Thiên Đế Kiếm

Chương 96: Chương 96


trước sau

Sắp tới giờ Thìn . Kiếm Tiên Thành . Ngày thứ hai trước ngày cuối tuần haingày .

Lão già mập ú An Dương đã bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa thùm thụp . Và cáimặt của lão sưng vù lên giống như vừa bị nện cái chày vào mặt . Con người tasống được thoải mái, sảng khoái là nhờ ngủ ! Không ngủ thì có sức đâu mà làmviệc ? Có thể ăn không cần, nhưng ngủ là nhất thiết cần ! Thế mà cái thằng ranhcon Phương Thác lại đánh thức lão dậy . Một buổi sáng trong lành mát mẻ hiếmhoi như hôm nay thật hiếm có tại Kiếm Tiên Thành , phải ngủ cho thoả thích chứ! Đám trẻ thời nay thật chẳng biết ý người già gì cả !

Nhưng cái mặt của Phương Thác còn sưng hơn cả lão béo An Dương . Nếu giả sửmặt lão béo bị nện chày thì chắc Phương Thác phải cỡ hòn đá đập vào mặt . Haimắt của hắn thâm quầng vì mất ngủ , và có sự lo lắng rõ nét, tóc thì rối bù nhưtổ quạ , cái thân hình to như gấu của hắn bây giờ có vẻ xẹp xuống như xì hơi .Chắc có việc gì khó khăn nên cu cậu đến nhờ mình đây ! – An Dương nghĩ thầm .

-Vào đi ! – Lão béo nói .

Phương Thác nhanh chóng bước vào . Y ngồi thụp xuống ghế, lấy tay day vàohai thái dương cho đỡ mỏi, và để cho tỉnh táo mà nói chuyện, Phương Thác cầmbình trà tu thẳng một mạch, mặc cho lão béo An Dương kêu van :

-Ôi trời ơi ! Tao xin mày ! Bình trà ấy đâu phải để mày ngoạp vào như thếchứ ? Nó đáng tiền lắm đấy !

Vị trà đắng và chát đến lè lưỡi, tuy nhiên, Phương Thác cảm thấy tỉnh táo vàdễ chịu hơn nhiều . Hắn nói :

-Bác Dương ! Cháu muốn hỏi một chuyện !

Lão béo An Dương mặc áo khoác vào người . Cái bụng quá khổ của lão ưỡn cả ratrông thật chướng mắt ! Người đâu mà chỉ thấy có mỗi bụng ! Đã vậy, lão lại cònsoi gương ra vẻ đỏm dáng :

-Ừ ! Hỏi gì vậy nhóc ? Này, mày thấy cái áo tím này hợp với tao chứ ?

Phương Thác nhìn lại một lượt, đáng ra hắn phải cười phá lên vì trông ônggià này không khác một con bướm to bự đang làm dáng . Tuy vậy, đây không phảilà lúc đùa cợt :

-Hợp tất, bác mặc cái gì cũng hợp tất ! Bác ngồi xuống đây ! Chuyện khẩn cấplắm !

An Dương nghe thằng này nói vậy cũng muốn biết sự tình nó là thế nào bènngồi xuống :

-Sao ? Mày nói thẳng ra đi !

Phương Thác hít một hơi, rồi nói :

-Cháu muốn nói điều này . Nhưng bác phải thật bình tĩnh …

-Nhanh lên ! Có gì nào ?

-Mấy thằng ôn của chúng ta nói rằng, tối hôm qua chúng nó đã thấy bọn NgũThái .

An Dương không phải là người bình tĩnh lắm . Bằng chứng là đôi tay ú na únần vẻ như toàn thịt và mỡ của lão đấm thủng cái bàn dùng trà, vỡ tan chiếc ấmmà lão hằng yêu quý .

-Cái quái gì chứ ? – An Dương gầm lên – Sao lại có Ngũ Thái ở đây ?

Phương Thác ngồi trên ghế, nhưng trước mặt y thì cái bàn đã tan tành .

-Bọn chúng đã xuất hiện, đó là một điều không hề bình thường chút nào .

