Nhưng Trúc Mai chỉ là nhận xét nhưvậy trong lòng mình thôi . Hàn Thanh vẫn là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của cô,sau người mẹ . Trúc Mai không ưa sự khôn lỏi, nhưng cô lại yêu một người hơiláu cá như Hàn Thanh . Vậy cái đó thì giải thích như thế nào ?
Có những tình cảm mà chỉ riêng mìnhmới hiểu được .
Trúc Mai đang lúi húi cất dọn thìthấy một bóng người ở dưới đất, không kịp nhìn, cô chỉ cười :
-Chàng đến rồi à ?
Đáp lại không phải là tiếng nóitrong và cao của Hàn Thanh mà là một giọng nặng và hơi trầm :
-Không . Là tôi .
Giọng nói này như là của Gia Nhạ ?Trúc Mai cười :
-A ! Là công tử sao ?
Trúc Mai ngẩng lên , và cô biết mìnhkhông nhầm . Là vị công tử Hà Gia, nhưng cái tên thì khác . Một người to lớn,mặc áo cộc, để lộ ra hình xăm con diều hâu rất lớn trên cánh tay .
Hà Gia Tập .
Anh trai của Hà Gia Nhạ .
Trúc Mai hơi ngạc nhiên một tý, cômới chỉ nhìn thấy Gia Tập , chứ chưa từng bao giờ gặp và nói chuyện với Gia Tậpcả . Những gì mà cô biết về người này, chẳng khác gì với Hà Gia Đoàn là mấy .Tính nóng như lửa, không nên dại mà đụng vào, và giết người không gớm tay . Đólà những gì mà người ta nói về Hà Gia Tập .
-Cô nương tên là Trúc Mai ? – GiaTập hỏi .
-Vâng, vậy anh là… - Trúc Mai vẫngiữ lịch sự .
-Tôi là Hà Gia Tập , anh trai của HàGia Nhạ . – Gia Tập đưa đôi tay to như tay gấu, chằng chịt những vết sẹo vớichai cứng ra trước mặt Trúc Mai .
Trúc Mai để ý đôi tay đó, song côcũng lịch sự bắt tay lại .
-Tôi có thể tiếp chuyện với cô nươngmột chút được không ? – Gia Tập nói .
Trúc Mai ngẫm nghĩ, cô không biết làHàn Thanh có tới không ? Sợ không thấy cô, Hàn Thanh lại lo lắng .
Nhưng trước mặt cô là Gia Tập, cáibóng của hắn che lấp ánh cả áng nắng chiều tàn , đổ lên người Trúc Mai . Côthấy tốt nhất không nên từ chối lời mời của người này .
-A, vâng… - Trúc Mai nói .
-Vậy mời cô nương .
Trúc Mai quay sang, nhờ một bạn hàngtrông hộ cô một lúc rồi về ngay .
Trúc Mai đi đằng sau Gia Nhạ, lúcnày cô mới thấy cái dáng người to lớn của Gia Tập, lưng to và rộng, cánh taycuồn cuộn bắp thịt, dáng đi như muốn nghiến nát mặt đất . Và không có gì lạ khiGia Tập có thể áp đảo đối thủ bằng thân hình này .
Nơi mà Gia Tập mời Trúc Mai nóichuyện là Độc Ẩm Quán, quán ăn nổi tiếng ở thành Tây, một trong ba quán ăn lớncủa Thực Thần tiên sinh ở Tổ Long Thành . Người đến thưởng thức bữa ăn ra vàonhộn nhịp và đông như trẩy hội . Sẽ là rất khó để tìm được một bàn nào còntrống tại đây . Nhưng dường như đã có sự chuẩn bị trước , lúc Gia Tập vừa mớivào, đã có tiểu nhị dẫn đường dẫn lên tầng trên của quán .
Một phòng trà nhỏ, có mùi trầm hươngthơm , cửa sổ hướng xuống đường phố tấp nập . Từ đây có thể nhìn thẳng được ravườn đào rộng lớn ở thành Tây .
-Mời cô nương ! – Gia Tập nói .
Trúc Mai đáp lễ :
-Vâng, mời công tử .
