Vũ Thành đã lấy lại đượccảnh thanh bình và yên tĩnh vốn có xưa nay . Tất nhiên, nhiều người mong muốnlễ hội dài hơn, dài hơn nữa, để họ được say bất tận trong đêm . Nhưng vui thìkhông được quá đà, mà say thì không nên say triền miên, người dễ nôn nao khóchịu lắm .
Kế Đô thấy lễ Thanh Lâm cũng bìnhthường, trừ buổi tối . Có buổi tối là vui , Hàn Ngọc thường gọi anh ra nhảycùng . Anh không nhớ rõ là trong lúc nhảy, mình đã làm những gì . Nhưng cảmgiác ấy thật vui, thật khó tả , anh quên hết mọi thứ đang vướng bận làm anh bựcmình .
-Huynh nghĩ gì vậy ? – Hàn Ngọc hỏi.
-À, không có gì ! Chúng ta tới quántrọ kia đi, tiểu thư . Muộn lắm rồi !
Đạp Kiếm Sơn Trang vốn là yên tĩnh .Nhưng trước kia, cái bộ mặt của nó không phải là yên tĩnh . Suốt từ thời HỗnTam Giới cho tới khi Đại Hỗn Loạn, nơi đây từng chứng kiến cảnh máu đổ, cảnhchết chóc . Từng là nơi cố thủ của Nhân Tộc trước sự tấn công mạnh mẽ của OánLinh vào thời Hỗn Tam Giới . Lúc trước, dưới sự chỉ đạo của Lục Ma Thiên Vương,Oán Linh dồn sức tấn công vào Kiếm Tiên Thành, Nhân Tộc không thể nào chịu đựngnổi , nên phải bỏ thành, chạy về vùng đất Kỳ Bàn Cổ, xây dựng căn cứ, chính làĐạp Kiếm Sơn Trang bây giờ . Lục Ma Thiên Vương tiếp tục truy đuổi, dồn OánLinh tới đây công kích suốt ngày đêm, nhằm thực hiện mục đích tiêu diệt tận gốcNhân Tộc . Hàng vạn người lính đã ngã xuống, cho tới khi còn lại chưa đến mườivạn người Nhân Tộc, thì đại quân Thú Tộc từ Vạn Hóa Thành đã tới cứu viện . Mộttrận chiến tàn khốc, binh lính Thú Tộc và Nhân Tộc thương vong vô số, và cũngchính cái ngày ấy đã tương truyền Như Lai Phật Tổ hạ thế, phổ độ cho những oanhồn . Một thời kỳ đau khổ và tưởng chừng Nhân Tộc đã tới ngày tuyệt diệt .
Nơi ấy được tưởng niệm là vùng đấtphi chiến tranh . Nhưng cái gì cũng bền vững khi và chỉ khi người ta làm nó bềnvững . Thời kỳ Đại Hỗn Loạn tới, miền Trung Đại Lục là nơi lửa không bao giờtắt . Những lời thề ước về một vùng đất yên bình năm xưa đã phôi pha, thay vàođó là cuộc chiến đẫm máu, mà chủ yếu là Thú Tộc và Nhân Tộc . Chính những ngườiđã từng là bạn của nhau, đã quay sang tàn hại lẫn nhau không thương tiếc .
Thời kỳ Đại Hỗn Loạn đã kết thúc,nhưng trong ký ức của nhiều người, nó vẫn là một thứ không bao giờ tồn tại vớicái tên : không tồn tại . Những tiếng thét, tiếng gươm đao, lửa cháy, nhữngthảm cảnh , những năm tháng ấy, ai mà quên được ?
Kế Đô quay lại đằng sau, một thứ gìđó đã cắt ngang mạch suy nghĩ của anh .
-Có chuyện gì sao ? – Hàn Ngọc hỏi .
-Không . Chúng ta đi thôi .
Con đường vắng không một người qualại . Nhưng không phải mọi sinh hoạt đã chấm dứt, một quán trọ đằng kia vẫn cònsáng đèn . Kế Đô và Hàn Ngọc đi tới quán trọ ấy .
Trong quán trọ này, vài ba tiểu nhịđang sắp xếp bàn ghế để đóng cửa . Họ ngạc nhiên khi thấy giờ này vẫn còn khách.
-Xin lỗi quý khách ! Giờ này quánchúng tôi đóng cửa mất rồi !
Hàn Ngọc nói :
-Không, chúng tôi không ăn uống gìcả . Chúng tôi chỉ muốn có một chỗ trọ thôi , phiền các anh nói giùm với ôngchủ một chút được không ?