Lão An Dương lúc này trông đáng sợ hơn bao giờ hết . Khuôn mặt đỏ phừng vànhăn nhúm lại khiến cái mũi lão nở phình ra . Đôi mắt nổi lên những tia máu gânguốc đến phát sợ .

Câu chuyện về Ngũ Thái của bang Thái Nhật vẫn chưa làm lão An Dương nguôingoai .

-Tạm thời cứ biết thế đã ! – An Dương nói – Tao phải tới chỗ này, mày hãygiao công việc ngay cho Tứ Cát và Dư Nhận đi !

Phương Thác hiểu sự tức giận đang làm lão béo này trở nên nguy hiểm . Hắnnên lánh trước thì hơn :

-Vậy cháu xin phép !

An Dương hầm hầm mặt . Lão vẫn không thể ngờ rằng bọn Ngũ Thái lại xuất hiệnmột lần nữa, và ngay trước mũi lão !

Lão béo nhìn chiếc ấm mà lão hằng yêu quý bể nát, trong lòng lại càng tứcgiận hơn, lão đạp xuống những cái mảnh vụn còn lại khiến chúng nát nhừ .

An Dương bước ra khỏi phòng, đi một quãng đường rất dài trong Hàn Gia . Cuốicùng, lão dừng chân trước một ngôi nhà nhỏ . Lão mở cửa bước vào, căn phòng hơitối .

-Ông bạn đấy à ? – Có tiếng nói .

An Dương đáp lại :

-Là tôi . Ông đã nghe chuyện gì chưa ?

-Chuyện gì ?

-Bọn Ngũ Thái trở lại rồi .

-Có . Với tư cách từng là một người cố vấn cho Ngài Hàn , nên tôi phải nắmrõ thông tin đó rồi .

Người nói chuyện với An Dương là một người nằm khuất trong bóng tối, tiếngnói của ông ta đĩnh đạc và có chút lạnh lẽo .

-Thôi đi ông bạn Tử Khách của tôi ! – An Dương nói – Ông cứ làm như mình còntrẻ trung lắm vậy !

-Tôi đã già, nhưng trí óc của tôi đâu có lẩn thẩn ! – Tử Khách trả lời .

An Dương đi lại một lúc rồi nói :

-Vậy ông tính thế nào đây ? Tại sao bọn Ngũ Thái lại xuất hiện vào đúng cáilúc này chứ ? Ông bạn Hàn Thuyên của chúng ta đã vắng mặt mất rồi !

Tử Khách nói :

-Hiện giờ trong Hàn Gia đang có một kẻ phản bội . Tôi đã được tường thuật đủcác chi tiết trong mấy tháng vừa rồi . Chuyện Ngư Thôn, chuyện một thằng nộigián trốn trên gác xép trong thư phòng của Ngài Hàn , những mối nghi ngờ của LãVân . Tôi đã tổng kết lại, và suy đoán . Tôi biết thằng Lã Vân đã đoán ra đứaphản bội ấy là ai, tuy nhiên, nếu tôi đoán không nhầm thì nó đang chờ cơ hội đểvạch mặt hắn . Thằng phản bội ấy sẽ sớm thò cái đuôi ra thôi .

-Vậy đứa phản bội ấy là ai ?

Tử Khách cười :

-Có những chi tiết ta tưởng chừng như vô nghĩa và lan man . Có những thứ tatưởng chừng như chẳng liên quan gì tới toàn cục, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì…

Tử Khách bỏ lửng khiến An Dương sốt ruột :

-Thì sao nào ?

-Kịch hay chỉ hay khi người ta không biết đoạn kết, chứ biết đoạn kết rồithì nói chuyện làm gì nữa ông bạn !



Giờ Thìn . Kính Hồ Cư .

Hoa Anh trở mình trên giường, để lộ ra lưng trần trắng hồng lẫn với tấm chănmỏng . Cả đêm qua như dài đằng đẵng với cô . Nếu cô không buông ra những lời đóvới Xích Vân thì đã chẳng đến nỗi thế . Cô cảm thấy như mình đã có lỗi .

