thiên sơn mộ tình

Chương 14: Di sản và khép lại định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau nhiều tháng ổn định triều đình và củng cố vương quốc, Lạc Nguyệt và Hoàng tử nhận ra rằng bình yên thực sự không chỉ là sống sót qua những trận chiến hay phá vỡ âm mưu, mà là tạo ra một di sản bền vững, để các thế hệ sau có thể tiếp tục bảo vệ vương quốc và duy trì hạnh phúc mà họ đã chiến đấu để có được.

Một buổi sáng tinh mơ, ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua các mái cung điện, soi chiếu lên khu vườn bạch liên nơi hai người thường đứng cùng nhau. Lạc Nguyệt nhìn những cánh hoa đang rung rinh trong gió, ánh mắt tràn đầy suy tư: “Con nhận ra, bệ hạ… chúng ta đã chiến thắng mọi bóng tối, nhưng nếu không truyền lại kiến thức và sức mạnh, vương quốc có thể gặp nguy hiểm trong tương lai.”

Hoàng tử đứng bên, giọng trầm ấm: “Nguyệt nhi… con đúng. Chúng ta phải tìm những người xứng đáng để tiếp nối, không chỉ về quyền lực mà còn về trí tuệ, sức mạnh và trái tim. Chỉ có như vậy, định mệnh và hòa bình mới tồn tại lâu dài.”

Vậy là họ bắt đầu chọn lọc những học trò xứng đáng, từ những quan lại trẻ, tướng sĩ tài năng cho đến những người dân bình thường nhưng trí tuệ và đức hạnh phi thường. Lạc Nguyệt và Hoàng tử trực tiếp huấn luyện họ, truyền đạt không chỉ kiến thức triều chính, mà còn kiếm thuật, quyền thuật thần bí, và sức mạnh từ kiếp trước mà họ đã kế thừa.

Trong những tuần tiếp theo, ngôi cung Thanh Liên trở nên nhộn nhịp nhưng tràn đầy sinh khí. Các học trò được chọn đều có trí tuệ xuất sắc, tấm lòng trung thành và lòng dũng cảm, khiến Lạc Nguyệt tin rằng vương quốc sẽ được bảo vệ bởi những người xứng đáng.

Một ngày, khi đang giảng dạy cho nhóm học trò về phép thuật cổ xưa và sức mạnh từ kiếp trước, Lạc Nguyệt nhận ra một học trò nữ có ánh mắt tinh anh và trí tuệ sắc sảo, rất giống nàng thời còn trẻ. Nàng mỉm cười: “Có lẽ, định mệnh đang tiếp tục, và sức mạnh sẽ được truyền lại cho những người xứng đáng.”

Hoàng tử đứng bên, giọng nói dịu dàng: “Nguyệt nhi… nhìn họ, ta tin rằng những gì chúng ta tạo dựng sẽ tồn tại lâu dài. Triều đình sẽ ổn định, dân chúng yên bình, và sức mạnh thần bí sẽ được bảo vệ.”

Không chỉ đào tạo học trò, Lạc Nguyệt và Hoàng tử còn tái thiết các vùng biên giới, phát triển kinh tế, xây dựng hệ thống quân sự hiện đại, và thúc đẩy giáo dục, nghệ thuật và nghiên cứu phép thuật cổ xưa. Nhờ vậy, vương quốc Thanh Liên bước vào thời kỳ thịnh vượng và văn minh, trở thành biểu tượng hòa bình và sức mạnh trong khu vực.

Một buổi tối, dưới ánh trăng rực rỡ trên khu vườn bạch liên, Hoàng tử ôm lấy Lạc Nguyệt, giọng trầm ấm: “Nguyệt nhi… giờ đây, mọi thử thách đã qua, mọi bóng tối bị xua tan. Chúng ta không chỉ bảo vệ được vương quốc, mà còn tạo dựng một di sản cho thế hệ sau. Con thấy hạnh phúc chứ?”

Lạc Nguyệt tựa vào vai Hoàng tử, ánh mắt tràn đầy tình cảm: “Con thấy hạnh phúc vô cùng, bệ hạ. Mọi kiếp trước, mọi thử thách, mọi âm mưu đều dẫn đến khoảnh khắc này. Chúng ta đã hoàn thành định mệnh, và giờ đây con sẽ cùng bệ hạ bảo vệ vương quốc và tình yêu trọn đời.”

Trong những tháng tiếp theo, học trò của họ dần trưởng thành, nắm giữ các vị trí quan trọng trong triều đình, dẫn dắt quân đội, và bảo vệ vương quốc khỏi các nguy cơ nhỏ lẻ. Lạc Nguyệt và Hoàng tử không chỉ truyền dạy kỹ năng, mà còn truyền cảm hứng về tình yêu, trách nhiệm và sự gắn kết, khiến triều đình và dân chúng kính trọng và yêu mến họ hơn bao giờ hết.

Một buổi sáng mùa xuân, khi Lạc Nguyệt và Hoàng tử cùng các học trò tham gia lễ hội hoa bạch liên, Hoàng tử nhìn nàng, giọng nói dịu dàng: “Nguyệt nhi… từ kiếp trước đến nay, ta đã tìm thấy nửa kia định mệnh, và giờ đây ta còn thấy tương lai của vương quốc trong tay những người trẻ xứng đáng. Ta tin rằng tất cả sẽ ổn.”

Lạc Nguyệt mỉm cười, ánh mắt rực sáng: “Con cũng tin, bệ hạ. Tình yêu, sức mạnh và trí tuệ từ kiếp trước sẽ tiếp tục tồn tại qua thế hệ này. Dù thời gian có trôi qua, chúng ta đã để lại một di sản vĩnh cửu.”

Đêm xuống, ánh trăng chiếu rọi khu vườn bạch liên, nơi từng là chứng nhân cho mọi thử thách, chiến thắng và tình yêu của họ. Hoàng tử và Lạc Nguyệt đứng trên ban công, nắm tay nhau, cảm nhận nhịp sống bình yên nhưng tràn đầy ý nghĩa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×