Anh tiểu nhị nhìn Hàn Ngọc mãi, đúnglà một cô gái xinh đẹp . Nhưng khổ nỗi con mắt anh ta không dám nhìn thẳng vìKế Đô đang án ngữ ngay cạnh Hàn Ngọc . Trái hẳn với khuôn mặt vui tươi của HànNgọc, đôi mắt của Kế Đô lạnh lùng và toát ra một thứ khó chịu đằng sau mái tóctrắng .
Tiểu nhị chạy vào trong, ngay sauđó, một ông chủ quán khí người to béo đi ra, người chưa xuất hiện mà giọng đãtới :
-Quý khách ! Quý khách !
Ông chủ đi vào bàn . Ông ta làm mộttràng :
-Vị cô nương và công tử đây muốn tìmphòng trọ sao ? Quán chúng tôi còn một phòng đấy ! Ở trên tầng ! Rất vừa vặncho hai vị…
Nói đến đó, ông chủ quán im bặt khibắt gặp ánh mắt của Kế Đô lộ rõ vẻ khó chịu đang hướng vào ông ta . Hàn Ngọcthấy vậy, nên hỏi ngay :
-Vậy chỉ còn đúng một phòng thôi saoông chủ ?
-Vâng…vâng .
Thấy mắt của Kế Đô , ông chủ quánhơi rợn, ông nói ngay :
-Chúng tôi có thể kê thêm giường,nếu hai vị thấy bất tiện !
-Thế cũng được !
Mất một lúc, căn phòng mới được dọnxong . Hàn Ngọc uể oải nằm xuống giường, một cuộc hành trình dài và mệt mỏi .
-Tiểu thư đi nghỉ đi ! – Kế Đô nói –Hôm nay đã mệt mỏi rồi !
Hàn Ngọc vươn vai :
-Huynh cũng đi nghỉ đi .
-Vâng .
Hàn Ngọc thấy thật không thoải máichút nào . Cô bực :
-Đã nói rồi ! Tại sao huynh lúc nàocũng một câu tiểu thư, hai câu tiểu thư vậy ?
Kế Đô quay đi, không thèm nghe nhữnglời nói đó, anh đặt lưng xuống giường rồi bảo Hàn Ngọc :
-Tiểu thư hãy nghỉ đi .
Hàn Ngọc nhìn theo rồi thở dài . KếĐô lúc nào cũng vậy, và cô cũng cảm thấy hơi bực mình với Kế Đô . Rồi cô hậmhực nằm xuống giường, ngủ một giấc .
Mới nằm được một lúc, Hàn Ngọc đãngủ ngay . Cả một cuộc hành trình dài và mệt mỏi đã làm cô kiệt sức .
Kế Đô mở mắt . Trong bóng đêm, anhvẫn có thể nhìn thấy rõ Hàn Ngọc . Khuôn mặt Hàn Ngọc sáng ngời lên trong đêmtối .
Kế Đô ngồi dậy, anh lại gần Hàn Ngọc. Đôi tay anh rờ lên khuôn mặt cô .
Rồi Kế Đô đưa tay xuống .
Anh kéo tấm chăn lên, Hàn Ngọc cựamình, nằm nghiêng sang một bên .
Kế Đô mở cửa sổ phòng, gió hun hútthổi vào lạnh cả người . Anh chui ra ngoài, rồi đóng cửa sổ lại .
Kế Đô phi thân xuống dưới đất, conđường giờ đây hoàn toàn vắng lặng, không một bóng người , chỉ có lá cuốn .
Kế Đô bước đi trong đêm, bóng củaanh dưới ánh sáng mờ nhạt của trăng đổ dài và loang ra trên mặt đường . Anh đitới cổng một ngôi nhà .
Một kẻ mặc áo khoác đen đang đợi ởđó, hắn dựa lưng vào tường . Trông thấy bước chân đi tới, hắn ngước nhìn lên ,khuôn mặt bị che khuất bởi mũ trùm .
Kế Đô nhìn kẻ đó, anh nhìn quanh,rồi hỏi :
-Đi theo làm gì ?
Tên áo đen ấy nói :
-Con bé ấy ngủ nhanh thế cơ à ?
-Tôi hỏi đi theo làm gì ?
Tên mặc áo khoác vởi mũ trùm, mộtkhuôn mặt hơi vuông, nhưng cằm lại thuôn xuống , khuôn mặt ấy được kéo gọn lạibởi mái tóc dài đến cổ màu bạc pha lẫn đen .