Nhưng đó là lỗi của Xích Vân ! Hoa Anh tự gào lên trong lòng mình như thế .Nếu hắn không nói những lời lẽ xấu xa về Mệnh Trị thì đã chẳng đến nỗi Hoa Anhkhông thèm nói chuyện với Xích Vân đến hơn một tuần ! Trong trái tim, trong suynghĩ của Hoa Anh, Mệnh Trị luôn là người mà cô yêu quý nhất sau Vũ Tộc Ẩn Giả .

Mệnh Trị được gọi là thiên tài của Tích Vũ Thành, một chiến binh mạnh mẽ,quả cảm . Mệnh Trị đến sau Hoa Anh, nhưng vì Mệnh Trị lớn tuổi hơn nên anh làđại đệ tử của Ẩn Giả . Là đứa con trong một gia đình nhiều đời phục vụ cho TíchVũ Thành, Mệnh Trị thừa hưởng tất cả sự dũng mãnh, sự thông minh, tài năng vốncó của dòng họ . Hoa Anh vẫn cảm thấy mình còn thua kém Mệnh Trị quá nhiều .

Vậy nên không có lý do gì mà Hoa Anh lại không tức điên lên khi Xích Vân mởmồm phun ra những câu như thế !

Nhưng Xích Vân nói rằng hắn yêu cô .

Hoa Anh cười khẩy . Chẳng có thứ tình yêu nào lại nảy nở chỉ trong một đêmtại Kiếm Tiên Hồ . Hoa Anh biết tỏng cái vị của bọn đàn ông rồi . Cô biết mìnhxinh đẹp, và nhiều người khao khát muốn có được cô . Nhưng ai dám chắc rằng, cócô rồi, bọn họ vẫn yêu cô chứ ? Đàn ông là như vậy, cả thèm chóng chán . Họmuốn có thứ mà họ muốn, và khi chưa có được họ điên cuồng lên vì nó . Họ tìmmọi cách, giở nhiều ngón, nhiều cách để có được tình cảm của cô gái mà họ đangnhắm tới . Người bình thường thì chỉ trêu chọc, cười đùa, vẻ rằng họ không thíchcô gái nhưng kỳ thực trong lòng, họ luôn hướng ánh mắt về cô gái ấy . Còn kẻbạo gan, thì không từ mọi thủ đoạn nào để có được cô gái mình thích . Chung quylại, thì họ làm thế để được cái gì ? Một là để có cái mà tự hào với thiên hạ,hoặc thứ hai là để thoả mãn cái tính hiếu thắng của mình . Lúc mới yêu, họ thềnon hẹn biển, họ luôn nói rằng : “ Ta yêu em, yêu nồng cháy . Em là cuộc sốngcủa ta . “ . Nhưng các anh chàng đó, khi đã thỏa mãn rồi, thì họ lại đi tìm mộtcô gái khác, một cảm giác mới lạ . Một cách tưởng tượng , thì các chàng trai đómuốn yêu thật nhiều, họ xếp các cô gái vào trong một cái kho, rồi khi nào họmuốn yêu ai thì họ lại chọn một cô như người ta lựa chọn một món đồ . Đàn ôngnhiều khi bạc bẽo vô tình lắm . Họ đâu có hiểu người con gái muốn gì, thực sựcần gì . Bao thứ tình yêu tưởng chừng nồng cháy như một ngọn lửa lớn đến nỗiđốt cả một ngôi nhà được thì tắt ngóm bởi một gáo nước đổ phọp vào .

Xích Vân không hẳn là kẻ xấu xí như trước đây Hoa Anh từng thấy, có thể đólà do y ăn mặc quá rách rưới và bẩn thỉu . Nhưng để ý kỹ thì phải nói rằng XíchVân không thua bất cứ một tên công tử hào nhoáng nào . Ai đã từng nhìn một consói tuyết mới biết được cái đẹp riêng của nó . Cặp mắt lạnh lẽo cô hồn, hoangdã khát máu, ẩn dưới bộ lông trắng muốt . Xích Vân cũng như thế . Không phảingẫu nhiên mà Hoa Anh lại muốn được ve vuốt cái mái tóc của Xích Vân . Mái tóckhông mềm không cứng, hay xơ lên vì gió . Nó giống hệt mái tóc của Mệnh Trị .Một mái tóc không khiến các cô gái cảm thấy dễ chịu, nhưng càng lùa tay vào nólại càng cảm thấy sự gai góc và hoang dã . Đôi mắt của Xích Vân như một màn đêmđáng sợ , nhưng càng sợ, người ta lại càng muốn đi vào nếu ai đủ can đảm . Vậythì điều gì khiến Hoa Anh ghét Xích Vân đến thế ? Xích Vân hành xử như một thằngcon trai mới lớn vừa biết yêu . Hắn lỗ mãng và cư xử như một đứa con nít . Tìnhyêu đâu phải nói yêu là yêu chứ ?