Hai người ngồi đối diện nhau, cửaphòng được đóng lại, chỉ còn tiếng rót nước trà vào chén .
-Dám hỏi công tử mời tôi đến đây hômnay là có chuyện gì ?
Gia Tập nói :
-Rất tốt, rất thẳng thắn . – Gia Tậpcười – Nhưng mời cô nương dùng trà .
Trúc Mai nhận lấy chén trà từ tayGia Tập, cô nhấp lấy một ngụm . Trà thơm và hơi chán hơn so với trà bìnhthường, nó khiến Trúc Mai tập trung hơn một chút .
-Như ban nãy đã tự giới thiệu… – GiaTập nói – …tôi là anh trai của Gia Nhạ . Tôi quan tâm tới nó, và tôi quan tâmtới cách sống của nó như thế nào .
-Vâng .
-Và tôi cũng muốn xem Gia Nhạ cótình ý với ai . Cha tôi – Hà Gia Đoàn , chắc cô đã nghe tên cha tôi ? Vâng .Ông cụ là một người rất kỹ tính, và ông cụ không chấp nhận em trai tôi mang vềnhà một đứa con gái thích bới móc chuyện Hà gia của chúng tôi .
Trúc Mai đã hiểu ẩn ý mà Gia Tậpnói, như thế có nghĩa là Gia Tập đã biết cô có quan hệ với Hàn Thanh . Và côchắc chắn là hắn biết, cô là người yêu của Hàn Thanh . Và Gia Tập nói thế này,có nghĩa là hắn muốn cô tránh xa Gia Nhạ .
-Công tử có vẻ hơi lầm lẫn ở đây rồi! – Trúc Mai cười – Tôi cũng chỉ là một người bạn của Gia Nhạ, thỉnh thoảngchúng tôi nói chuyện với nhau, vậy thôi, còn về chuyện tình duyên , thực sự tôichỉ coi Gia Nhạ là bạn thôi !
Gia Tập cười :
-Nhưng thằng em trai của tôi, nó lạikhông nghĩ thế . Cô nương đừng ngại . Tôi và em trai tôi lớn lên từ bé, tôi cóthể đọc được những suy nghĩ trong đôi mắt của nó . Nó có chút cảm tình với cônương , và tôi không lạ lắm về điều đó .
-Cũng là một chuyện thường tình thôimà .
-Cô nương là một người khá hoạt bátvà hiểu ý người khác . – Gia Tập cười – Vâng . Em trai tôi, chắc cô cũng hiểuphần nào , nó có mối quan hệ không tốt lắm với cha tôi, và đôi khi là với cảtôi nữa . Nó thường không tán thành những gì mà chúng tôi chỉ bảo nó, nó thíchnhững gì mà nó muốn . Thực ra đó cũng là tính cách của một con người, những gìnó làm đều đúng đắn, nên tôi cũng không có ý định ép buộc nó điều gì . Tuynhiên, vấn đề là nó hay bất mãn, nó bất mãn với những thứ làm nó khó chịu, hoặclàm nó không vui, nó không có ai để tâm sự . Gia Nhạ nói rằng nó rất vui , vàrất thoải mái khi nói chuyện với cô nương …
Nói đến đấy, Gia Tập để lửng . TrúcMai hỏi :
-Vậy ý của công tử là gì ?
Gia Tập nhấp một ngụm trà :
-Cô nương có thể coi là một ngườibạn thân của Gia Nhạ . Cô nương đã hiểu những tâm tư của Gia Nhạ . Và cô nươngcũng hiểu Gia Nhạ là đứa không thích bị người khác lợi dụng . Tình bạn bè đốivới nó không phải là thứ để đùa cợt và đem ra đong đếm như cân một miếng thịtlợn . Cô nương hiểu chứ ?
-Vâng . Tôi hiểu .
-Tôi chỉ mong cô nương hãy cố gắnghiểu cho Gia Nhạ, và là người cảm thông cho Gia Nhạ . Đừng để những nỗi lòngcủa Gia Nhạ phô bày cho những người khác , nói đến đây chắc cô nương đã hiểu ?
Trúc Mai đã quá hiểu chuyện này,ngay từ khi Gia Tập nói câu đầu tiên với cô . Tuy nhiên, Trúc Mai vẫn nói :
-Vâng , mong công tử yên tâm .
