Hàn Phi đã có được khúc xương của conQuần Lực, giờ là lúc phải về Hàn Gia, hắn đi cũng đã khá lâu rồi . Nhưng có thứgì đó vô hình đang giữ chân Hàn Phi lại .
Hoàng Nhữ Hài đang ngồi đối diệntrước mặt Hàn Phi . Chưa bao giờ Hàn Phi cảm thấy mình gần Nhữ Hài đến thế,cũng chưa bao giờ hắn cảm thấy lại trở nên xa đến thế . Hắn không hiểu gần haituần vừa rồi sao mà ngắn ngủi đến thế ?
-Vậy công tử sẽ đi hôm nay ? – NhữHài hỏi .
-Vâng…tôi…phải về nhà .
Nhữ Hài cười tươi :
-Hy vọng công tử sẽ vui vẻ khi vềtới nhà .
“ Không phải thế ! “ – Hàn Phi nghĩbụng . Bây giờ, trong mắt hắn chỉ có Phạt Mộc Lĩnh . Chỉ có nơi đầy tuyết nàylà đẹp nhất mà thôi .
-Nhữ Hài cô nương này, tôi… - HànPhi ấp úng .
-Có chuyện gì vậy ?
-Tôi…tôi có thể quay lại đây lần nữakhông ?
-Công tử đùa rồi ! Ai mà thích tớimột nơi khắc nghiệt thế này chứ ?
-Không ! Tôi sẽ tới ! Tôi muốn tớiđây một lần nữa !
-Vậy sao ? Điều gì làm công tử thíchnơi này vậy ?
-Tôi…chỉ đơn giản là muốn lên chơithôi…
Nhữ Hài bật cười, cô nói :
-Vậy thì quán trọ này luôn chào đóncông tử !
Hàn Phi bước ra khỏi cửa, hắn vẫncòn nấn ná :
-Khi ấy, tôi sẽ ở lại đây lâu đấy .Khéo chừng phải hai tháng !
-Thì công tử sẽ phải trả tiền gấpbốn lần .
Hàn Phi nở một nụ cười, hắn thíchnhìn khuôn mặt trong trẻo của Nhữ Hài, chỉ tiếc là…
Hàn Phi định bước đi, thì Nhữ Hàinói :
-Khoan đã !
Nhữ Hài lấy từ trong tay ra một vật, một chiếc dây chuyền có răng nanh của sói . Hàn Phi hỏi :
-Cái gì đây ?
-Tôi có ba cái . – Nhữ Hài đeo bachiếc vòng này trên người, hai cái ở hai tay, và một cái trên cổ . Và chiếc dâynào cũng có răng nanh của sói cả .
-Vậy là…
-Để kỷ niệm cho công tử vậy ? Đượcchứ ! – Nhữ Hài cười .
-Những chiếc nanh này ở đây ra vậy ?
-Bí mật ! Khi nào công tử quay lại,tôi sẽ kể cho . Công tử hãy coi chiếc dây này như một món quà của một người bạnvậy .
Hàn Phi nhìn kỹ lại chiếc dây, mộtchiếc dây chuyền bình thường, nhưng không hiểu sao bắt đầu từ lúc đó, hắn thấyyêu chiếc dây lạ thường.
Nhữ Hài nói :
-Chúng ta là những người bạn . Đúngvậy không ?
-Đúng .
Nhữ Hài cười, cô giơ tay ra :
-Xin chào ! Tôi tên là Hoàng NhữHài, rất vui được làm quen với công tử !
Hàn Phi hiểu ý , hắn giơ tay ra ,nắmchặt đôi tay Nhữ Hài :
-Chào ! Tôi là Hàn Phi !
*
* *
Hàn Phi mân mê chiếc vòng bạc củaNhữ Hài . Giờ đây, vật đó đối với hắn còn quan trọng hơn tính mạng của hắnnhiều .
Nhưng cuối tuần này hắn phải có mặtở Kính Hồ Cư , không thể chậm trễ . Trong thư, Ngài Hàn đã nói tất cả rồi, HắcĐế Ấn, Bất Kiếp Viện, tất cả những mớ tạp nham ấy Hàn Phi đã nhớ rõ . Chỉ cóđiều là hắn quá ngạc nhiên trước những sự việc này, hắn đã từng nghĩ truyềnthuyết toàn là những lời láo toét . Đó chẳng qua là những thứ mà người xưa dựngnên để loè đám con cháu sinh ra sau . Đừng nói là Hắc Đế Ấn, ngay cả cái chuyệnHoả Thần Chúc Dung xuất hiện tại Thiên Lệ Thành cũng làm Hàn Phi nửa tin nửangờ rồi . Nhưng sự thật là những cái truyền thuyết hắn cho là láo toét lại đangcười nhạo hắn như đang cười nhạo một kẻ khù khờ . Nhưng thôi, những chuyện thầnthánh ma quỷ đâu có hiếm gì trên cái Đại Lục này .