-Chỉ theo dõi mày mà cũng không đượcsao ?
-Vô Ảnh à ? – Kế Đô nói .
…
Cổng thành Bắc Kiếm Tiên .
Những người vệ binh đã đi nghỉ , chỉcòn lại hai người lính canh đang ngồi trò chuyện với nhau . Và họ không hề haybiết là có người đang ở trên nóc tháp canh .
Doãn Ái ngồi một mình trên tháp canh. Đang mùa hè, nhưng một cơn gió tràn tới làm Doãn Ái cảm thấy lạnh ngắt người.
-Này ! Cậu có biết là Hàn Phi sắplấy Doãn Ái rồi không ? – Tiếng của một người lính vệ binh .
-Biết ! Thiên hạ đang đồn ầm lên rồimà chẳng lẽ tôi không biết hay sao ? – Người kia đáp lại .
-Hai đứa ấy đâm lại hợp nhau, mộtthằng thì thích gái gú, một con thì khoái ngủ với trai .
Hai người lính vệ binh cười ầm lên .
Doãn Ái ngồi ở trên mà tức đến lộnruột . Không phải Doãn Ái tức vì mình bị chửi, mà tức là vì Hàn Phi bị người tachửi . Hàn Phi không phải là hạng trăng hoa, Doãn Ái biết rõ điều ấy , vậy màhai thằng vệ binh này lại sủa như vậy, thật tức chết đi được !
Nhưng Doãn Ái lại buồn . Sự buồn tựnhiên đến, vồ vập và quấn lấy Doãn Ái . Năm nay cũng chẳng đi lễ Thanh Lâm nữa,Doãn Ái không có tâm trạng để đi . Ánh trăng đang nhạt nhoà và rưng rưng trongmắt Doãn Ái .
-Sao chị còn ngồi đây ? – Một tiếngnói làm Doãn Ái giật mình .
Doãn Ái quay lại, một dáng người caodong dỏng với khuôn mặt gầy .
-Lã Vân à ? – Doãn Ái cố gắng nở mộtnụ cười tình tứ, nhưng không thể cười nổi . Hai khoé miệng cứ nhếch lên trôngthật khó coi .
Lã Vân nhìn Doãn Ái một lúc rồi ngồixuống cạnh Doãn Ái .
-Trăng hôm nay không được đẹp lắm .– Lã Vân nói .
-Ừ…
Lã Vân quay sang :
-Hôm nào chị cũng ngồi ở đây à ?
-Ừ . Tôi thường hay ngồi ở đây .
Lã Vân để ý mặt Doãn Ái không cònson phấn nữa, và bỗng nhiên trong y nổi lên một thứ đến cồn ruột . Không phải ybực mình như thường lệ, mà là y cảm thấy Doãn Ái quá đẹp, quá hoàn mỹ . Doãn Áison phấn lên đủ làm tất cả đàn ông ngã rạp xuống, nhưng không trang điểm gì cảthì đủ sức làm một kẻ máu lạnh như Lã Vân phải nao lòng . Doãn Ái sinh ra làmột sự hoàn hảo của tạo hóa rồi, cặp mắt màu tím trông vẻ mơ mộng đĩ thoã hằngngày của Doãn Ái là vì son phấn, cái mà Lã Vân nhìn thấy bây giờ là một đôi mắtđẹp và sáng rực lên bởi ánh trăng . Vẫn là đôi mắt màu tím ấy, nhưng nó lại vừakhiến người ta xúc động, lại vừa khiến người ta vui vì nó, nhưng lại làm ngườita thấy buồn . Quá lẫn lộn ! Lã Vân kìm nén lại mình .
-Hàn Phi đã về chưa ? – Doãn Ái hỏi.
-Chưa . Nhưng cũng sắp rồi .
Doãn Ái lại ngồi im đấy, không nóigì cả .
-Cậu có tin rằng ngày mai, tôi chỉcần tới cạnh Doãn Ái và trưng bày một số thứ ra là nó ngủ với tôi liền không ?
-Nói khoác vừa chứ !
-Ơ, cái cậu này ! Không biết conDoãn Ái nó thích mấy thằng to và “ khoẻ “ hả ?
Tiếng cười ngất của hai người vệbinh vọng lên trên, và tất nhiên là Lã Vân nghe không sót một từ nào .