-Đó là những gì mà tôi muốn nói vớicô nương . Mà…trà ngon quá, đúng không ?
-Vâng, công tử nói phải .
Gia Tập đã muốn kết thúc cuộc nóichuyện ở đây . Và điều hắn mong muốn là Trúc Mai biến ngay khỏi mắt hắn . TrúcMai hiểu điều đó, cô đứng dậy :
-Xin thứ lỗi, tôi còn có một chútviệc , đành thất lễ với công tử !
-Vâng, không làm phiền cô nương nữa.
Trúc Mai bước ra khỏi phòng trà, GiaTập chẳng thèm ra tiễn cô nữa .
Ra khỏi quán, Trúc Mai đã thấy cóngười đứng đợi mình .
Hàn Thanh .
-Chàng biết em ở đây sao ? – TrúcMai nói, hôn lên má Hàn Thành .
-Thằng cha Gia Tập đó có gây khó dễgì cho em không ?
Trúc Mai không lạ khi Hàn Thanh cóthể bám sát theo cô được . Hàn Thanh có thể tìm ra người khác cực nhanh, cho dùnơi cần tìm có rộng lớn thế nào đi nữa .
Nó giống như cách làm việc của mộtsát thủ .
-Không . Anh ta cũng không đến nỗinhư lời thiên hạ vẫn bảo .
-Vậy thôi hả ?
-Chỉ có vậy . Anh ta chỉ nói rằnghãy cố gắng hiểu cho Gia Nhạ .
Hàn Thanh không bình luận gì thêm vềchuyện ấy nữa . Anh đẩy Trúc Mai :
-Ừ, thôi về nào ! Này, ta bảo, tốinày có đi chơi không ?
-Ở đâu ?
-Ra ngoài vườn đào Tổ Long đi . Lâulắm rồi không ra đó .
-Chàng tâm lý đấy ! – Trúc Mai lạihôn cái nữa lên má Hàn Thanh – Đồ Tiểu Quỷ !
-Này, sao lại gọi ta là Tiểu Quỷ hả?
-Thế thì gọi là tên quỷ con nhé ?
-Bậy nào ! – Hàn Thành véo má TrúcMai – Đi trước đi !
Hàn Thanh đẩy Trúc Mai đi . Và anhngoái đầu lại về phía Độc Ẩm Quán .
Ánh mắt của Hàn Thanh bắt gặp ánhmắt của Gia Tập đang nhìn anh từ tầng trên của Độc Ẩm Quán .
Hai đôi mắt đang nhìn về phía nhau .
Gia Tập nhìn Hàn Thanh, hắn cười,chiếc chén bằng đá trên tay của hắn đã bể nát từ lúc nào , bản thân Gia Tậpcũng không biết điều đó .
Hàn Thanh quay đi, một nụ cười kínđáo khẽ lộ ra ở khoé miệng .
“Để thư thư rồi giết mày sau cũngchưa muộn ! “ .
…
Đêm tối xuống, một ngày nữa lại sắpbắt đầu qua .
Kính Hồ Cư vẫn đang lặng lẽ, cuộcsống cứ trôi qua một cách chán ngắt .
Nhưng ai mà biết rằng, đang có nhữngchuyến đi, những cuộc hành trình về nơi này .
Từ những hướng khác nhau, từ nhữngđịa điểm khác nhau , tất cả những kẻ đang rối rắm trong mớ bòng bong sẽ về chỗnày .
Xích Vân sẽ được biết điều đó .
Đêm nay, nhóm người của Xích Vân đãnghỉ lại tại một thôn nhỏ ven Xuyên Tâm Hồ .
Xuyên Tâm Hồ xưa kia vốn là một vùngđầm lầy rộng lớn , cả vùng đất Kính Hồ Cư bây giờ cũng là một phần của nó . Saunày, nước ở nơi đây dần rút cạn lại, và nổi lên một vùng đất rộng lớn Kính HồCư . Đáy vùng đầm lầy ấy bắt lầu lún sụt xuống, nước từ con sông Chu Tước Giangđổ vào, và hình thành nên Xuyên Tâm Hồ như ngày nay .
