Edit : Hà Đoàn
Diệp Vân lẳng lặng ngồi trong xe ngựa tự mình suy nghĩ. Vừa mới xuyên qua liền trải qua những việc này, thực sự là có chút khiến người ta khó mà tiếp nhận. Thật sự là có chuyện xuyên qua kỳ dị như vậy, hơn nữa lại còn cực kỳ rõ ràng xảy ra đối với mình. Diệp Vân nhắm mắt lại, tâm tư nhẹ nhàng bay xa. Nha đầu Thái nhi kia chính là người quý giá nhất của mình, sau này, sợ rằng sẽ không còn được gặp lại nó nữa. Hiện tại, nó thế nào rồi? Chính mình lúc này lại như thế nào đây? Vừa mới xuyên qua gặp một loạt chuyện như vậy phản ứng của mình cũng chỉ là theo bản năng, hiện tại tĩnh tâm lại lại cảm thấy có chút mờ mịt. Chính mình hình như cũng không có ham muốn gì, không có gì muốn làm. Sống, ý nghĩa ở đâu?
Ngay khi Diệp Vân còn đang mờ mịt, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Diệp Vân còn chưa có lấy lại tinh thần, mà xe ngựa cũng chưa có dừng lại hẳn, màn xe ngựa chợt bị xốc lên.”Doanh nhi, Doanh nhi ngoan của ta~~~” Một tiếng nói từ tính cùng tràn ngập lo lắng vang lên, ẩn ẩn còn mang theo tự trách. Sau đó, Diệp Vân liền bị một cánh tay hữu lực ôm xuống xe, rơi vào một vòng ôm ấm áp mà kiên cố.
Diệp Vân ngẩng đầu đối diện với một khuôn mặt mừng rỡ, người đem nàng ôm vào trong lòng chính là một nam tử trẻ tuổi ăn mặc đẹp đẽ quý giá, bên cạnh hắn còn có một nữ tử trẻ tuổi mỹ lệ mừng rỡ như điên nước mắt tuôn rơi.”Doanh nhi, để cho nương ( mẹ) nhìn con một chút, có bị thương không?” Nữ tử trẻ tuổi này chính là con dâu thừa tướng, cũng chính là mẫu thân của Trưởng Tôn Manh Doanh — Liễu Yên Yên. Lúc này nàng kích động vạn phần, vuốt khuôn mặt Diệp Vân từ trên xuống dưới tỉ mỉ kiểm tra. Khi thấy bàn tay Diệp Vân được băng bó kỹ, đau lòng vô cùng nước mắt lại tuôn như mưa.”Doanh nhi, có đau hay không? Đều là lỗi của nương, đều là tại nương nên con mới khổ như vậy!” Liễu Yên Yên trong đáy mắt tất cả đều là đau lòng.
“Được rồi, Doanh nhi cũng sợ hãi, chúng ta đi vào trước lại nói”. Trưởng Tôn Phó Tiềm thấy nữ nhi bảo bối của mình không nói được một lời chỉ cho là Doanh nhi bị sợ hãi, vì thế không nói lời nào. Hoàn toàn không ngờ đến thân thể nho nhỏ này đã thay đổi chủ nhân, mà Diệp Vân lại bị yêu thương cùng nhiệt tình của người khác đối với mình khiến cho không biết phải nói sao. Trưởng Tôn Phó Tiềm đưa tay Diệp Vân giao cho Liễu Yên Yên, yêu thương vỗ nhẹ bàn tay vợ mình an ủi.
“Vâng”. Liễu Yên Yên nhận lấy Diệp Vân, cẩn thân ôm Diệp Vân bước vào đại môn đỏ thẫm. Hai bên là hai hàng hạ nhân đứng đầy ra nghênh đón, trận thế rất là khổng lồ. Tất cả đều thống nhất mặc một màu sắc, tất cả mọi người trên mặt đều mang mỉm cười, hoan nghênh tiểu thư nhà mình trở về, lại đều không có lên tiếng ồn ào náo động. Hiển nhiên là được nghiêm chỉnh huấn luyện.
Diệp Vân có chút ngơ ngẩn, vòng ôm ấp này sao lại cảm thấy có chút quen thuộc. Đã bao lâu rồi, không còn cảm nhận được sự ấm áp như vậy? Mười lăm năm? Hai mươi năm? Cho tới nay mẹ vẫn chưa nói cho cô biết cha mình là ai, từ nhỏ đã không được biết đến tình thương của cha. Mẹ chỉ dạy cho cô biết làm thế nào từ nơi băng lãnh tàn ác có thể trở nên mạnh mẽ, làm thế nào để đem những kẻ đã từng sỉ nhục mình dẫm nát dưới chân vĩnh viễn. Ấm áp, là xa xôi như vậy, mà trong một ngày này, lại có thể cảm nhận được từ trên hai người này. Mặc dù, đây cũng không phải ấm áp dành cho mình.
“Doanh nhi, để nương nhìn con xem, còn có chỗ nào bị thương không?” Liễu Yên Yên vừa vào phòng khách liền ôm Diệp Vân vội vàng hỏi. Phòng khách được bố trí một cách tinh tế hiện ra đây là một gia đình vinh hoa phú quý.
Diệp Vân nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì. Đối mặt với sự yêu thương như vậy, Diệp Vân căn bản không biết làm sao. Đã có thói quen tất cả đều lạnh lùng, bỗng nhiên có người yêu thương như vậy, Diệp Vân không thể đối mặt.
“Lão tổ tông muốn gặp Doanh nhi bây giờ”. Một tiếng nói mang theo uy nghiêm cùng bất đắc dĩ cắt ngang lời nói của Liễu Yên Yên.