Hàn Phi uể oải cầm thanh Kiếm Hoa .Hắn rút kiếm ra khỏi bao một chút, nhìn cái dấu khắc bông hoa trên lưỡi rồi tựcười với mình .
Bất Luật Kiếm Khách một thời đi đâurồi ? Giờ chắc chẳng ai còn nhớ nữa .
Hàn Phi vứt thanh kiếm sang một bên. Danh tiếng hắn không cần lắm .
Cái hắn cần là thứ khác .
Hàn Phi thiu thiu vào giấc ngủ . Hắncứ ngủ ngon lành như thế mà chẳng hề hay biết Quỷ Nhân đang đứng ở ngoài cửaphòng .
“ Bất cẩn quá đấy ! Bất Luật KiếmKhách ạ ! “ .
…
Đã quá giờ Tuất, bước vào giờ Hợi .Ngày thứ nhất, trước cuối tuần ba ngày .
Hàn Ngọc đang nhìn ra ngoài sân .Ngôi chùa Kỳ Thiên Tự này thật là rộng lớn, nhưng cũng rất thanh tịnh . Thỉnhthoảng, Hàn Ngọc lại thấy một chú tiểu hay một vị sư nào đó chạy đi đâu đótrong sân chùa . Những cây Bách to lớn, nhưng cây Bách gần Hàn Ngọc nhất códáng điệu cổ quái vươn lên bao trùm cả Kỳ Thiên Tự . Nó được gọi là Bách Quỷ .Nghe các vị sư trong chùa kể lại, cây bách này đã bị sét đánh tới hơn tám lần,thế mà cây không chết, sau mỗi lần bị sét đánh lại còn vươn lên, to hơn trước,hình dáng kỳ dị hơn trước . Cây bách này được coi là bất tử, sức sống của nómãnh liệt như vậy nên được gọi là Bách Quỷ .
Hàn Ngọc quay trở vào, cô kéo tấmchăn lên để đắp cho một người . Không ai khác là Kế Đô .
Cũng may là vị đại sư của Kỳ ThiênTự là một người rộng lượng .
*
* *
Kế Đô dẫn Hàn Ngọc chạy vào trongchùa, trước khi vào anh còn kịp nhìn thấy tấm biển lớn đề chữ : “ Kỳ Thiên Tự “. Chân tay đau đến bại hoại vì tên Lang nhân ra đòn quá hiểm độc, nhưng Kế Đôvẫn gắng sức đưa Hàn Ngọc vào trong ngôi chùa này .
Nhưng sức chịu đựng có hạn, Kế Đôgục xuống , Hàn Ngọc đỡ lấy anh, hỏi :
-Kế huynh ! Huynh ổn chứ ?
Kế Đô dù đau đến thấu xương nhưngvẫn nói :
-Tiểu thư…hãy vào trong…xin đại sưcho chúng ta ở nhờ hôm nay …
-Muội hiểu rồi .
Hàn Ngọc không phải là không hốthoảng, trong lòng cô lúc này đang rối bét cả lên . Nhưng thời gian qua, HànNgọc đã dần dần có tính cách giống người cha của mình, cố gắng bình tĩnh trướcmọi sự việc dù nó đang khẩn cấp thế nào chăng nữa .
Hàn Ngọc đỡ lấy Kế Đô đi vào trongsân Kỳ Thiên Tự . Một chú tiểu thấy chuyện này thật không bình thường liền chạyra, hỏi :
-Xin hỏi nữ thí chủ có chuyện gì,đây là…
Chú tiểu tỏ vẻ hơi khiếp sợ trước KếĐô . Những vết máu nhỏ ở trên mặt anh khiến chú tiểu không khỏi nghi ngại vềnhững vị khách này .
-Phiền cậu nói với đại sư chụ trìrằng, chúng tôi muốn ở lại đây đêm nay .
Chú tiểu chạy vào trong , Hàn Ngọcđỡ Kế Đô ngồi xuống :
-Huynh phải nghỉ ngơi thôi, với tìnhtrạng này thì ít nhất phải nghỉ một tuần .
