thiên kiếm huyễn thành

Chương 5: Lớp Học Bí Mật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, thành phố hiện đại vẫn nhộn nhịp với dòng xe cộ, tiếng còi, và những tòa nhà chọc trời lấp lánh ánh sáng. Vân Hạo thức dậy với tâm trạng vừa hồi hộp vừa háo hức. Sau đêm gặp nguy hiểm và cảm nhận sức mạnh của Thiên Kiếm, anh biết rằng cuộc sống bình thường đã chấm dứt. Thế giới tu tiên – nơi mà anh chỉ nghe qua trong sách vở và truyền thuyết – giờ đây đang mở ra trước mắt.

Linh Thư hẹn anh tại quán cà phê quen thuộc. Khi Vân Hạo bước vào, cô đã ngồi sẵn, ánh mắt kiên định nhưng dịu dàng. “Chuẩn bị chưa?” – cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc bén như lưỡi kiếm.

Vân Hạo gật đầu: “Tôi đã sẵn sàng. Nhưng… lớp học này… liệu có thực sự tồn tại?”

Linh Thư mỉm cười, đôi mắt lóe sáng: “Anh sẽ thấy. Thế giới này không chỉ hiện hữu trên màn hình hay trong sách. Nó tồn tại ngay dưới chân chúng ta, nhưng chỉ người có duyên mới nhìn thấy.”

Cô dẫn anh đi qua những con phố quen thuộc, rồi bất ngờ rẽ vào một con hẻm hẹp, nơi bức tường gạch cũ kỹ xuất hiện những ký hiệu lạ. Linh Thư vẽ một dấu tay trên các ký hiệu, và ngay lập tức, một cánh cửa ẩn mở ra. Bên trong là cầu thang dẫn xuống tầng hầm tối nhưng được chiếu sáng bởi những viên đá phát quang dịu nhẹ.

“Đây là lớp học bí mật của dòng tu tiên,” Linh Thư giải thích. “Chỉ những người được chọn và có linh khí mạnh mới bước qua được cánh cửa này.”

Vân Hạo bước xuống, mắt anh mở to kinh ngạc. Không gian dưới hầm rộng lớn hơn anh tưởng, trần nhà cao, các bức tường được chạm khắc những ký tự cổ xưa phát sáng lờ mờ. Giữa phòng là một sân tập rộng, trên các bục gỗ đặt những vật phẩm tu tiên cổ xưa: bùa chú, kiếm pháp, cuốn sách cổ, và những vật dụng luyện khí.

Một âm thanh vang lên: “Ngươi là Vân Hạo, người được chọn để sở hữu Thiên Kiếm.”

Vân Hạo quay lại, thấy một người đàn ông trung niên với áo dài truyền thống, gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt chứa đựng sự hiền từ. “Ta là Thầy Trương, sẽ hướng dẫn ngươi những bước đầu tiên trong tu luyện.”

Linh Thư nhìn Vân Hạo, nói: “Anh sẽ học từng bước một, từ cơ bản đến nâng cao. Nhưng điều quan trọng không phải là sức mạnh, mà là kiểm soát nó.”

Học viên khác trong lớp là những người có linh khí tương tự, họ ngồi yên lặng, mắt dõi theo Vân Hạo với sự tò mò. Một số người đã luyện tập từ lâu, kỹ năng điêu luyện, nhưng tất cả đều tôn trọng thanh kiếm anh mang theo – Thiên Kiếm.

Thầy Trương bắt đầu buổi học bằng những bài tập cơ bản: hít thở để cảm nhận năng lượng xung quanh, luyện khí trong cơ thể, và học cách hòa hợp năng lượng tu tiên với vật phẩm cổ. Vân Hạo cảm thấy khó khăn lúc đầu, cơ thể anh chưa quen với dòng năng lượng chảy mạnh từ thanh kiếm. Nhưng nhờ Linh Thư hướng dẫn, từng bước một, anh bắt đầu cảm nhận được luồng khí luân chuyển khắp cơ thể, từ bàn tay đến chân, từ ngực đến đầu, như một dòng sông sống động.

“Đừng chỉ dùng sức mạnh từ Thiên Kiếm,” Linh Thư nhắc nhở. “Hãy để năng lượng trong cơ thể dẫn dắt thanh kiếm. Khi linh khí và kiếm khí hòa hợp, anh sẽ thấy sức mạnh thực sự của nó.”