“Cái gì?” Trưởng Tôn Phó Tiềm bỗng nhiên đứng thẳng người. Trong mắt có điểm khó tin. Phải biết rằng, lão tổ tông đã rất nhiều năm rồi không có gặp người. Từ lúc Trưởng Tôn Phó Tiềm hiểu chuyện tới nay liền biết Trưởng Tôn gia có một vị lão tổ tông như vậy, rốt cuộc ông ấy bao nhiêu tuổi, không có ai biết.
“Hiện tại muốn gặp Doanh nhi”. Người nói chuyện không phải ai khác, chính là thừa tướng hiện nay– Trưởng Tôn Chấn Uy. Trưởng Tôn Chấn Uy cũng không hiểu, vị lão tổ tông đã nhiều năm không có động tĩnh gì sao bỗng nhiên lại yêu cầu muốn gặp đứa cháu gái bảo bối mới quay về của mình, đã nhiều năm ông không hỏi đến thế sự, vì sao lại đúng lúc Doanh nhi trở về đưa ra yêu cầu khiến người ta khó hiểu như vậy chứ?
“Phụ thân?” Trưởng Tôn Phó Tiềm nghi hoặc nhìn Trưởng Tôn Chấn Uy lại có chút bất an nhìn Diệp Vân trong lòng Liễu Yên Yên.
“Ta cũng không biết, không cần nói, hiện tại ta liền mang Doanh nhi vào đi”. Trưởng Tôn Chấn Uy có chút bất đắc dĩ đi lên phía trước ôm lấy Diệp Vân từ trong lòng Liễu Yên Yên, “Doanh nhi ngoan, có nhớ gia gia ( ông nội ) hay không a? Gia gia nhớ cháu muốn chết a”. Trưởng Tôn Chấn Uy lúc này trên mặt đã đổi thành nụ cười sủng nịch mà hiền lành.
“Phụ thân, Doanh nhi…” Liễu Yên Yên chần chừ mở miệng muốn nói Doanh nhi mới trở về, chờ nghỉ ngơi tốt hãy đi, nhưng mà lại bị Trưởng Tôn Phó Tiềm dùng ánh mắt ngăn lại.
“Không có chuyện gì”. Trưởng Tôn Chấn Uy nhẹ nhàng nói một câu, nhưng mà trong lòng ông cũng không hề yên. Lão tổ tông đã thật lâu không hỏi thế sự, mà chỉ cần ông ấy mở miệng là Trưởng Tôn gia có đại sự. Mỗi lần Trưởng Tôn gia có khó khăn gì, lão tổ tông mới có thể chỉ điểm. Lần này lại yêu cầu muốn gặp Doanh nhi vừa bị bắt cóc quay về, là có chuyện gì đâu? Trưởng Tôn Chấn Uy trong lòng cũng ẩn ẩn có bất an.
Trưởng Tôn Chấn Uy ôm Diệp Vân đi ra phòng khách, biến mất khỏi tầm mắt của Trưởng Tôn Phó Tiềm cùng Liễu Yên Yên.”Phó Tiềm, Doanh nhi, Doanh nhi a ~~~” Liễu Yên Yên nắm chặt tay Trưởng Tôn Phó Tiềm, trong lòng tràn đầy bất an.
“Yên Yên, không có việc gì. Yên tâm”. Trưởng Tôn Phó Tiềm ôn nhu an ủi Liễu Yên Yên, nhưng trong lòng hắn cũng lại không cho là như vậy.
Diệp Vân ở trong lòng Trưởng Tôn Chấn Uy dọc theo đường đi đánh giá xung quanh. Đây quả nhiên là đại gia đình, tất cả đều tinh tế vô cùng. Cũng không phải cái loại nhà giàu mới nổi phô trương ra ngoài, tất cả đồ vật trang trí đều tiết lộ ra địa vị cùng quyền thế của người nơi đây. Đi qua vài khoảng sân, đi tới trước một viện u tĩnh. Viện sạch sẽ càng thanh tịnh. Mà trong viện có rừng trúc xanh um tốt tươi.
“Doanh nhi, ngoan, con tự mình vào đi. Gia gia sẽ ở chỗ này chờ con, đừng sợ. Chờ Doanh nhi trở về, gia gia mang Doanh nhi đi ăn ngon”. Trưởng Tôn Chấn Uy nhẹ giọng dỗ , yêu thương sờ sờ đầu Diệp Vân.
Diệp Vân ngẩng đầu nhìn viện ( sân ) sâu thẳm, lại quay đầu lại nhìn nhìn lão nhân (ông lão) hiền lành bên cạnh, lộ ra tươi cười, gật gật đầu sau đó cất bước tiến vào. Chẳng biết tại sao, Diệp Vân đối với những người nhà này có hảo cảm khó hiểu. Đây là chuyện trước nay chưa từng có!
Diệp Vân chậm rãi bước vào trong viện, mà Trưởng Tôn Chấn Uy thì lo lắng đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng Diệp Vân chờ đợi. Diệp Vân thuận đường đi từ từ đi vào, dọc theo đường đi không có ai. Diệp Vân nghĩ lại những điều mọi người đã nói ở đại sảnh, lão tổ tông? Sẽ là người thế nào đây? Chính là một nhân vật quan trọng của đại gia đình này sao?
Thuận đường, Diệp Vân đi tới trước một gian phòng, nhìn cửa khép hở, Diệp Vân không có suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
“Ngươi, đã tới”. Một giọng nói già nua chậm rãi vang lên, giống như đang nói đến một chuyện bình thường.
“Ông biết ta sẽ đến đây?” Diệp Vân nhìn người ngồi trong phòng kia, nét mặt yên lặng đáp trả, nhưng trong lòng một mảnh kinh hãi. Người trước mắt thật sự là vị lão tổ tông trong lời bọn họ sao? Vì sao như vậy ?