thiên hạ tình kiếm

Chương 9: Lời thề trên sông Hoàng Long


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm trên sông Hoàng Long, mặt nước trong xanh lấp lánh ánh nắng mai. Sương mỏng bay lơ lửng, tạo nên một không gian vừa huyền ảo vừa thanh bình. Thiên Lý Kiếm Phái tập trung tại bến sông, các môn đồ đứng hai bên, mắt rực ánh kính trọng và ngưỡng mộ.

Hàn Thiên Hạo và Lâm Nguyệt đứng trên một chiếc thuyền gỗ đơn sơ, giữa dòng sông nhẹ nhàng trôi. Trên tay họ là thanh kiếm cổ, biểu tượng của môn phái, và ánh mắt họ trao nhau một sự dịu dàng sâu sắc, hòa cùng tinh thần kiên định.

“Trước toàn thể môn đồ, chúng ta sẽ thề… bảo vệ giang hồ và đồng hành bên nhau,” Hàn Thiên Hạo nói, giọng trầm nhưng ấm áp, vang lên khắp bến sông.

Lâm Nguyệt nắm chặt tay anh, mắt nhìn thẳng, trái tim rung động:

“Dù giang hồ có bão táp, hay hiểm nguy chực chờ, ta sẽ luôn bên cạnh anh. Bảo vệ anh, bảo vệ môn phái và lương thiện.”

Các môn đồ đồng thanh hô vang, tiếng hô hòa vào tiếng nước chảy, tạo nên cảm giác thiêng liêng và đầy uy lực. Cảnh tượng này không chỉ khẳng định tình cảm và uy tín của cặp đôi chính, mà còn củng cố tinh thần đoàn kết của toàn môn phái.

Tuy nhiên, trong bóng râm bên bờ sông, một vài bóng người lặng lẽ quan sát. Họ không tham gia lễ thề, ánh mắt đầy mưu mô và toan tính. Một ám hiệu nhỏ – chiếc khăn đỏ quấn tay – lướt qua, báo hiệu âm mưu phản bội từ bên trong môn phái.

Hạ Vĩ đứng bên cạnh, tinh mắt phát hiện điều bất thường:

“Có gì đó… không ổn. Một số người đứng lặng quá, và… chiếc khăn đỏ kia…” Anh nhíu mày, cảnh giác.

Cầm Linh nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén:

“Ta cũng thấy. Có kẻ đang quan sát chúng ta với ý đồ khác thường. Hãy cảnh giác!”

Hàn Thiên Hạo nhận ra điều này, ánh mắt trở nên nghiêm nghị:

“Âm mưu từ bên trong không thể xem thường. Nhưng hôm nay, chúng ta không thể để điều đó phá hỏng lễ thề. Mọi người cần chứng kiến sự gắn kết và quyết tâm của chúng ta.”

Lễ thề tiếp tục. Trước toàn môn đồ, họ nắm tay nhau, nhấc thanh kiếm cổ lên cao, ánh sáng bạc lóe rực dưới ánh mặt trời. Mỗi câu thề là một lời cam kết, một sức mạnh tinh thần, và cũng là lời cảnh báo với những kẻ thù dám âm mưu phá hoại.

Nhưng ngay sau khi lễ thề kết thúc, một tiếng động nhỏ vang lên phía bờ sông. Một nhóm người bất ngờ xuất hiện, tấn công từ hai bên, tạo nên sự hỗn loạn. Một số môn đồ bị quấy rối, một vài người trượt chân xuống nước.

Hàn Thiên Hạo lập tức lao ra, bảo vệ Lâm Nguyệt. Thanh kiếm cổ lóe sáng, đánh bật từng kẻ tấn công. Lâm Nguyệt cũng nhanh chóng phối hợp, nội lực đặc biệt trong cô lần đầu tiên bộc phát mạnh mẽ trước đám đông, tạo ra luồng khí bạc rực rỡ đẩy lùi đối phương.

Hạ Vĩ và Cầm Linh cùng các môn đồ khác nhanh chóng hợp sức, tạo thành vòng phòng thủ chắc chắn, bảo vệ cặp đôi chính và thanh kiếm cổ. Trong vài phút hỗn chiến, sự phối hợp giữa kinh nghiệm chiến đấu và tinh thần đồng đội khiến nhóm kẻ phản bội phải lùi lại, rút khỏi sông Hoàng Long.

Sau khi yên tĩnh trở lại, Hàn Thiên Hạo nhìn xung quanh, ánh mắt sâu thẳm:

“Âm mưu này… chắc chắn là từ bên trong. Chúng ta phải tìm hiểu kỹ, kẻ nào đã phản bội sẽ phải trả giá.”

Lâm Nguyệt, vừa lấy lại hơi thở, đặt tay lên vai anh:

“Dù có phản bội, chúng ta vẫn sẽ bảo vệ môn phái. Tình cảm và niềm tin giữa chúng ta sẽ là sức mạnh dẫn đường.”

Họ quay sang các môn đồ, giọng trầm hẳn nhưng tràn đầy uy lực:

“Thiên Lý Kiếm Phái không chỉ là sức mạnh võ học. Nó là lòng trung thành, là tình cảm, là niềm tin. Kẻ nào phản bội sẽ phải đối mặt với toàn môn phái.”

Cảnh vật trên sông Hoàng Long trở lại yên bình, nhưng bầu không khí vẫn đầy căng thẳng. Thanh kiếm cổ lóe sáng một lần nữa, như nhắc nhở họ rằng giang hồ vẫn đầy mưu mô, và hành trình bảo vệ môn phái cùng tình cảm của họ vẫn còn dài, đầy thử thách.

Dưới ánh nắng ban mai, Hàn Thiên Hạo và Lâm Nguyệt đứng bên nhau, ánh mắt giao nhau, không cần lời nói – họ hiểu rằng lời thề hôm nay không chỉ là cho môn phái, mà còn là cho chính trái tim của họ, để sẵn sàng đối mặt với mọi âm mưu, phản bội và hiểm nguy trong tương lai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×