Thiên Mệnh Nữ Đế

Chương 13: Thiên Mệnh Nữ Đế


trước sau

Người bên ngoài vào báo lại, đã g.i.ế.c c.h.ế.t hai con vẹt. Triệu Triết sa sầm mặt, buông tay:

 

“Minh Vấn Thu, ta không g.i.ế.c ngươi là vì ngươi còn có ích.”

 

Ta dựa vào tường, tay ôm ngực, ho khan vài tiếng, ngẩng lên cười nhìn hắn:

 

“Điện hạ muốn ta bói mệnh cho ngài sao?”

 

Triệu Triết tiến đến gần, hạ mắt nhìn ta:

 

Có thể bạn thích

 

Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"

 

 

Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần

 

 

Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!

 

 

Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!

 

“Không phiền ngươi rủa ta. Nhị tỷ của ngươi nói, ta còn sống được hơn hai mươi năm nữa. Điều này chẳng phải chứng tỏ ta là kẻ thắng cuộc cuối cùng sao?”

 

“Thật đáng tiếc.” Ta mỉm cười tiếc nuối.

 

Mặc dù Minh Văn Hạ không lừa dối hắn, nhưng hắn phải kết hợp với lời tiên đoán của ta để lắng nghe chứ!

 

Thật sự đáng tiếc.

 

Triệu Triết để lại ba trăm quân lính, bí mật kiểm soát toàn bộ phủ nhà họ Thôi.

 

Sự sinh hoạt của Thôi Tống và Dương Hằng đều bị giám sát chặt chẽ.

 

Ta bị giam giữ trong phòng.

 

Nửa đêm có vài người xông vào, lục lọi khắp nơi, nhưng không tìm thấy thứ họ muốn.

 

“Các người đang tìm khoá ngọc sao? Ta cứ tưởng là Thôi Tống bán đứng ta, A Hằng.”

 

Ta đứng bên cạnh bàn gỡ bỏ chụp đèn, thổi nhẹ que diêm, khum tay châm lửa từ từ thắp sáng ngọn đèn.

 

“Ta không hiểu, là Thôi Tống muốn phá hủy đứa con của ngươi, cũng là hắn tiết lộ hành tung của Thịnh quốc công cho Thái tử. Cha của ngươi, đứa con của ngươi… Hắn muốn hại c.h.ế.t cả gia đình ngươi, ngươi đang làm gì, ngươi đang nghĩ gì?”

 

Bóng dáng của Dương Hằng xuất hiện từ trong bóng tối, nàng đã mang thai bảy tháng.

 

 

Noãn Tâm rơi vào vòng xoáy yêu, hận, dây dưa không dứt giữa thiên đàng và địa cùng Hoắc Thiên Kình

 

 

Minh Hoa Thường mơ thấy mình là thiên kim giả, liền nỗ lực lấy lòng huynh trưởng trên danh nghĩa của mình

 

 

Lâm Khê xuyên về 30 năm trước trong 1 tiểu viện ọp ẹp, bỗng dưng có thêm 1 người chồng, thân mặc quân trang, ánh mắt nhìn cô chứa sự ghét bỏ...

 

 

Thứ trưởng nữ Ôn gia ác độc trèo được lên giường của Thái Tử, nhưng mà không ngờ được hắn càng ngủ càng hăng

 

“Minh Vấn Thu, ngươi nói người trong lòng của ngươi là Lý Huyền Ca, nhưng ngươi lại ngày càng gần gũi với Thôi Tống. Trước đây hắn yêu ta, căn bản là không coi trọng ngươi, là ngươi…”

 

Ta ngắt lời nàng: “Ta làm gì?”

 

Nàng cũng không thể nói ra, chằm chằm nhìn ta, cắn chặt môi.

 

“Ta không biết ngươi đã làm gì, có lẽ ngươi rất cao tay.” Nàng nghĩ đến đây, giọng điệu chắc chắn, “Không thể không thừa nhận thủ đoạn của ngươi rất cao tay, ngươi giả vờ chăm sóc ta trước mặt hắn, dịu dàng chu đáo, hiểu chuyện và ân cần, khiến cho ta ngày càng trở nên khó ưa trong mắt hắn, nên hắn mới càng ngày càng không quan tâm đến ta.”

 

Trong lòng ta đột nhiên dâng lên cảm giác ghê tởm:

 

“Dương Hằng, ta nghĩ ta có thể cảm thông với ngươi. Nhưng không ngờ, ngươi không cần sự cảm thông của ta. Ngươi thực sự làm ta thấy ghê tởm.”

 

Hai người xông đến giữ chặt cánh tay ta, bẻ ngược ra sau lưng.

 

“Minh Vấn Thu, ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi muốn nói ngươi chưa từng coi trọng hắn, rằng là hắn chủ động khiêu khích ngươi, nhưng ta không muốn nghe, dù chỉ một chữ cũng không muốn nghe.”

 

Dương Hằng chậm rãi rút kiếm dài ra, chỉ tay vào ta:

 

“Ngươi càng nói, càng sỉ nhục ta!”

