Bầu trời trên cung Thanh Liên u ám, những đám mây đen kéo dài che khuất ánh mặt trời, tạo nên một không khí nặng nề và ngột ngạt. Lạc Nguyệt đứng trên sân tập, tay siết chặt thanh kiếm, cảm nhận rõ ràng rằng sóng gió sắp ập đến. Trong lòng nàng, linh hồn núi Tử Sơn lặng lẽ xuất hiện, ánh mắt trầm buồn nhưng kiên định, như muốn nhắn nhủ rằng: mọi thử thách sắp tới đều quyết định vận mệnh nàng và Hoàng tử.
Ngay sau đó, Hoàng tử xuất hiện. Dáng người uy nghi, ánh mắt sắc lạnh nhưng pha chút lo lắng khi nhìn nàng. “Nguyệt nhi, hôm nay mọi thứ sẽ không bình yên. Ta cảm nhận được mối đe dọa từ phía cung nữ và quan lại phản loạn đã lên đến mức cực điểm.” Giọng hắn trầm hẳn, ánh mắt lóe lên tia quyết đoán.
Lạc Nguyệt hít một hơi sâu, bình tĩnh trả lời: “Con đã chuẩn bị. Con sẽ không để họ làm hại bệ hạ hay bản thân con.”
Hoàng tử gật đầu, ánh mắt dừng lại trên thanh kiếm của nàng. “Nhưng hôm nay, sẽ không chỉ là đấu kiếm. Sẽ có cả sự xảo quyệt, âm mưu và… lừa dối. Ngươi phải tỉnh táo.”
Không khí căng thẳng bao trùm cung điện. Từ các góc khuất, những bóng người lén lút di chuyển, vài người mang theo vũ khí, âm mưu tấn công bất ngờ. Lạc Nguyệt và Hoàng tử phối hợp nhịp nhàng, từng bước, từng động tác đều chính xác đến mức hoàn hảo. Ánh mắt Hoàng tử dường như đọc được tâm can nàng, và từng hành động của nàng đều nhận được phản ứng kịp thời từ hắn.
Cuộc tấn công diễn ra bất ngờ, từ phía hành lang bên trái, một nhóm cung nữ và thị vệ phản bội lao tới. Lạc Nguyệt vung kiếm, từng nhát chém uyển chuyển nhưng mạnh mẽ, đẩy lùi những đòn tấn công. Hoàng tử đứng sau, từng đường kiếm, từng bước chân đều phối hợp hoàn hảo, tạo thành một màn võ thuật vừa uy lực vừa đẹp mắt.
Trong lúc hỗn chiến, Lạc Nguyệt cảm nhận rõ ràng sức mạnh và sự tin tưởng dần hình thành giữa nàng và Hoàng tử. Mỗi khi Hoàng tử ra đòn bảo vệ nàng, nàng đều cảm thấy tim mình rung lên một cách kỳ lạ. Nhưng đây không phải lúc để yếu mềm. Mỗi nhát kiếm, mỗi bước di chuyển đều phải chính xác, nếu sơ suất, cả hai có thể rơi vào bẫy sinh tử.
Sau khi đánh lui nhóm tấn công đầu tiên, nàng phát hiện Hàn Tuyết đang ẩn nấp, chuẩn bị lao tới với một thanh kiếm sắc bén. Lạc Nguyệt lập tức phản ứng, nhảy tránh, nhưng Hàn Tuyết quá nhanh, khiến thanh kiếm của nàng va vào thân mình, tạo nên một vết xước nhỏ trên tay. Máu đỏ lách tách nhỏ xuống nền đá, nhưng nàng không hề run sợ, chỉ cảm thấy hơi đau nhói, rồi ngay lập tức tập trung vào trận đấu tiếp theo.
Hoàng tử lao tới, tay chặn thanh kiếm của Hàn Tuyết, ánh mắt sắc bén nhìn nàng. “Nguyệt nhi, tránh phía đó!” Giọng hắn trầm, như mệnh lệnh nhưng cũng đầy lo lắng.
Lạc Nguyệt cúi người, né một nhát kiếm khác, đồng thời tung chân đá mạnh, đẩy Hàn Tuyết ngã xuống. Cung nữ này rít lên, giận dữ nhưng cũng kinh ngạc trước sức mạnh và sự linh hoạt của nàng.
Sau trận hỗn chiến, cung điện trở nên im lặng, chỉ còn tiếng thở dồn dập của hai người. Hoàng tử bước tới, giơ tay giúp nàng đứng vững. Ánh mắt hắn nhìn nàng với sự quan tâm lộ rõ. “Ngươi vẫn ổn chứ?”
Nàng mỉm cười, dù hơi đau: “Con ổn. Cám ơn bệ hạ đã cứu con.”
Khoảnh khắc ấy, trong ánh mắt trầm mặc của Hoàng tử, nàng nhận ra một điều rõ ràng: dù bề ngoài hắn lạnh lùng, nhưng sự quan tâm dành cho nàng thật sự sâu sắc. Nàng cũng cảm nhận được trái tim mình đang dần rung động, nhưng giữa cung điện đầy âm mưu, nàng biết không thể để tình cảm làm mờ lý trí.
Ngày tiếp theo, Hoàng tử dẫn nàng vào phòng thư phòng, nơi chứa đầy các bản tấu trình và thông tin mật của triều đình. Hắn chỉ vào một bản tấu trình, giọng nghiêm túc: “Nguyệt nhi, đây là âm mưu của một nhóm quan lại và cung nữ phản bội. Họ muốn hãm hại bệ hạ để giành quyền lực. Ngươi phải giúp ta điều tra, tìm ra bằng chứng và ngăn chặn họ.”