Lã Vân thấy Doãn Ái vẫn im lặng , ymím môi và mong muốn cho một cái vả vào mặt, không phải mặt Doãn Ái mà là mặthai thằng vệ binh dưới kia . Không hiểu sao y lại nghĩ vậy .
-Cậu cũng nghĩ tôi là một đứa congái mất dạy phải không ? – Doãn Ái hỏi .
-Không . Chị nghĩ sai rồi .
-Vậy thì sao ?
-Tôi chưa bao giờ coi chị là một đứacon gái mất dạy . Tôi chỉ coi chị là một con điếm .
Doãn Ái khẽ gật đầu, nói :
-Đúng , tôi là một con điếm . Vậytại sao cậu còn ngồi cạnh một con điếm làm gì cho dơ bẩn người cậu ?
-Sẽ rất bẩn . Đúng vậy, nhưng mà tôimuốn biết vết bẩn ấy là vì cái gì .
-Ý cậu là sao ?
Lã Vân nói :
-Tôi biết Thất Hiền Sứ Giả chẳng hềquý gì chị . Ông ta là cha , nhưng chỉ quan tâm tới dòng máu của chị . Ông tacần máu , chứ không cần tới cái mạng của chị . Hôm trước, tôi đã thấy hếtchuyện đó .
Doãn Ái thở dài :
-Vậy là cậu đã biết ?
-Tôi hỏi thật, có đúng là người chađáng kính của chị muốn tìm một đứa con trai, và kể cả mẹ thằng bé ấy là điếmthì cha chị cũng chấp nhận phải không ?
Doãn Ái quay sang nhìn Lã Vân :
-Cậu có nghĩ một đứa con lại đi kểmọi việc về cha mình không ?
-Nếu chị không thích nói thì tôicũng không ép , bởi vì tôi đã biết cả rồi .
Doãn Ái lặng lẽ cúi đầu .
-Chị cảm thấy tủi nhục, nên chị đãsống buông thả, và giờ đủ trò phá phách để khuây khoả , tôi nói có đúng không ?
-Cậu nghĩ nhầm rồi…
-Bác Hàn đã từng nói : không mộtngười phụ nữ nào sinh ra để trở thành một con điếm cả . Chị cũng là phụ nữ, nênchị hiểu rõ điều đó . Chỉ có sự khốn quẫn mới khiến người phụ nữ bán đi cái thứquý giá nhất của mình . Còn chị, nỗi đau mà chị phải cảm nhận trong suốt mấychục năm qua làm chị không thể chịu đựng nổi . Và chị oán hận người khác, chịdùng sắp đẹp của mình để phá nát hạnh phúc của người khác, tôi nói không saichứ ?
-Cậu đúng là một con cáo già đấy .
-Cáo thì hơi có , nhưng già thì chưa! – Lã Vân cười .
Doãn Ái cũng bật cười, Doãn Ái cảmthấy vui .
-Cậu đến đây là để thăm dò tôi sao ?
Lã Vân lắc đầu :
-Không . Chỉ là tán chuyện thôi .Còn nếu muốn dò hỏi về cha của chị, thì tôi phải hỏi khác và cũng trong hoàncảnh khác, chị hiểu chứ ?
Doãn Ái nhìn lên trời, trăng nhợtnhạt, nhưng vẫn sáng rõ .
-Cậu có nghĩ Hàn Phi còn yêu tôi nữakhông ?
-Không . Nhưng nếu chị thay đổi,biết đâu lại được thì sao ? Hàn Phi không phải là người lắm điều và xét nét nhưtôi . Hàn Phi có thể bỏ qua tất cả .
-Tôi nói điều này, đừng nghĩ tôi giảdối . Thật sự Hàn Phi là người mà tôi yêu thương nhất .
-Vậy sao còn theo trai ?
-Tôi ghen tỵ với Hàn Phi, và tôikhông thể chịu đựng được, anh ấy có những thứ tôi không có...
-Bỏ tiền ra một bên chứ ?
-Ừ .
-Tôi có biết người chồng trước đâycủa chị . Nói cùng ra thì chị bỏ hắn cũng có phần đúng . Hiện giờ thằng cha đóđang say khướt ngoài Vạn Xà Đảo kia kìa . Hắn ham đánh bạc lắm, có số má ở KiếmTiên Thành và Tổ Long từ lâu rồi . Và hắn cũng đốt tiền vào kỹ viện như đốtgiấy vậy . Nghe đâu là thua đến gần hai chục viên Kim Nguyên Bảo rồi , chỉ cònlại vài đồng sắt mua bánh bao thôi .