Vân Hạo nhắm mắt, tập trung vào hơi thở, cảm nhận từng nhịp tim, từng dòng năng lượng. Một luồng sáng xanh nhè nhẹ bao quanh Thiên Kiếm, phản chiếu với ánh sáng trong cơ thể anh. Anh cầm kiếm, thử di chuyển từng bước, và bất ngờ, một luồng khí hình vòng cung phát ra, phản ứng với suy nghĩ của anh.

“Đúng rồi… anh cảm nhận được nó!” – Linh Thư khen ngợi.

Nhưng lớp học không chỉ dừng lại ở luyện khí. Thầy Trương bắt đầu dạy những kiến thức cơ bản về tu tiên: cách nhận biết linh khí trong người và môi trường, cách khai mở kinh mạch, và quan trọng nhất – cách kiềm chế bản thân trước sức mạnh quá lớn.

Vân Hạo học chăm chỉ. Mỗi ngày trôi qua, cơ thể anh khỏe mạnh hơn, giác quan nhạy bén hơn, và Thiên Kiếm dường như ngày càng gắn bó với linh hồn anh. Anh còn học cách di chuyển năng lượng để tăng tốc phản xạ, nâng cao sức bền, và tạo ra những chiêu thức kiếm thuật đầu tiên.

Nhưng lớp học không chỉ là luyện tập cá nhân. Linh Thư thường tổ chức các bài kiểm tra thực chiến giả định, nơi Vân Hạo phải đối mặt với những bóng hình ma mờ xuất hiện trong phòng, thử thách khả năng ứng biến và kiểm soát năng lực. Mỗi lần thắng, anh cảm thấy sức mạnh tăng lên, nhưng đồng thời, hiểu rằng sức mạnh cũng đi kèm trách nhiệm và nguy hiểm.

Trong một lần tập luyện, Linh Thư đứng quan sát bên cạnh. “Anh đã tiến bộ nhiều. Nhưng đừng quên, sức mạnh thực sự không chỉ là đánh bại kẻ khác, mà là hiểu chính mình và bảo vệ người khác.”

Vân Hạo nhìn cô, cảm giác vừa tôn trọng vừa thân thuộc. Cô không chỉ là người dẫn dắt, mà còn là người khiến anh muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Ánh mắt Linh Thư nghiêm nghị nhưng dịu dàng, khiến anh hiểu rằng con đường tu luyện này không chỉ là sức mạnh, mà còn là sự gắn kết giữa tâm hồn, linh khí, và tình cảm.

Ngày qua ngày, Vân Hạo hòa hợp với Thiên Kiếm, học cách điều khiển luồng năng lượng, và dần cảm nhận được những năng lực tiềm ẩn trong bản thân. Thanh kiếm không chỉ là vũ khí, mà là một phần linh hồn của anh, hướng dẫn anh trên con đường tu tiên.

Nhưng trong bóng tối, từ bên ngoài lớp học bí mật, những đôi mắt hắc ám vẫn dõi theo. Tổ chức hắc ám không bỏ lỡ bất kỳ chuyển động nào của Thiên Kiếm, và chúng đang lên kế hoạch để tiếp cận, thử thách, và chiếm đoạt sức mạnh mà Vân Hạo chưa hề biết hết.

Vân Hạo không biết trước, nhưng mỗi bước trong lớp học bí mật này đều là bước chuẩn bị cho những trận chiến thực sự – nơi sức mạnh tu tiên và kỹ năng hiện đại va chạm, và nơi anh sẽ phải đối diện với nguy hiểm chưa từng thấy, cùng với Linh Thư – cô gái bí ẩn nhưng cũng là đồng hành đáng tin cậy.

Đêm xuống, ánh sáng từ những viên đá phát quang dịu nhẹ chiếu lên gương mặt Vân Hạo, phản chiếu trong lưỡi kiếm. Anh đặt tay lên chuôi kiếm, hít sâu, và tự nhủ: “Tôi sẽ học hết sức mình, để kiểm soát Thiên Kiếm… và bảo vệ những gì quan trọng.”

Và từ đây, hành trình của Vân Hạo trong thế giới tu tiên hiện đại thực sự bắt đầu – một thế giới vừa nguy hiểm, vừa huyền bí, vừa đầy cơ hội để anh trưởng thành và khám phá chính bản thân.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×