Hay Xích Vân thật lòng ?

Hoa Anh cười gượng , ba cái chuyện lăng nhăng này khiến cô còn khó hiểu hơncả Hắc Đế Ấn .

Có tiếng gõ cửa, Hoa Anh mặc áo vào .

Cửa mở, người đứng trước mặt Hoa Anh lúc này là Xích Vân .

-Có…chuyện gì không ? – Hoa Anh hỏi .

Xích Vân gãi đầu, y nói :

-Tôi nghĩ chiều nay, chúng ta nên quay lại Xuyên Tâm Hồ . Phải gấp rút tìmra ngay Hắc Đế Ấn trước Thiên Ma .

“ Vậy cũng tốt “ – Hoa Anh nghĩ . Có vẻ như Xích Vân đã quên chuyện hôm qua.

Nhưng thật ra không phải vậy, Hoa Anh nghĩ đến điều đó hơi sớm . Xích Vânnói :

-Tôi xin lỗi về chuyện tối hôm qua .

Hoa Anh mới là người có lỗi, nhưng trước mặt Xích Vân, cô không muốn nói .Cô trả lời :

-Thôi, bỏ đi . Anh hãy chuẩn bị cho buổi chiều nay .



Đã quá giờ Ngọ từ lâu . Xuyên Tâm Hồ .

Lần này thì cả nhóm Hoa Anh ra Xuyên Tâm Hồ thật .Sau khi đi vòng vèo mộthồi tránh sự kiểm soát gắt gao của Độc Tâm, họ mới đến được đây .

Xuyên Tâm Hồ vẫn thế, rộng lớn, mặt nước phẳng lặng và trong, như một bứcmàn mỏng được căng lên .

Hoa Anh hỏi :

-Anh cảm thấy sự tồn tại của Hắc Đế Ấn ở đâu ?

Xích Vân nói và chỉ hướng :

-Đằng kia . Gần tới Thiên Lệ Thành .

Hoa Anh ngước nhìn, Thiên Lệ Thành nằm sừng sững trên không trung, chiếuthẳng xuống Xuyên Tâm Hồ . Ba ngọn tháp cao ngút trời của nó được nối bằngnhững dây xích nặng nề . Những sợi xích ấy to đến độ từ đây Hoa Anh vẫn có thểthấy được những mắt xích nối vào nhau .

Hoa Anh nói :

-Vậy thì lần này chúng ta sẽ cùng xuống dưới đáy Xuyên Tâm Hồ . Đi thôi .

Diêu Linh thì không có ý kiến gì . Chỉ là cô hơi khó chịu khi phải tiếp xúcnhiều với nước . Người tộc Thú vốn như vậy, họ không quen nước . Vậy nên Thútộc chưa bao giờ được coi là mạnh trong thủy chiến .

-Cẩn thận đấy Xích Vân ! – Diêu Linh nhắc nhở - Nhớ là cắt hết cái đám rongchết tiệt ấy rồi hẵng vào !

-Ừ , nghe rồi .

Hoa Anh thấy hai người này có vẻ như đối đáp rất chân tình với nhau . Vàkhông hiểu sao trong cô lại nổi lên cái cảm giác gai gai một chút . Nhưng sựviệc ấy chỉ thoáng qua và chẳng để lại điều gì cả .

-Đi thôi ! – Hoa Anh nói .

Ba người bơi ra xa, và họ đã ở dưới Thiên Lệ Thành . Từng đợt sóng nước dậpdờn .