-Hắn ta đốt tiền cũng không đến nỗinhanh lắm .
...
-Thằng quỷ con Lã Vân đâu rồi ? –Ngài Hàn hỏi .
-Cậu ta ra ngoài có chút việc… – HànVệ trả lời .
Phòng làm việc của Ngài Hàn giờ làcủa Ngài Hàn , Hàn Vệ thấy cũng nhẹ bớt khi thoát khỏi cái ghế màu nâu và bóngsơn mà Ngài Hàn đang ngồi . Ngồi lên cái ghế ấy là phức tạp lắm . Cũng may làmấy tuần Ngài Hàn đi vắng , có Hàn Thanh giúp đỡ nên Hàn Vệ cũng đỡ mệt hơn mộttí .
-Thất Hiền Sứ Giả đã nói chuyện vớiĐộc Tâm chưa bố ? – Hàn Vệ hỏi .
-Chưa, nhưng sắp . Lão già ấy sắpvào Tổ Long rồi .
-Liệu Độc Tâm có chịu nhượng bộchúng ta không ?
-Cái đó còn tuỳ . Nhưng ta nghĩ khảnăng được là nhiều hơn . Thất Hiền Sứ Giả là một lão già hám danh, nếu Độc Tâmkhông chịu thì lão có cách để Độc Tâm phải chịu . Vả lại thằng Hà Gia Đoàn đangcay cú chúng ta thì thế nào mà nó chả nhận lời !
-Sao lại thế ?
-Động não một chút là nhận ra ngay .Mày có hiểu , chúng ta cậy nhờ vào đất của Độc Tâm tức là chúng ta đã mạo hiểmkhông ? Bọn Độc Tâm sẽ không từ mọi thủ đoạn để phá hoại chúng ta ở Kính Hồ Cư.
-Ra vậy . Nhưng tại sao bố lại chọnKính Hồ Cư chứ ? Ta có thể ở trong Tổ Long Thành, hoặc cùng lắm là ở U Lan Cốc,nếu có động về Bất Kiếp Viện thì ra đó ngay cũng được mà .
-Có . Cách đấy cũng được . Nhưng màcó cái dở, đến lúc bọn Bất Kiếp Việc xồ vào Kính Hồ Cư, còn chúng ta cũng tựnhiên thò mũi vào đấy thì bọn Độc Tâm thế nào mà chẳng vin cớ đó mà bắt chẹtchúng ta chứ ?
Hàn Vệ ngáp dài :
-Đằng nào cũng khó cả . Mà sao tựnhiên chúng ta lại dây dưa vào vụ này cơ chứ ?
Ngài Hàn đốt thuốc Phù Linh, khóithuốc bốc ngào ngạt, tuôn ra cửa sổ .
-Số kiếp nó là thế . Ta đã từ bỏ UấtHận Thành, nhưng giờ nó lại bám riết lấy như oan hồn đòi mạng vậy .
Hàn Vệ lại ngẫm nghĩ thời gian sắptới, hắn thích ngủ, hắn chán cái chuyện lại phải vung vũ khí lên mà chém giếtlẫn nhau .
-À, Hàn Ngọc bảo là sau lễ Thanh Lâmlà nó về đâu đấy ? – Ngài Hàn hỏi .
-Đạp Kiếm Sơn Trang , nó bảo là vềđấy .
-Ừm…
-Bố đừng lo quá, có Kế Đô rồi , mọichuyện sẽ ổn thôi .
-Ừ .
…
Màn đêm đen cuốn theo lá vẫn đangbao trùm khắp Đạp Kiếm Sơn Trang .
Trước mặt Kế Đô lúc này là Vô Ảnh .
-Đi theo làm gì ? – Kế Đô hỏi .
-Cái đó đáng ra mày phải tự hiểu thìđúng hơn . Sao lại hỏi tao ?
Kế Đô im lặng, anh không nói gì cả .
-Tao tưởng là mày đưa nó đến LạcNhật Trấn cơ mà ? – Vô Ảnh tiếp tục – Tao đợi mỏi cổ rồi chẳng thấy đâu cả !
-Có một chút thay đổi trong kế hoạch. Đáng lý ra anh phải biết và đừng có vác mặt đến đây .
-Mày có theo kế hoạch đâu, thay đổicũng không hề nói với tao một tiếng, thì làm sao mà tao biết được ? Mà mày thayđổi cái gì chứ ? Đưa con bé tới tận Ma Thiên Nhai, rồi lại vòng về Tích VũThành, ăn chơi xả láng rồi mới đem nó về chỗ này ?