-Không…chúng ta phải đi…
-Nghe lời muội đi ! Bây giờ khôngphải là lúc đi đâu cả !
Một lát sau, vị đại sư chụ trì KỳThiên Tự đã bước ra . Một khuôn mặt khắc khổ , từng nếp nhăn xếp nếp chồng lên, tuổi già có vẻ như đã làm vị đại sư này không được dễ nhìn cho lắm, nhưng ánhmắt chân thiện của ông lại khiến người ta có cảm giác gần gũi và lòng thànhkính .
-Bần tăng là Viên Giác, đại sư chụtrì ngôi chùa Kỳ Thiên Tự này . Xin hỏi nữ thí chủ có việc gì ?
Hàn Ngọc cung kính cúi đầu, đáp :
-Tiểu nữ rất mong Viên Giác Đại Sưhãy cho tiểu nữ và người này ở lại trong chùa trong vài ngày .
Viên Giác Đại Sư lại gần xem xét KếĐô . Đại sư nói :
-Vị công tử này đang bị thương,không nguy hiểm tới tính mạng lắm, nhưng nếu để lâu sẽ không ổn .
Đại Sư quay sang một chú tiểu :
-Hãy để dành cho hai vị đây mộtphòng .
Một người khác , trông cũng như làmột một vị sư có vị trí trong chùa , vẻ không bằng lòng, thì thào với Viên Giácđại sư, lời nói dù nhỏ nhưng Hàn Ngọc nghe rõ mồn một :
-Đại sư , trông người thanh niên nàycó vẻ như không tốt . Anh ta mang nặng mùi sát khí, chắc chắn không phải là kẻthiện lương gì, giữ họ ở lại trong chùa, liệu có…
Nhưng Viên Giác đại sư gạt đi :
-Không nên như vậy . Đã đi theođường tu hành thì phải giúp đỡ những người đang gặp cảnh khó khăn, như vậy mớilà người tu thành chính quả , suốt ngày nghe thuyết pháp thì được ích gì ? Hànhđộng là nói lên suy nghĩ .
Vị sư kia nghe xong những lời này,có vẻ như vẫn còn hơi khó chịu đối với Hàn Ngọc và Kế Đô .
-Mời hai vị thí chủ nghỉ ngơi, bầntăng sẽ xem xét cho vị công tử này . – Viên Giác đại sư nói .
*
* *
Kế Đô trở dậy, anh vẫn còn cảm thấylưng mình nhức nhối ê ẩm . Hàn Ngọc nói :
-Huynh đã thấy đỡ hơn chưa ?
Kế Đô nhìn quanh, như vậy là lúc nàyanh đang ở trong ngôi chùa Kỳ Thiên Tự .
-Kế huynh… – Hàn Ngọc hỏi – …sự việcbuổi sáng nay là thế nào ?
Kế Đô mệt nhọc thở . Anh nói :
-Tiểu thư đang gặp nguy hiểm . Có kẻmuốn săn đuổi tiểu thư .
-Là ai ? Ai lại muốn săn đuổi tôi ?
-Tôi không biết . Nhưng chúng ta cầnphải lên đường ngay vào sáng mai . Nơi đây quá nguy hiểm .
-Không . Vết thương của huynh chưakhỏi hẳn . Chúng ta hãy đợi thêm vài ngày nữa …
Kế Đô cắt ngang :
-Chúng ta đang gặp nguy hiểm ! Khôngthể vì tôi mà tiểu thư phải dừng lại ! Đến sáng mai, chúng ta hãy đi tiếp !Hoặc không, tôi có thể ở lại đây tĩnh dưỡng vài ngày, tiểu thư cứ đi trước !
-Huynh đang áp đặt cho muội đấy à ?
Kế Đô im lặng . Anh không còn sự lựachọn nào khác .
Kế Đô đã phản bội Ngài Hàn . Anh đãthỏa hiệp với Vô Ảnh , với Bất Kiếp Viện .
Nhưng Kế Đô không chịu đựng nổi cảnhHàn Ngọc bị người khác cướp đi .
Đó là lý do anh trốn chạy .
-Kế huynh ... – Hàn Ngọc nói – …cóthể huynh đang tự nói rằng mình rất mạnh mẽ . Nhưng huynh hãy nghĩ lại xem,huynh đang bị thương . Bây giờ bảo muội bỏ huynh lại sao được ?
-Tiểu thư…
-Huynh mà không khỏe, thì lấy ai bảovệ cho muội đây ? – Hàn Ngọc cười .
-Tiểu thư tin tôi đến thế sao ?