-Sẵn sàng chưa ? – Hoa Anh hỏi .

Xích Vân và Diêu Linh gật đầu .

-Lặn nào !

Cả ba người chìm xuống dưới . Bọt khí nổi lên ùng ục .

Cảnh vật dưới đáy hồ vẫn thế . Dăm ba tảng đá xám ngoét cùng với những đámrong nguy hiểm chết người . Một vài con cá bơi qua bị đám rong giữ lại mà khôngtài nào thoát ra được .

Xích Vân thấy nhói lên ở lưng . Có lẽ Hắc Đế Ấn chỉ quanh quẩn đâu đây thôi.

Xích Vân ra hiệu cho hai người kia xuống sâu hơn .

Sự bực dọc về đám rong suýt lấy mạng mình, nên Xích Vân tha hồ chém sạchchúng . Mỗi người xuống dưới hồ đều đã chuẩn bị một thanh đoản kiếm đề phòngbất trắc . Ở bên kia, Hoa Anh và Diêu Linh cũng đang cắt hết những đám rong gâycho họ sự vướng víu .

Không hiểu vì sao mà cái hồ này lại nhiều bọt khí đến thế, từng dòng bọt khítrôi qua trước mắt Xích Vân vùn vụt .

Cái lưng đau đớn, Xích Vân cúi xuống, lần tay đến khắp mọi chỗ với hy vọngtìm thấy Hắc Đế Ấn . Đào bới phí công vô ích, chỉ tổ mệt người .

Hoa Anh và Diêu Linh cũng thử tìm kiếm, nhưng dường như Hắc Đế Ấn đang trêungươi ba người họ . Không có một vết tích gì liên quan tới nó cả .

Đã quá sức chịu đựng, khí trong ngực đã hết, cả ba phải ngoi lên .

-Sao vậy ? – Hoa Anh vuốt mái tóc đẫm nước – Anh bảo là Hắc Đế Ấn ở đây mà !

-Cái lưng của tôi đã đau , nó báo hiệu Tà Khí của Hắc Đế Ấn đang tác dụnglên tôi . Nhưng vấn đề nó ở đâu thì tôi không biết .

-Có câu thần chú hoặc thứ gì để tìm nó không ? – Diêu Linh hỏi .

Xích Vân gãi đầu :

-Tôi nghĩ là không .

Hoa Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :

-Thôi, ta cứ xuống đó tìm đã .

Cứ thế, cả ba người trong nửa canh giờ hết ngoi lên rồi lại lặn xuống .Nhưng Hắc Đế Ấn thì vẫn chẳng thấy đâu . Lắm lúc điên tiết, Xích Vân đã vậnthuật, đánh tung cả đáy hồ lên mà vẫn không ăn thua . Xem chừng như cái lưngcủa Xích Vân và Hắc Đế Ấn đang hợp sức lại cười nhạo y .

Diêu Linh ngoi lên, cô cảm thấy nước ngày càng lạnh hơn và ngực mình đangkhó thở .

Xích Vân thấy lạ liền hỏi :

-Sao thế ? Cô ổn đấy chứ ?

-Không…không sao .

Diêu Linh hít một hơi để lặn tiếp , nhưng vừa chìm xuống nước thì cô cảmthấy đầu mình choáng . Nước tràn vào trong miệng của cô . Xích Vân buộc phảikéo cô lên .

-Cô không chịu được lâu đâu ! Hãy vào bờ nghỉ tạm đi !

-Hay tôi đợi anh ở trên cũng được .

-Thôi, ngâm nước lâu lạnh lắm .

Hoa Anh lao lên mặt nước, vừa đúng lúc cô thấy cảnh Xích Vân và Diêu Linhtay trong tay . Hoa Anh hơi nheo mắt lại một chút rồi hỏi :

-Diêu Linh bị sao vậy ?

Xích Vân nói :

-Không chịu được nước .

Hoa Anh hiểu , người Thú tộc ngâm mình dưới nước lâu sẽ không ổn . Thậm chí,gây ra nội thương là điều thường gặp .

-Cậu vào bờ đi Diêu Linh . – Hoa Anh nói – Có cần mình đưa vào không ?