 

Ta không thể tin nổi: “Ngươi muốn g.i.ế.c ta?”

 

Dương Hằng lạnh lùng đưa kiếm về phía trước, khi kiếm sắp chạm vào ta, cổ tay nàng đột ngột bẻ ngược ra ngoài, bị chấn động làm rơi kiếm.

 

Thị vệ ngoài phòng bị c.ắt c.ổ một cách lặng lẽ.

 

Cao thủ mà ta cài vào phủ nhà họ Thôi leo qua cửa sổ vào, nhanh chóng khống chế Dương Hằng và người của nàng.

 

“Ngươi phái người theo dõi ta?”

 

Dương Hằng một tay bảo vệ bụng, lùi về góc tường, lỡ tay làm đổ bình hoa trên ghế cao.

 

“Ngươi có thể không tin, nhưng ta phái người theo dõi ngươi là để bảo vệ ngươi.”

 

Ta nhặt lên thanh kiếm mà nàng làm rơi.

 

“Cho nên, dù ta có đối tốt với ngươi đến đâu cũng vô ích, bởi vì ngươi chỉ cần người đàn ông đó. Ngươi giao hảo với ta chỉ với điều kiện người đàn ông đó yêu thương ngươi sâu đậm, và ta không thể đe dọa đến… gọi là gì nhỉ, tình yêu của ngươi?”

 

Sắc mặt Dương Hằng trắng bệch, nàng đưa tay chống vào tường để trốn tránh thanh kiếm của ta.

 

 

“Minh Vấn Thu! Ngươi đừng giả bộ nữa, nếu ngươi thật lòng với ta, ngươi nên tránh xa Thôi Tống.” 

 

Nàng mím môi, nâng cằm lên, giọng nói trở nên sắc bén, “Không trách được các tỷ muội của ngươi không thân với ngươi, không trách được Lý Huyền Ca vứt bỏ ngươi mà bỏ chạy.”

 

Ngọn đèn chập chờn, ánh sáng bạc lóe lên.

 

“Ta ghét nhất là nghe người khác nói về tỷ tỷ của ta.”

 

Để tránh lưỡi kiếm, Dương Hằng ngã xuống góc tường, nhắm chặt mắt, toàn thân run rẩy.

 

“Nếu ngươi g.i.ế.c ta, hắn sẽ không tha cho ngươi.”

 

“Thôi Tống đã cho ngươi uống loại thuốc mê gì vậy?”

 

Nàng dùng tay ôm bụng, mồ hôi lấm tấm trên trán, nói bằng giọng đứt quãng, trong mắt ngấn lệ:

Truyện tranh đang HOT

 

Phế vật? Rác rưởi? Chỉ cần đi theo bản tọa, tất cả sẽ trở thành anh hùng thế gian!

 

 

Hắn xuyên qua và bước vào thế giới 10.000 năm sau, nhân loại diệt vong, võ học lên đến đỉnh cao, mà hắn là tia lửa duy nhất!

 

 

Một đại ma hoàng đầy thủ đoạn tàn độc, sẽ làm thế nào để khiến cho một gia tộc nhỏ bé trở mình thành một gia tộc đứng trên tất cả?

 

 

Thể chất bình thường? Thần thông khó luyện? Đốn ngộ liền xong việc!

 

 

“Ngươi hiểu gì? Ta và Thôi Tống là người một nhà! Dù ta và cha ta có chết, ta có gì cũng chỉ để lại cho hắn, cho hắn và con của chúng ta, nhưng ta không thể để lại cho hắn và một người phụ nữ khác! Sau này ngươi lấy chồng rồi, ngươi sẽ hiểu…”

 

Ta nắm chặt chuôi kiếm, thở dốc, nhìn nàng đăm đăm rồi từ từ thả tay ra.

 

“Ta không g.i.ế.c ngươi.”

 

Nàng nói đến mức ta thực sự hiểu ra.

 

Cha không quan trọng bằng chồng, chồng không quan trọng bằng con cái, ta đã hiểu.

 

Ta sai người dẫn Thôi Tống qua, cầm kiếm đặt trong lòng bàn tay, nhắm mắt lại, rạch một đường.

 

“Hự, đau quá.”

 

Dương Hằng căng thẳng: “Ngươi muốn làm gì?”

 

Ta từ từ ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ mỉm cười:

 

“A Hằng, ngươi nói tỷ tỷ ta vì sao không gần gũi với ta? Ngươi đừng tưởng ta bị lời nói mê của ngươi làm cảm động đấy chứ?”

 

Ta cúi đầu, siết chặt tay:

 

“Ta đến g.i.ế.c ngươi, quá dễ dàng rồi. Chết như vậy có xứng đáng không?”

 

Máu, từng giọt, rơi xuống đất.

 

Khi Thôi Tống vội vàng bước vào, ta quay người chạy ra ngoài, đ.â.m sầm vào lòng hắn.

 

“Đại nhân, A Hằng muốn g.i.ế.c ta để đoạt ngọc!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!