thiên mệnh kiếm chủ

Chương 5: Bí mật Thiên Mệnh Kiếm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời vừa hửng sáng, mưa đêm đã ngừng rơi. Rừng núi ẩm ướt, sương khói phủ dày, từng giọt nước còn đọng trên cành lá rơi tí tách. Ba con ngựa lao đi, vó ngựa dẫm nát vũng bùn còn sót lại.

Trần Phong ngoái nhìn bóng người bí ẩn đi trước. Hắn mặc áo choàng đen, lưng thẳng tắp, trường kiếm sau lưng phát ra khí tức lạnh lẽo. Hắn chưa nói thêm lời nào kể từ lúc cứu họ ra khỏi vòng vây.

Cuối cùng, khi đến một hang đá ẩn sâu trong rừng, người trung niên dừng ngựa, xuống yên, chậm rãi cởi áo choàng ướt, quay lại nhìn thẳng vào hai người.

Ánh mắt hắn sáng quắc, giọng trầm trầm:

“Thiên Mệnh Kiếm… quả nhiên đã rơi vào tay ngươi.”

Trần Phong thoáng run:

“Thiên Mệnh Kiếm? Chẳng lẽ… là nói thanh kiếm gỉ này?”

Người kia khẽ cười, ánh mắt pha lẫn cảm thán:

“Ngươi tưởng đó chỉ là thanh sắt phế nát? Không, nó là thanh kiếm từng làm chấn động võ lâm trăm năm trước. Khi xưa, Thiên Mệnh Kiếm chủ lấy một địch vạn, thiên hạ vô địch. Nhưng sau cuộc đại chiến, kiếm biến mất, chỉ còn lưu truyền qua tàn đồ. Hóa ra… nó nằm trong tay một tiểu tử vô danh.”

Bạch Tố Y nhìn chằm chằm, ánh mắt nghi hoặc:

“Các hạ là ai? Vì sao lại biết rõ bí mật này?”

Người trung niên không trả lời ngay. Hắn ngồi xuống tảng đá, lấy ra bầu rượu, uống một ngụm dài. Rồi chậm rãi nói:

“Ta là kẻ từng theo chân Thiên Mệnh Kiếm chủ. Khi ấy ta còn trẻ, từng tận mắt thấy thanh kiếm này chém rơi đầu Ma giáo giáo chủ. Nhưng cuối cùng… đại kiếp xảy ra, kiếm biến mất. Ta lưu lạc đến nay, chỉ sống để tìm lại nó.”

Trần Phong nghe mà đầu óc quay cuồng. Hắn siết chặt chuôi kiếm, ngực nóng bừng:

“Nếu thật sự là bảo kiếm, tại sao cha mẹ ta lại để nó bên ta? Họ rốt cuộc là ai?”

Người trung niên nhìn hắn rất lâu, ánh mắt như soi thấu tâm can, rồi lắc đầu:

“Chuyện đó, ngươi phải tự tìm câu trả lời. Nhưng nhớ, từ nay ngươi đã không còn là kẻ thường nhân. Có Thiên Mệnh Kiếm, tức là gánh lấy số mệnh võ lâm.”

Đột nhiên, ngoài cửa hang vang lên tiếng cười quái dị, âm vang giữa núi rừng:

“Ha ha ha! Hóa ra thanh kiếm nằm ở đây! Các ngươi giấu cũng uổng công thôi!”

Từng bóng người áo đỏ lao xuống, vây kín cửa hang. Trên ngực bọn chúng đồng loạt mang ký hiệu hình lửa cháy — Hỏa Kỳ Đường của Ma giáo.

Người trung niên lập tức rút kiếm, mắt lóe sát khí:

“Hừ, vẫn bị chúng bám theo.”

Bạch Tố Y đứng chắn trước Trần Phong, giọng lạnh băng:

“Trần thiếu hiệp, hãy cẩn trọng! Từ đây trở đi, mỗi bước đều có máu!”

Ngoài cửa hang, sát khí trùng trùng, mưa máu sắp đổ xuống lần nữa.

(Chương 5 kết thúc)


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×