Kính Hồ Cư là một vùng đất khá yênbình . Ít nhất là nó yên bình trong sự kiểm soát của Độc Tâm . Độc Tâm khôngphải là bảo mẫu ở đây, cái đó sẽ động chạm ít nhiều tới lòng tự trọng của cácvị trưởng lão . Nhưng các vị trưởng lão không thể phủ nhận chuyện các vị cóquan hệ mật thiết với Độc Tâm , và đôi lúc, Độc Tâm quyết định tất cả , các vịtrưởng lão cảm thấy như mình hơi hổ thẹn .
Bang phái là gì mà có thể khiếnngười ta sợ ?
Biết làm ăn thì sẽ đem lại cho bangphái những khoản lợi nhuận kếch sù, những khoản lợi nhuận lại được đầu tư vàdùng vào những thứ đẻ ra tiền khác , cứ thế, thành một thứ vòng tròn bànhtrướng liên tục . Nhưng có tiền, chưa chắc đã có quyền . Và điều đó đã nảy nòira tiền phải có quyền . Tuy đôi khi không thực sự đúng lắm , nhưng sức mạnhkinh tế thường là thứ quyết định uy lực chính trị . Đồng tiền dẻo hơn rắn, nólen lỏi vào những ngõ ngách trong bộ máy chính trị ở các thành . Bằng việc dùngtiền, mua lại, bao cả một khu vực buôn bán, như vậy là đã có thể tạo ra một uythế cho bang phái trong một chỗ nào đó . Khi đã dùng tiền để mua lại, tức là,đã có quyền sử dụng khu vực đó, rất đơn giản và dễ hiểu . Sức mạnh về kinh tếsẽ khiến người ta có một vị trí đáng nể trong mắt mọi người, và nhờ có uy lựckinh tế, nên sẽ có rất nhiều người phụ thuộc vào nó, và để danh chính ngônthuận, bang chủ các bang phải đã len chân vào thành phần lãnh đạo các thành .Một công thức quá quen thuộc và lặp đi lặp lại, đến mức phát ngán đi được .Nhưng điều hay của nó là ở chỗ, không phải thằng nào cũng là thằng biết đẻ ratiền . Đẻ ra tiền không khó, nhưng đẻ ít và đẻ nhiều là hai chuyện khác biệt .Công đoạn đẻ ra tiền là khó nhất, và cũng mất nhiều thời gian nhất . Bang pháicần có thời gian đó để phát triển . Khi đã có tiền, chuyện len lỏi vào vũ đàichính trị không khó lắm, tuỳ thuộc vào lời ăn tiếng nói và quan hệ của các bangchủ . Thời gian để len chân vào cũng ít hơn và không đến nỗi quá phức tạp .Nhưng khi công thức ấy được thực hiện xong, thì bảo toàn công thức và giữ nókhông biến mất cũng khó chẳng kém gì đẻ ra tiền . Tiền cộng quyền thì ra thế .Giữ được cái thế ấy, đòi hỏi bang chủ phải là người như thế nào .
Một quán trọ nhỏ, nhưng cũng khásạch sẽ, Xích Vân ngả lưng xuống, một ngày vất vả . Còn phải tới cuối tuần nàynữa thì cả nhóm mới tới được Kính Hồ Cư .
Nhưng điều làm Xích Vân khó chịunhất bây giờ là Hoa Anh . Y thấy mình như một thằng dở hơi khi tống Hoa Anh vàogốc cây, xổ ra cả một đống câu nói vớ vẩn . Nhưng Xích Vân tức không chịu đượckhi cái tên Chấn Phương nói chuyện với Hoa Anh . Chẳng hiểu vì sao nữa .
Đôi mắt Xích Vân khép dần, y thấybóng tối đang tới .
Phòng bên kia, Chấn Phương cũng ngồinghỉ trên ghế, anh thấy cái cổ hơi mỏi nên lắc qua lắc lại .
Hổ nhân Thụ Cáp đứng dậy, ra khỏiphòng, Chấn Phương hỏi :
-Đi đâu vậy ?
-Tôi ra ngoài một chút .
-Cậu đi hóng gió hả ?
-Chắc là thế .
