thiên sơn mộ tình

Chương 11: Sóng gió hậu chiến


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi âm mưu lớn nhất từ bên ngoài cung điện bị đánh bại, triều đình Thanh Liên dường như bước vào giai đoạn bình yên hiếm hoi. Nhưng hòa bình không phải lúc nào cũng kéo dài lâu. Lạc Nguyệt và Hoàng tử nhận ra rằng những kẻ còn sót lại, những quan lại từng mưu phản hay các thế lực ngoài biên giới, vẫn đang rình rập, chờ cơ hội phục thù.

Linh hồn núi Tử Sơn xuất hiện bên Lạc Nguyệt, ánh mắt nghiêm nghị nhưng tràn đầy niềm tin: “Nguyệt nhi, chiến thắng chỉ là bước đầu. Bây giờ, ngươi phải dùng trí tuệ, sức mạnh và cả trái tim để giữ vững hòa bình và củng cố triều đình. Những bóng tối còn sót lại sẽ thử thách bản lĩnh của ngươi và Hoàng tử.”

Lạc Nguyệt gật đầu, tay siết chặt thanh kiếm, lòng tràn đầy quyết tâm: “Con hiểu, bệ hạ. Con sẽ không để bất cứ thế lực nào hủy hoại những gì chúng ta đã chiến đấu để bảo vệ.”

Hoàng tử đứng bên, ánh mắt sâu thẳm: “Nguyệt nhi… lúc này không chỉ cần sức mạnh. Triều chính, lòng dân và sự đồng lòng của mọi người sẽ là chìa khóa để giữ vững hòa bình. Chúng ta phải thận trọng, nhưng không được chùn bước.”

Trong những tuần tiếp theo, Lạc Nguyệt và Hoàng tử bắt đầu tái thiết triều đình, củng cố quyền lực, đồng thời dò xét những quan lại còn mơ hồ trung thành. Họ phát hiện ra rằng một số quan lại, từng đứng ngoài các âm mưu trước, đang âm thầm liên kết với các thương nhân và thủ lĩnh quân phiến loạn từ vùng biên giới, nhằm tạo nên một liên minh kinh tế và quân sự tiềm năng, đủ để đe dọa vương quốc.

Một buổi chiều, khi đang kiểm tra các bản tấu trình tại đại điện, Lạc Nguyệt phát hiện một dấu vết kỳ lạ. Một lá thư cổ, được cất giữ kỹ lưỡng, tiết lộ về một bảo vật huyền bí có khả năng khuếch đại sức mạnh từ kiếp trước của nàng, nếu rơi vào tay kẻ xấu sẽ gây nguy hiểm cho toàn vương quốc.

Hoàng tử nhìn nàng, giọng trầm ấm: “Nguyệt nhi… nếu bảo vật này rơi vào tay kẻ xấu, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được. Chúng ta phải tìm ra và bảo vệ nó trước khi ai đó khai thác sức mạnh này.”

Lạc Nguyệt đồng ý, cảm nhận trái tim mình trỗi dậy một sức mạnh mới, mạnh mẽ hơn cả trước kia. “Con sẽ tìm ra bảo vật, và bảo vệ nó bằng mọi giá. Không ai được phép làm hại bệ hạ hay vương quốc.”

Hành trình tìm kiếm bảo vật dẫn họ qua những rừng núi hoang vu, đền đài cổ xưa và hang động bị lãng quên. Trên đường đi, họ đối mặt với những thử thách từ thiên nhiên và các sinh vật thần bí, mỗi lần chiến đấu đều khiến Lạc Nguyệt và Hoàng tử gắn kết hơn, phối hợp hoàn hảo nhịp nhàng như hai nửa định mệnh đã từng gắn kết qua nhiều kiếp.