-Tôi chỉ đề phòng thôi .
-Đề phòng ?
-Tôi sợ rằng có người của Hàn Thuỷđi theo dõi . Vả lại , tôi cũng đã nói với Hàn Vệ là phải đào tạo và hướng dẫncho Hàn Ngọc . Đến Ma Thiên Nhai là thích hợp với cô ta .
-Thôi được rồi, tao không săn vắnmày cái chuyện đó nữa . Tuy nhiên, tao không thể hiểu nổi cách làm việc của mày. Ở Ma Thiên Nhai, suýt chút nữa là con bé ấy bay đầu bởi con Mị Yêu rồi !Thiên Ma cần nó sống, mày dư sức quét sạch bọn quái vật ấy cơ mà ?
-Đó là việc riêng của tôi .
Vô Ảnh mỉa mai :
-Việc riêng ! Ừ, mày có biết ThiênMa sẽ điên tiết thế nào nếu con bé Hàn Ngọc chết không hả ?
-Tôi chỉ chấp nhận yêu cầu là đưaHàn Ngọc đến cho anh . Còn tôi làm việc thế nào, đó là chuyện của tôi . Vì vậy,đừng có xía vào đây mà thêm rối rắm !
Vô Ảnh bực mình, đôi mắt hắn đầy sátkhí, không gian bị đè nén bởi sát khí của hắn, Kế Đô cảm thấy khó thở .
Nhưng Vô Ảnh chỉ bực mình thôi, rồiđâu lại vào đấy . Hắn nói :
-Muốn làm thế nào thì làm . Đừng đểtao phải cho con bé ấy bay đầu ngay tại đây …
Trong chớp mắt , Kế Đô lao tới .Nhưng Vô Ảnh còn nhanh hơn, thanh Hắc Kiếm đã rút ra từ lúc nào, thanh kiếmcuốn băng trắng loang lổ máu, bốc mùi tanh . Một luồng gió khẽ thoảng qua mặtKế Đô .
Kế Đô thấy mặt mình nhói lên, anh sờvào má và thấy một ít máu .
-Đừng tưởng là tao không dám giếtmày ! – Vô Ảnh nói – Thích thì chiều ! Mày được gọi là “ bất tử “ nhưng cần thìtao chiến ngay tại đây đấy !
Vô Ảnh rút kiếm lại , đặt ra saulưng, hắn nói :
-Con bé ấy khi nào thì rời khỏi đây?
-Hai ngày nữa .
-Nghe cho kỹ đây . Mày, khôn hồnphải đưa con bé ấy tới Kỳ Bàn Cốc nội trong tháng này . Nếu không, phải để taovà mày đánh giết một trận thì không hay đâu .
Vô Ảnh quay đi, bước chân hắn chậmrãi và nặng nhọc .
Vô Ảnh thấy một bên tóc của mình bịđứt và rơi xuống .
“ Thằng Kế Đô ra tay nhanh thật ,sém chút nữa là đứt đầu rồi ! “ .
Vô Ảnh đang cố gắng kiềm chế máunóng đang chảy khắp người mình .
“ Phải bình tĩnh…
…bình tĩnh là tốt…
…phải bình tĩnh . “ .
…
Tần Mạnh Uy ngồi lặng im trong SầuLệ Điện .
Sầu Lệ Điện xưa kia vốn là một nơiđể các tù nhân cầu nguyện và sám hối . Những tù nhân quỳ xuống thành hàng dài,miệng lầm rầm đọc những bài ca rửa tội . Nhưng có những kẻ không thích đọc,không thích hát, những tay cai ngục phải nhờ đến roi da và xích sắt để rửa tộicho chúng, thay cho những bài ca đẹp đẽ kia .
Nhưng nơi đây còn là chỗ để người tatế những vong hồn những người tù đã chết .
Mạnh Uy không biết ông bạn già HànThuyên có chịu giúp đỡ mình không . Ông đã đắn đo suy nghĩ mãi, ông không muốnngười bạn mình một lần nữa lại vướng bận về Uất Hận Thành . Nhưng đã nói rồi,có số kiếp ở Uất Hận Thành thì muốn thoát khỏi nó cũng không được .