Chấn Phương hơi buồn cười trước cáchtrả lời của Hổ nhân Thụ Cáp . Dường như các Hổ nhân không có khiếu ăn nói lắm .
Hổ nhân Thụ Cáp ra ngoài quán trọ,thân hình to lớn choán hết cả ánh sáng leo lét từ cây nến bên trong quán trọ .
Thụ Cáp bước đi một quãng, anh tanhìn quanh , đôi mắt sáng rực của loài hổ quét khắp màn đêm .
-Ai đấy ? – Thụ Cáp hỏi .
Không có tiếng người trả lời .
-Ra đi, ta đã để ý ngươi theo bọn tasuốt từ sáng rồi . – Thụ Cáp nói tiếp .
Lần này thì một dáng người cao lớnbước ra, áo choàng màu nâu , chiếc nón rơm người này đội khiến cho Thụ Cápkhông thể nhìn rõ mặt .
-Sao biết là ta đi theo ? – Người lạmặt hỏi, giọng nói ồm ồm .
-Buổi sáng nay, ta có để ý thấytiếng bước chân . Và ta tin là có người đi theo .
Người lạ mặt cười :
-Khá lắm .
Người lạ mặt tiến đến, bước chânkhông gây ra tiếng động .
-Dạo này cả nhà vẫn ổn chứ ? – Ngườilạ mặt hỏi .
Thụ Cáp hơi ngạc nhiên, đôi mắt củaHổ nhân này dãn ra .
-Ngươi là ai ? – Thụ Cáp hỏi .
-Chắc tại tao đi lâu quá rồi nên màykhông nhận ra hả ? – Người lạ mặt đáp .
Người lạ mặt bước tới, và thân hìnhcủa hắn còn to hơn cả Thụ Cáp . Thụ Cáp cao to gấp rưỡi người Nhân Tộc bìnhthường . Nhưng tên này còn hơn thế, Thụ Cáp chỉ đứng đến cổ của hắn, vai củaThụ Cáp kém vai của tên này tới một gang tay .
-Lâm Nhĩ Thụ Cáp… – Người lạ mặt nóitiếp – …nhưng nếu gọi họ thì tên là Lâm Cáp .
Người lạ mặt cởi chiếc mũ trùm .
-Thì ra là… – Thụ Cáp nghiến răng .
Một Hổ nhân to lớn, đôi mắt bên tráibị chột, răng nanh dài, thò ra ngoài miệng, rất hung dữ và đôi mắt lạnh nhạt .Và…
…bộ lông trắng như tuyết .
-Lâm Kiệt ! – Thụ Cáp gằn giọng .
-Đã lâu không gặp mày . Thằng emtrai Lâm Cáp yêu quý của ta .
…
Xích Vân lờ đờ, y cố chợp mắt nhưngkhông hiểu sao không thể ngủ được .
Y bực mình, hình ảnh của Hoa Anh cứđậm lên trong tâm trí của y . Bực mình quá !
Xích Vân nhổm dậy, ra khỏi phòng .
…
Thụ Cáp và Lâm Kiệt, hai người đứngđối diện nhau . Lâm Kiệt thì hướng ánh mắt xuống dưới, Thụ Cáp thì hướng ánhmắt lên trên, đôi mắt của Thụ Cáp đằng đằng sát khí và đầy sự tức giận .
-Sao thế ? – Lâm Kiệt nói, giọng ồmồm không khác gì Thụ Cáp – Mày không vui mừng khi được gặp lại anh trai LâmKiệt của mày sao ?
Thụ Cáp không nói gì, đôi mắt củaanh ta toé lửa .
-Sao ? – Lâm Kiệt nói tiếp – Có gìmà mày phải tức giận thế ?
-Mẹ kiếp ! Thằng khốn nạn ! – ThụCáp gầm lên .
Lâm Kiệt không bị kích động bởi lờinói đó . Hắn ung dung :
-Sao ?
-Thụ Cáp không thể hiểu vì sao anhlại rời bỏ gia tộc đi ? Gia nhập vào Tứ Thần Trấn Thiên , gây ra những tội ácđó ! Anh nghĩ gì đấy hả ? Gia tộc của chúng ta không bao giờ giết ai vì tiền,vì những lý do không chính đáng ! Danh dự là tất cả những gì chúng ta có ! Anhkhông biết điều đó sao ?