-Thôi . Mình tự vào được .

Diêu Linh bơi vào bờ, còn lại Hoa Anh và Xích Vân . Xích Vân nói :

-Cô còn xuống được nữa không ?

-Có .

Cả hai người lại lặn xuống lần nữa .

Có một điều khó hiểu là Tà Khí của Hắc Đế Ấn tại sao lại phát sinh trong mộtnơi đầy sự thanh khiết như Xuyên Tâm Hồ này ? Xích Vân thấy lạ . Xuyên Tâm Hồkhông hề có chút nào Tà Khí, vậy tại sao Hắc Đế Ấn lại có thể tồn tại trong nơinày được ? Chính Khí và Tà Khí không bao giờ hoà hợp lại với nhau, mỗi bên chỉtồn tại theo hướng đối lập nhau, thế thì cái thứ Tà Khí làm đau lưng Xích Vânlà sao ?

Hoa Anh cũng đang cố gắng giải thích điều đó . Cô không cảm nhận được TàKhí, nhưng qua những gì Xích Vân nói thì Tà Khí của Hắc Đế Ấn tồn tại trongXuyên Tâm Hồ tràn ngập Chính Khí, thật là khó giải thích .

Xích Vân nản . Y nhìn những dòng bọt khí chảy qua , mà cảm thấy mình nhưđang nhẹ bẫng .

Tự nhiên Xích Vân cảm thấy những dòng bọt khí ấy như…

…nước mắt vậy .

Nước mắt là khổ đau, là sự thương cảm .

Xích Vân nghĩ tới điều đó .

Hoa Anh đang bơi, bỗng cô thấy dòng nước chuyển mạnh như có thứ gì đẩy nó .Chẳng mấy chốc mà những dòng nước ấy xoắn lại với nhau thành một cơn lốc chìm ởdưới đáy hồ .

Xích Vân giật mình, y thấy Hoa Anh đang bị cuốn vào cơn lốc đáng sợ đó . Cơnlốc mạnh đến mức nhổ tung cả những khối đá to tướng dưới đáy hồ .

Xích Vân lao mình vào, y tóm lấy tay Hoa Anh trước khi quá muộn .

Nhưng sức của Xích Vân có hạn, cơn lốc thì hung dữ, mà y thì lại chẳng cóđiểm tựa nào để tóm chặt Hoa Anh .

Trong thoáng chốc, Xích Vân nghiến răng . Y không muốn Hoa Anh phải chết .

“Đành phải nhờ tới mày rồi ! “ – Xích Vân nghĩ thầm .

Xích Vân niệm thuật . Những vết xăm màu đen chạy xuống tay của y thành mộthàng dài .

Một tảng đá lao thẳng tới Xích Vân và Hoa Anh, tiếp sau nó là một trận mưađá lao từ trên xuống, từ bên trái, bên phải, và từ dưới, không có kẻ hở nào đểthoát .

“ Triệu Hồi Thuật ! “ .

Hoa Anh thấy các tảng đá vỡ tan bởi một cánh tay . Cả mặt nước bốc lửa, cơncuồng phong bị cánh tay đó làm tan biến, tiếng nổ bùng lên từ dưới đáy XuyênTâm Hồ .

Diêu Linh giật mình khi thấy cả mặt hồ nổ vang . Những cơn mưa đá bắn lên từtrong lòng hồ rồi rớt xuống . Nước bị dội lên như một hòn đá ném vào vũng nướcđọng .

Tiếng động lớn làm rung chuyển cả mặt hồ . Diêu Linh ngước nhìn lên khi thấymột cái bóng to lớn đang đè lên mình .

Xích Vân đang bế Hoa Anh, y đặt cô xuống đất . Có vẻ như Hoa Anh đã bịchoáng bởi nước .

-Cô không sao chứ ? – Xích Vân hỏi .

Hoa Anh yếu ớt trả lời :

-Không …

Hoa Anh lờ đờ thấy khuôn mặt của Xích Vân, cô rợn người khi thấy những vếtxăm đang xâm chiếm khuôn mặt y . Đôi mắt đáng sợ đó của Xích Vân lại khiến choHoa Anh bất an .