Trong một hang động sâu thẳm, họ phát hiện bảo vật huyền bí – một viên ngọc phát sáng rực rỡ, bên trong như chứa cả vũ trụ thu nhỏ. Nhưng ngay khi chạm vào, một thế lực hắc ám trỗi dậy, hiện hình qua một bóng người kỳ lạ. Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ngươi… chính là hậu duệ sức mạnh cổ xưa. Nếu ta chiếm được viên ngọc này, cả vương quốc sẽ rơi vào bóng tối.”

Lạc Nguyệt cảm nhận dòng năng lượng mạnh mẽ xâm nhập cơ thể, nhưng nhờ liên kết với Hoàng tử, nàng kiểm soát được sức mạnh. Thanh kiếm lóe sáng, tạo ra luồng ánh sáng đánh bật bóng tối. Hoàng tử đứng bên, quyền thuật tung hoành, bảo vệ nàng và đánh bật thế lực hắc ám ra xa.

Trong lúc hiểm nguy nhất, bóng người hắc ám hé lộ bí ẩn: “Ngươi và Hoàng tử… từng gắn kết từ kiếp trước, nhưng định mệnh chưa trọn vẹn. Viên ngọc này chính là chìa khóa để sức mạnh của các ngươi đạt đến đỉnh cao, hoặc sẽ bị hủy diệt hoàn toàn nếu rơi vào tay ta.”

Lạc Nguyệt và Hoàng tử nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy quyết tâm và thấu hiểu. Họ nhận ra rằng sức mạnh và tình cảm của họ giờ đây hoàn toàn hòa quyện, và chỉ có hợp nhất sức mạnh từ kiếp trước mới bảo vệ được viên ngọc và triều đình.

Trận chiến cuối cùng diễn ra trong hang động, nơi ánh sáng và bóng tối giao hòa. Mỗi chiêu thức, mỗi bước chân của Lạc Nguyệt và Hoàng tử đều uyển chuyển nhưng cực kỳ mạnh mẽ. Bóng tối hắc ám liên tục thay đổi hình dạng, nhưng không thể xuyên thủng liên kết của họ. Thanh kiếm và quyền thuật tạo ra luồng năng lượng thần bí, đẩy lùi bóng tối ra xa.

Cuối cùng, bóng tối bị tiêu diệt hoàn toàn, viên ngọc huyền bí được bảo vệ an toàn. Hoàng tử nắm tay Lạc Nguyệt, ánh mắt tràn đầy tự hào: “Nguyệt nhi… chúng ta đã vượt qua tất cả. Sức mạnh từ kiếp trước và trái tim của chúng ta đã chiến thắng bóng tối.”

Lạc Nguyệt mỉm cười, ánh mắt rực sáng: “Con sẽ luôn bên bệ hạ, bảo vệ mọi thứ quan trọng. Dù thế giới có thử thách, con vẫn chọn bệ hạ và định mệnh của chúng ta.”

Họ trở về cung Thanh Liên, nơi triều đình và dân chúng đón tiếp như những người hùng. Bảo vật được đặt an toàn trong kho tàng, và triều đình bước vào giai đoạn thịnh vượng, hòa bình. Lạc Nguyệt và Hoàng tử trở thành biểu tượng của sức mạnh, trí tuệ và tình yêu, dẫn dắt vương quốc vượt qua mọi sóng gió.

Về đêm, trên ban công cung điện, ánh trăng chiếu rọi xuống khu vườn bạch liên nở rộ. Hoàng tử ôm Lạc Nguyệt vào lòng, giọng nói dịu dàng nhưng tràn đầy quyền lực: “Nguyệt nhi… mọi thử thách đã qua, mọi âm mưu đều bị phá. Giờ đây, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng tương lai, bảo vệ hạnh phúc và vương quốc.”

Lạc Nguyệt tựa vào vai Hoàng tử, trái tim tràn đầy hạnh phúc: “Con sẽ luôn bên bệ hạ, dù bao kiếp trôi qua, con vẫn chọn bệ hạ và định mệnh của chúng ta.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×