Lâm Kiệt vẫn hướng ánh mắt khinhkhỉnh về phía Thụ Cáp .
-Đó là một mối ô nhục ! – Thụ Cápnói tiếp – Những việc làm của anh đã làm thanh danh gia tộc Bạch Hổ bị huỷ hoạibởi anh !
Lâm Kiệt cười, nụ cười của hắn làmlộ ra những chiếc răng nhọn hoắt trắng ởn .
-Mày vẫn còn ngây thơ lắm ! Thằng emtrai Thụ Cáp của ta !
Thụ Cáp tức sôi máu, lông của Hổ nhânnày xù lên .
-Tao đang làm một cuộc hành trìnhdài , thằng em trai đáng thương ạ . Một cuộc hành trình bất tận .
-Anh đi đâu, không ai cần biết !Nhưng những thứ mà anh làm, thật không thể khiến người khác dung thứ ! Gia tộcBạch Hổ đã khai trừ anh !
-Lâm Kiệt tao đâu có cần cái gia tộcđó chứ ?
Thụ Cáp sôi máu, hai tay nắm chặtlại :
-Anh vừa nói gì ?
Lâm Kiệt quay sang, đôi mắt của hắnloé lên :
-Có muốn được như ta không, em trai?
Thụ Cáp không hiểu .
-Mày có muốn biết bí mật của dòng họBạch Hổ không ?
-Anh đã ra đi, và mang theo bí mậtcủa dòng họ . Đó là điều không thể chấp nhận được !
-Nhưng bí mật ấy, kẻ nào trong giatộc cũng muốn có nó cả, thằng em trai ngây thơ ạ !
Thụ Cáp không nói gì .
-Nếu mày muốn biết bí mật ấy, thìhãy như tao, làm một cuộc hành trình dài .
-Tức là thế nào ?
-Cuộc hành trình với những kẻ bịnguyền rủa, mày sẽ tìm thấy bí mật của gia tộc Bạch Hổ .
Lâm Kiệt ngáp, cái miệng rộng ngoácvới những cái răng sắc nhọn khiến người ta ghê sợ .
-Hôm nay, Lâm Kiệt tao chỉ đi theođể tìm hiểu thông tin về Xích Vân thôi . Chứ tao chẳng ham hố gì cái chuyện gặplại mày .
-Anh nên nhớ, anh là kẻ bị truy nã .
-Thế mày định bắt tao lại à ?
Thụ Cáp nghiến răng kèn kẹt, đôi taycủa Hổ nhân này bắt đầu xù lông, những móng vuốt ở tay anh ta dài hơn một chút.
-Hay là mày đang cố gắng phô diễncái thói rởm đời của gia tộc Bạch Hổ đấy ?
Mặt đất bị sụt xuống, đất đá xungquanh rung chuyển và bắn lên trên . Sức ép của khí làm vỡ nát những cột nhàxung quanh .
Đôi tay của Hổ nhân Thụ Cáp cuồncuộn cơ bắp, có những đường như mạch máu màu đỏ thẫm ở dưới bắp tay hiện lên rõmồn một . Mặt của Thụ Cáp cũng thế, những đường gân đỏ đan xen lẫn nhau . Bộlông màu trắng dựng lên . Và đôi mắt của Thụ Cáp đã chuyển sang màu đỏ hồng,chỉ còn thấy lờ mờ con ngươi .
Nhưng cú đấm đó của Thụ Cáp đã bịchặn lại .
-Mày rất mạnh, Thụ Cáp à ! – LâmKiệt nói , hắn đã đỡ được cú vừa rồi – Mày là Thần Thú mạnh nhất của dòng họ .
Lâm Kiệt nhìn xuống tay Thụ Cáp,những đường gân đỏ nổi lên cuồn cuộn .
-Đã luyện được Cưồng Hổ Phá Cực rồià ?
Thụ Cáp nghiến răng đè tay xuống,nhưng Lâm Kiệt không hề nhúc nhích .