Một đám người đi vào Sầu Lệ Điện .Mạnh Uy vẫn ngồi đấy, ông chẳng quấy quả họ làm gì, vì họ đang chuẩn bị hành lễ. Đám người đó bước thành hai hàng, mỗi hàng sáu người , riêng một người đi ởgiữa hai hàng đó, trên tay mỗi người cầm một nén hương nghi ngút khói . Ngàynào cũng vậy, cứ tầm giờ Sửu là hành lễ trong Sầu Lệ Điện .
Từng người một trong đám người đócắm những nén hương lên một cái vạc rất lớn, được đặt trên một cái bệ . Cái vạcchi chít hàng trăm cây hương đã tàn, bụi bẩn bám đầy lên cái vạc đó khiến màuđồng vốn có của nó đã bị xỉn lại .
Đám người đứng xung quanh cái vạc ,khói hương cuộn lên dày đặc và lượn quanh mười ba người đó . Đám người cầunguyện, tiếng của họ văng vẳng trong Sầu Lệ Điện .
Hồn ơi, hồn ơi
Đừng về nơi đây
Đừng đòi mạng người
Đừng quẩn quanh người
Các người đã chết
Luyến tiếc làm chi ?
Hồn ơi, đi đi !
Về nơi xa mãi
Về Tuyệt Cực Địa
Về với Ma Giới
Kiếp sống là thế
Oán trách làm gì ?
Hồn ơi, đừng về !
Cha chẳng thiết mong
Mẹ chẳng thiết cần
Cha mẹ vô lệ
Cha mẹ đi mãi
Hồn về nhớ ai ?
Hồn ơi, hồn hỡi
Đi trong mưa sa
Đi trong bão tuyết
Phiêu diêu vô định
Đừng quay đầu lại
Đừng nhìn về đây .
Số kiếp ai oán
Trong ánh sao tàn
Số kiếp liêu xiêu
Trên cánh đồng chiều…
Những làn khói thoảng lên, chốc chốclại xuất hiện những đám khói hình mặt người rồi tan biến . Những oan hồn vẫnchưa được giải thoát . Tiếng gầm thét của chúng vang vọng và trải dài khắp SầuLệ Điện .
Tần Mạnh Uy nhìn những oan hồn đó,mà ông chạnh lòng…
Nếu ông chết thì sao ?
Đang suy nghĩ đến đó thì có mộtngười đi vào, người này di chuyển lanh lẹ, khuôn mặt của anh ta không nhìn rõvì chìm khuất trong bóng tối .
Tần Mạnh Uy quay lại :
-Đạo Từ đấy à ?
-Vâng , chào ngài thủ lĩnh .
-Có chuyện gì không ?
-Cuộc thi “ Sinh Tử “ đã kết thúcvòng đầu tiên .
Tần Mạnh Uy giật mình, ông đã quênbéng mất chuyện ấy gần hai tuần nay . Kể cũng lạ, một việc trọng đại như thế,mà tại sao ông lại quên được nhỉ ? Ông hỏi dồn :
-Thế nào ?
-Một vạn thí sinh . Có gần tám ngànđứa trẻ đã qua vòng một . Còn lại thì trượt …
-Hai ngàn đứa ấy thế nào ?
-Gần một ngàn đứa còn giữ được mạng. Gần năm trăm đứa đã chết . Còn lại…
-Thì sao ? – Mạnh Uy bực mình .
-…tàn phế, chúng nó sắp sửa bị hànhquyết tại Ai Oán Đường rồi .
Chỉ có thế, Tần Mạnh Uy vọt ra, chạynhư bay trên hành lang rồi lờ mờ ánh lửa từ những ngọn đuốc ở hai bên . Ôngnghiến răng kèn kẹt .
Tưởng chừng như lâu lắm, Mạnh Uy mớitới được Ai Oán Đường . Ông bị hai thành viên Biệt Sát giữ lại :
-Xin lỗi thủ lĩnh, đang chuẩn bịhành hình, ngài không thể vào được !
Mạnh Uy chẳng đếm xỉa gì, một cú đá,một cú đấm, hai người lính Biệt Sát bay ra . Ông mở toang cánh cửa đá nặngtrịch . Cánh cửa kêu ầm lên khi chạm vào tường .
Trước mắt Mạnh Uy không còn là bóngđen nữa .