Nhưng Hoa Anh không phải là người duy nhất sợ hãi . Diêu Linh đang cấm khẩutrước những hạt lửa đang bay qua mặt mình .

-Xích Vân… – Diêu Linh khẽ gọi .

-Gì ?

-Đây là … cái thứ gì ?

Trước mặt Diêu Linh là một con quái vật . Cái đầu của nó như đầu một contrâu, hai cặp sừng gớm ghiếc nhọn hoắt oằn xuống và có thể xuyên thủng bất cứthứ gì . Cơ thể nó rắn, đen sì như đá, những đường gân bằng lửa bốc ra từ cánhtay . Hơi thở của con quái vật mang theo những hạt lửa nóng bỏng . Đôi tay conquái vật to khủng khiếp và nóng hừng hực đến điên người .

-Nó là con quái vật trong người tôi . – Xích Vân thấp giọng – Tên của nó làHoả Thiên Nhẫn .

Con quái vật ngoác mồm hưởng ứng lời nó đó của Xích Vân . Cái miệng đỏ rựcđầy lửa cháy ngùn ngụt .

Hoa Anh cũng không thể tin được con quái vật này lại cứu mình . Và cô cũngkhông ngờ trong người Xích Vân lại có thứ này .

Có tiếng động .

Cả ba người quay lại, và thấy những kẻ lạ mặt . Bọn chúng đã nghe thấy tiếngđộng bất thường từ phía Xuyên Tâm Hồ và chạy tới đây . Phen này thì rắc rối tovới Độc Tâm .

Nhưng những tên này còn chưa kịp tẩu thoát thì đã gặp ngay một Thần Thú caolớn chặn đường . Một Thần Thú với bộ lông trắng muốt .

Lâm Nhĩ Thụ Cáp .

-Ái chà ! Xem ra các người không nên tò mò quá mức ! – Giọng nói đằng sauThụ Cáp . Là Long Chấn Phương .

Hổ nhân Thụ Cáp với vài đường tay cơ bản đã làm bất tỉnh nhân sự những kẻlắm chuyện .

Long Chấn Phương bước ra, anh nói :

-Các bạn đã gây ra những xáo động đấy ! Chúng ta nên…

Chấn Phương dừng nói . Con quái vật to sừng sững trước mặt anh làm cho ChấnPhương phải đứng lại .

Hổ nhân Thụ Cáp không dấu nổi sự ngạc nhiên :

-Hoả Thiên Nhẫn !

Xích Vân cảm thấy câu nói đó như đang xé sâu vào trong trái tim của y . Rồisau này mọi người nghĩ y là cái gì đây ? Một con quái vật à ? Y bắt đầu nghĩtới những ánh mắt ghê sợ của Hoa Anh, của Diêu Linh, và của Hổ Nhân Thụ Cáp ,của Chấn Phương, của tất cả .

Xích Vân nói :

-Nhờ anh và Thụ Cáp đưa hai cô gái này về trước . Tôi có việc .

Nhưng chỉ có Thụ Cáp là đưa Diêu Linh với Hoa Anh về, còn Chấn Phương thì ởlại .

Chấn Phương đang nhìn những vết xăm tràn trề trên cánh tay và mặt của XíchVân . Cái nhìn ấy khiến Xích Vân khó chịu :

-Anh ghê tởm về tôi lắm sao ? – Xích Vân hỏi .

Con quái vật Hỏa Thiên Nhẫn như đang là tình cảm của chủ nhân, nó ghé sátkhuôn mặt rực lửa tới gần Chấn Phương , thở phì phò. Nhưng Chấn Phương không sợnó .

-Không . Chỉ có điều…tôi bây giờ mới được tận mắt nhìn thấy thực lực của CấmMôn Quan .

-Anh đang nghĩ gì vậy ?

-Không . Tôi chỉ nhắc nhở là anh nên rời khỏi đây, trước khi vệ binh và bọnĐộc Tâm mò tới .

Xích Vân bình tâm, con quái vật Hoả Thiên Nhẫn dần dần bé lại, và cuối cùngchỉ còn là một đống tro .

-Đi về thôi ! – Chấn Phương nói .




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!