-Thụ Cáp, mày rất mạnh . Nhưng màyquên là…
Cánh tay của Lâm Kiệt bắt đầu nổigân đỏ lè, những đường gân ấy lan cả vào trong mắt hắn, đôi mắt chuyển sang đặcmột đỏ thẫm như máu . Chỉ đặc một màu đỏ .
-…mày chưa từng bao giờ thắng nổianh mày cả !
...
Lâm Kiệt gồng sức, hắn vung tay, đẩyThụ Cáp lui về phía sau .
-Mày cũng phải gọi là có tư chấtđấy, Thụ Cáp ạ ! – Lâm Kiệt nói – Bao nhiêu kẻ ngu ngốc trong dòng họ Bạch Hổđã không lượng sức, sử dụng Cuồng Hổ Phá Cực để rồi cơ thể vỡ nát, thành tànphế !
Thụ Cáp hơi gượng . Hổ nhân này cóvẻ không được tự tin cho lắm khi đứng trước mặt anh trai mình .
-Nhưng tao sẽ cho mày thấy sức mạnhcủa Cuồng Hổ Phá Cực thực chất đến mức độ nào !
Nói đến đó, Hổ nhân Thụ Cáp còn chưakịp nghe hết lời nói của Lâm Kiệt thì anh ta đã thấy bóng Lâm Kiệt áp sát vàongười mình . Tay của Lâm Kiệt đã nắm sẵn .
Hổ nhân Thụ Cáp biết hậu quả của cúđấm ấy, anh ta không còn cách nào khác, giơ hai tay thủ trước ngực .
-Hỗn Hống Chưởng .
Tay của Lâm Kiệt như không còn làcánh tay nữa, luồng chân khí đỏ đặc từ những đường gân trên tay hắn bao phủthành lớp sương mỏng màu máu . Cánh tay ấy đấm thẳng vào đôi tay đã thủ thế củaThụ Cáp .
Nhưng có vẻ như Hổ nhân Thụ Cáp vẫnchưa dồn đủ lực cho cú đỡ của mình, tất cả những gì mà anh ta cảm thấy là thânngười mình bay về phía sau, đầu và vai chạm vào những thứ gì cứng như đá , vàcuối cùng, Thụ Cáp thấy mình đang quằn quại trên mặt đất, cơ thể tê dại đi,phía trước là đống đổ nát ngổn ngang .
-Mày vẫn chưa thể đuổi kịp Lâm Kiệttao ! Thụ Cáp ạ ! – Lâm Kiệt cười , hắn tiến đến – Tao sẽ phải dạy lại cho màycách dùng Hổ Cực Phá Quyền mới được !
Hổ nhân Thụ Cáp loạng choạng đứngdậy, không quên chửi rủa :
-Mẹ kiếp !
-Đừng chửi thằng anh mày vậy chứ !Hỗn Hống Chưởng, loại chưởng pháp cơ bản nhất của Cuồng Hổ Phá Cực , bằng cáchđưa Tà Khí chạy vào da, mạch máu, tạo nên hiện tượng kết hợp hỗn tạp, những gìtrên cơ thể cộng với chân khí tạo ra một thứ vật chất mới, sức mạnh mới . Chỉcó gia tộc Bạch Hổ , thể chất chịu đựng mới đủ khả năng tạo ra hiện tượng kếthợp đó, còn bọn Nhân tộc và Vũ tộc thì đừng hòng làm được ! Ồ ! Đến lúc này thìtao cũng phải cám ơn dòng họ Bạch Hổ một chút !
Hổ nhân Lâm Kiệt cũng hơi chủ quan,hắn không thấy Thụ Cáp lao như tên bay tới, tay của Thụ Cáp cũng y hệt như taycủa Lâm Kiệt ban nãy .
-Câm mồm ! Hỗn Hống Chưởng !
Lần này thì đến lượt Lâm Kiệt bayngười về phía sau, thân hình đồ sộ của hắn đập nát mọi thứ .
Nhưng dường như cú đấm hơn trờigiáng đó của Thụ Cáp không làm Lâm Kiệt đau đớn, hắn bước ra từ đống gạch vụn,miệng cười nham nhở với những chiếc răng nhọn hoắt và sắc như lưỡi dao .