-Muội tin huynh . Muội đặt tất cảniềm tin của muội vào huynh . Muội biết, có những lý do khiến huynh lạnh nhạtvà có vẻ tàn nhẫn , nhưng thực ra, huynh rất lo lắng cho muội phải không ?
Kế Đô thở dài, anh nói :
-Tiểu thư đừng tin tưởng điều gì cả, đừng tin tưởng bất kỳ ai . Kể cả tôi . Tiểu thư phải hiểu rằng…
-Rằng tự bản thân mình phải cố gắng,phải nỗ lực, không dựa dẫm vào người khác chứ gì ? Muội đã phát chán lên cáicông thức đó rồi !
Hàn Ngọc kéo tấm chăn lên cho Kế Đô:
-Người ta có mạnh mẽ được là vì tìnhcảm đó chứ Kế huynh . Không có mục đích, không có thứ gì để ta quyết tâm, thìsao mà mãnh mẽ , trưởng thành được ?
Kế Đô thấy những lời nói của HànNgọc rất giống với cái cách nói chuyện của Ngài Hàn .
-Muội có mạnh mẽ, có trưởng thành,là vì niềm tin của muội vào huynh đấy , Kế huynh .
Kế Đô ngước nhìn lên, ánh mắt củaHàn Ngọc đang trìu mến nhìn anh .
-Thôi, huynh ngủ đi .
Hàn Ngọc bước ra cửa thì Kế Đô nóivọng lại :
-Tiểu thư ?
-Gì ?
-Cảm ơn tiểu thư .
-Rồi, huynh ngủ đi .
Hàn Ngọc khép cửa lại, trong lòng côthấy vui .
Kế Đô nhìn chằm chằm vào màn đêm sâuthẳm . Anh không biết phải giải quyết chuyện này thế nào nữa .
Bên ngoài Kỳ Thiên Tự, một chú tiểuđang bước đi chậm chạp . Viên Giác đại sư đã nhờ chú tiểu lên núi hái một ít láthuốc về để chữa trị cho vị công tử kia .
Chú tiểu đang đi thì có một người từtrong bóng tối lao ra chặn đường . Chú tiểu sợ hãi :
-Xin lỗi thí chủ ! Tôi…
Người đó xách cổ chú tiểu lên, dívào tường, tay hắn lôi ra một con dao , gằn giọng :
-Hét lên là tao cắt họng !
-Vâng ! Vâng !
-Nghe đây . Từ sáng tới giờ có haingười nào, một nam một nữ vào trong chùa này không ?
-Có , có ! Có hai người, một nữ, mộtnam . Người nam có vẻ như đang bị thương !
-Tốt ! Chúng nó đang ở chỗ nào trongchùa ?
-Họ ở dãy nhà cuối cùng !
Kẻ lạ mặt thấy chú tiểu đang gùi saulưng một đám lá , hắn hỏi :
-Cái này để chữa cho cái thằng đóphải không ?
-Vâng ! Vâng !
-Thế thì hôm này mày khỏi phải vềnữa !
Tên lạ mặt đưa dao lên rồi nhằm bụngchú tiểu đâm thẳng xuống .
Nhưng lưỡi dao tự nhiên bị cắt làmđôi, rơi phịch xuống đất .
Tên lạ mặt quay lại, một người khácvới chiếc áo đen dài . Hắn cung kính nói :
-Vô Ảnh đại nhân !
Vô Ảnh mang theo một mùi chết chócđến, chú tiểu nhìn gương mặt của hắn mà cứng đờ người, mắt không chớp .
Vô Ảnh nói :
-Khi nào cần giết thì giết thoải mái. Đây không phải là lúc .
Vô Ảnh tiến tới trước mặt chú tiểu,sát khí của hắn toả ra nồng nặc và đè ép bẹp chú tiểu . Hắn ghé xuống , đoạn,rút ra từ trong người một bức thư nhỏ, rồi nói với chú tiểu :
-Đưa cái này cho thằng đó . Hiểu chứ?
Chú tiểu không nói gì, khuôn mặt đãmất hết ý thức .
-Rồi . Giờ thì đi đi .
Chú tiểu quay người lại, bước chậmchạp, mồ hôi vã ra như tắm . Sự sợ hãi đang hằn lên từng nét trên gương mặt .
-Đại nhân . Chúng ta nên làm gì bâygiờ ?
Vô Ảnh suy xét, hắn nói :
-Đêm mai, gọi tất cả chúng nó, tớidọn dẹp cái Kỳ Thiên Tự này .
…