Ai Oán Đường thực sự là Ai Oán Đường. Những đứa trẻ xếp thành một hàng dài, dưới những cây đại đao cắm ngập xuốngđất . Có những đứa đã bị mất cả hai cánh tay, hoặc mù cả hai mắt, tệ hại hơn làcó những đứa mất cả tay lẫn chân, chỉ còn đúng một cánh tay phải, còn nhiều đứabị lở loét toàn thân, mùi hôi thối bốc lên . Đó là hậu quả của những trận chiếntrong Hạ Thâm Hồn với quái vật , ăn phải những loại quả và sinh vật có độc .
Những người lính Biệt Sát quay ranhìn Mạnh Uy, họ đang chuẩn bị làm công việc của thần chết - tống tiễn những đứatrẻ này về địa ngục .
-Cậu làm gì vậy ? – Một giọng nóicất lên .
Mạnh Uy nhìn sang , là Đường chủ HãnĐồ . Ông nói :
-Tôi xin ngài, đừng giết bọn chúng !
-Cậu hiểu điều này . Ta thành thựckhông muốn giết chúng nó, nhưng chúng nó đã tàn phế, tàn phế trong Uất HậnThành đồng nghĩa với cái chết . Sớm muộn gì, thì chúng nó cũng sẽ bị những kẻkhác giết .
Mạnh Uy nổi khùng :
-Mạng người là quan trọng !
-Tôi biết . Nhưng đây là luật .
-Tại sao chứ ? Chúng nó có tội gì ?
-Ta cũng muốn , nhưng…
-Tại sao ngài không hỏi Thiên Tử ?
-Thiên Tử hiện đang bế quan . Takhông được làm phiền .
Mạnh Uy hướng ánh mắt vô vọng vềphía những đứa trẻ đằng kia .
-Đường chủ ! – Mạnh Uy hét – Ngàikhông thể giết chúng được !
-Cậu thật không biết điều ! – Đườngchủ Hãn Đồ mất bình tĩnh – Cậu đã từng tham gia cuộc thi này nên phải hiểurằng, tàn phế chính là biểu hiện của sự vô dụng chứ ? Những phế vật không thểtồn tại ở nơi này !
Mạnh Uy ngửa đầu lên, luồng ánh sángcủa trăng đang rọi vào mặt ông .
-Trước đây, tôi cũng đã có một ngườibạn…. – Mạnh Uy nói – …trước cả Hàn Thuyên …
…cậu ấy không vượt qua nổi TrungThâm Hồn, và bị mất cả hai chân…
…cậu ấy thất vọng, chán nản . Nhưngrồi ngài có biết cậu ấy nói gì với tôi không ?
…cậu ấy nói rằng sẽ phải sống . Cậuấy sợ phải chết, cậu ấy vẫn còn muốn sống…
…cậu ấy nói rằng phải sống, để chờtôi ra khỏi Thâm Hồn...
...khi tôi ra khỏi Thâm Hồn, cậu ấyđã bị hành quyết rồi, ở đây, Ai Oán Đường.
-Mạnh Uy, cậu…
-Ngài có hiểu không ? Ham sống sợchết đâu có gì sai ? Chẳng phải Hàn Thuyên đã nói rồi sao ? Được sinh ra là mộtđiều hạnh phúc . Những đứa trẻ này…dù đã tật nguyền, nhưng chúng vẫn có quyềnsống , chúng ta không phải thần chết , chúng ta không thể cướp mạng sống của chúng.
-Nhưng đây là Uất Hận Thành…
-Chúng ta có thể cho chúng sốngriêng, và chọn cho chúng một việc phù hợp về sau này .
-Cậu không biết là cậu đang nghĩ gìđâu…
-Đội trưởng !
Hãn Đồ đã thấy Mạnh Uy gọi đúng bằngcái tên trước đây . Ông cảm thấy có chút gì đó…
-Tôi không phải là thủ lĩnh gì cả …- Mạnh Uy nói – …tôi vẫn chỉ là Tần Mạnh Uy , cũng như ngài, ngài vẫn là độitrưởng .
-Cậu…
-Tôi là Tần Mạnh Uy, cầu xin độitrưởng, xin ngài đừng giết bọn trẻ đó .
Mạnh Uy quỳ xuống, ông cúi gập đầuxuống đất .
-…tôi chỉ đang nói lại lời của ngườibạn năm xưa thôi…
…cầu xin ngài…
…đừng để Uất Hận Thành phải chịu đaukhổ nữa...
...đau đớn quá rồi...
...quá nhiều nước mắt rồi .
Hãn Đồ nhìn xuống, ông chẳng biếtnói gì .
Rồi Hãn Đồ quay sang, ông nhìn bọntrẻ .
Muộn màng quá rồi .
…