Lạc Nguyệt gật đầu, ánh mắt kiên định. “Con sẽ làm hết sức, bệ hạ. Chúng ta phải bảo vệ cung điện và bảo vệ chính mình.”
Những ngày tiếp theo là chuỗi ngày căng thẳng. Lạc Nguyệt vừa luyện tập võ nghệ, vừa lén lút quan sát các cung nữ, thị vệ và quan lại, tìm kiếm manh mối. Mỗi bước đi, mỗi ánh mắt đều phải tinh tường. Mọi thông tin được nàng ghi nhớ, phân tích, và cùng Hoàng tử lên kế hoạch cẩn trọng.
Một buổi tối, khi ánh trăng chiếu qua cửa sổ thư phòng, linh hồn núi Tử Sơn xuất hiện. Nó chỉ vào một bản tấu trình đặc biệt, nhắc nhở nàng rằng đây là chìa khóa để phát hiện kẻ phản bội chủ mưu. Nàng nhìn Hoàng tử, ánh mắt quyết tâm: “Bệ hạ, con đã tìm ra manh mối quan trọng. Chúng ta sẽ lật tẩy âm mưu này.”
Hoàng tử gật đầu, ánh mắt trầm: “Nguyệt nhi, từ giờ trở đi, ngươi và ta sẽ không còn đường lui. Mọi hành động đều phải chính xác. Nếu thất bại, không chỉ ta và ngươi, mà cả triều đình sẽ gặp nguy hiểm.”
Lạc Nguyệt cảm nhận được sức nặng của lời nói. Nhưng trong lòng nàng, quyết tâm chưa bao giờ mạnh mẽ hơn. Nàng biết rằng, bất chấp nguy hiểm, nàng phải đấu trí, đấu võ và bảo vệ người mà nàng bắt đầu rung động.
Ngày hôm sau, âm mưu phản cung bắt đầu bùng nổ. Hàng loạt vụ việc bất ngờ xảy ra: cung nữ bị phát hiện lén lút trao đổi, thị vệ phản bội cố gắng tấn công, và các quan lại nhúng tay vào kế hoạch. Lạc Nguyệt cùng Hoàng tử phối hợp nhịp nhàng, vừa chiến đấu, vừa điều tra, từng bước lật tẩy những lớp che giấu.
Trong lúc nguy hiểm, nàng nhận ra rằng tình cảm giữa mình và Hoàng tử ngày càng rõ ràng. Mỗi lần hắn cứu nàng, mỗi ánh mắt, mỗi lời nói đều khiến tim nàng rung động. Nhưng nàng biết, tình cảm này phải được cân nhắc kỹ càng, bởi bất cứ sai lầm nào cũng có thể dẫn đến tử vong.
Đỉnh điểm của ngày hôm đó, Lạc Nguyệt phát hiện ra Hàn Tuyết chính là mắt xích quan trọng trong âm mưu phản cung. Cung nữ này nhanh nhẹn, xảo quyệt và đầy tham vọng, là kẻ đứng sau nhiều vụ việc nhằm hãm hại Hoàng tử. Trận đấu giữa Lạc Nguyệt và Hàn Tuyết diễn ra ngay giữa sân điện, thanh kiếm của hai người va chạm liên tục, tạo ra âm thanh lách tách vang khắp cung.
Hoàng tử đứng bên cạnh, phối hợp cùng nàng, từng đường kiếm, từng bước chân, từng chiến thuật đều ăn khớp hoàn hảo. Cả cung điện như rung chuyển, khi những bí mật và âm mưu được lột trần từng bước một.
Cuối cùng, Hàn Tuyết thất bại, bị bắt giữ. Ánh mắt nàng nhìn Lạc Nguyệt vừa căm ghét vừa kinh ngạc, nhưng cũng nhận ra rằng nàng không thể thắng nổi sức mạnh và trí tuệ của Lạc Nguyệt cùng Hoàng tử.
Sau trận chiến, cung điện trở lại yên bình, nhưng bầu không khí vẫn căng thẳng. Hoàng tử bước tới, giơ tay giúp nàng đứng vững. Ánh mắt hắn nhìn nàng đầy quan tâm và trân trọng. “Nguyệt nhi, ngươi đã làm rất tốt. Ngươi không chỉ mạnh mẽ mà còn thông minh. Ta tin tưởng ngươi tuyệt đối.”
Lạc Nguyệt mỉm cười, ánh mắt rạng rỡ. “Con sẽ luôn nỗ lực, bệ hạ. Dù sóng gió thế nào, con sẽ không bỏ rơi bệ hạ.”
Trong khoảnh khắc ấy, dưới ánh trăng thanh chiếu qua cửa sổ cung điện, nàng và Hoàng tử cảm nhận được sợi dây định mệnh đã siết chặt hơn bao giờ hết. Linh hồn núi Tử Sơn lặng lẽ xuất hiện, ánh mắt trầm nhưng hài lòng, dường như thấu hiểu rằng mối duyên định mệnh giữa hai người đã bước vào một giai đoạn mới, đầy thử thách nhưng cũng tràn đầy hy vọng.
Và thế, câu chuyện giữa Lạc Nguyệt và Hoàng tử bước sang một chương mới: nơi âm mưu được lật tẩy, tình cảm dần nảy nở, và những thử thách chưa từng thấy vẫn chờ phía trước. Cung điện xa hoa nhưng đầy rẫy nguy hiểm trở thành bối cảnh cho định mệnh, tình yêu và sức mạnh của hai người trẻ tuổi, nơi mà mỗi bước đi, mỗi quyết định đều có thể thay đổi vận mệnh triều đình và trái tim họ.