Sáng sớm tại cung Thanh Liên, bầu trời nhuộm màu hồng nhạt, nhưng không khí trong cung lại nặng nề hơn bao giờ hết. Tin đồn về âm mưu phản loạn đã lan rộng khắp triều đình, khiến mọi quan lại, cung nữ và thị vệ căng thẳng. Lạc Nguyệt đứng trong phòng tập, tay siết chặt thanh kiếm, tim đập mạnh theo nhịp hồi hộp. Ánh sáng ban mai chiếu lên những vết thương cũ còn đỏ trên tay, nhắc nàng về những trận chiến vừa qua.
Linh hồn núi Tử Sơn xuất hiện, nhẹ nhàng vẽ những ký tự trên không trung: “Nguyệt nhi, đây là thời khắc quyết định. Những gì ngươi và Hoàng tử làm hôm nay sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ triều đình và số phận của cả hai. Hãy chuẩn bị tinh thần và sức mạnh tốt nhất.”
Hoàng tử bước vào, ánh mắt sắc lạnh nhưng chứa đầy quyết tâm. “Nguyệt nhi, hôm nay sẽ là trận chiến lớn nhất. Kẻ phản bội không chỉ là Hàn Tuyết hay một vài quan lại, mà là một nhóm ẩn mình đã chờ thời cơ lâu nay. Ta cần ngươi ở bên, phối hợp mọi bước đi và mọi chiến thuật.”
Lạc Nguyệt gật đầu, giọng chắc chắn: “Con hiểu. Con sẽ không để bệ hạ phải một mình đối diện nguy hiểm.”
Ngay khi buổi lễ yến tiệc bắt đầu, âm mưu phản loạn bùng nổ. Một nhóm thị vệ bất ngờ tấn công Hoàng tử, những cung nữ phản bội lợi dụng sơ hở để chiếm lĩnh các vị trí quan trọng trong cung. Khói và tiếng la hét vang khắp điện Thanh Liên. Lạc Nguyệt lập tức lao vào trận chiến, từng đường kiếm, từng bước chân đều chính xác và uyển chuyển. Ánh mắt nàng dán vào Hoàng tử, theo dõi từng động tác để phối hợp.
Hoàng tử đứng giữa vòng vây, tay cầm kiếm, từng đường kiếm mạnh mẽ nhưng uyển chuyển. Khi Lạc Nguyệt xuất hiện bên cạnh, họ như hai nửa đã gắn kết từ kiếp trước, phối hợp nhịp nhàng đến mức đối thủ gần như không thể phản ứng. Thanh kiếm của Lạc Nguyệt chạm vào thanh kiếm của Hoàng tử trong một nhịp hoàn hảo, tạo nên âm thanh lách tách vang khắp điện, vừa uy lực vừa đầy nghệ thuật.
Trong lúc hỗn chiến, Hàn Tuyết xuất hiện, vẻ mặt đầy căm hận. Cô ta không còn là kẻ phản bội đơn lẻ nữa mà đã liên kết với một nhóm quan lại ẩn mình trong triều. Thanh kiếm của Hàn Tuyết lóe lên ánh sáng sắc bén, lao tới Lạc Nguyệt với tốc độ chóng mặt. Nàng né tránh, đồng thời tung chiêu thức từ kiếp trước, khiến đối thủ không kịp phản ứng.
Hoàng tử lao tới, đỡ nhát kiếm từ phía Hàn Tuyết, ánh mắt đầy quan tâm: “Nguyệt nhi, cẩn thận phía sau!”
Lạc Nguyệt lùi một bước, thanh kiếm chạm vào không khí, tạo ra một cơn gió mạnh, hất ngã kẻ tấn công gần đó. Sức mạnh thần bí từ kiếp trước trỗi dậy mạnh mẽ, khiến nàng cảm nhận rõ ràng mối liên kết giữa hiện tại và quá khứ, giữa nàng và Hoàng tử.
Sau trận hỗn chiến ban đầu, cung điện trở nên im lặng, chỉ còn tiếng thở hổn hển của hai người. Hoàng tử bước tới, tay đặt lên vai nàng: “Nguyệt nhi… ngươi mạnh hơn ta tưởng. Nhưng cuộc chiến chưa kết thúc.”
Lạc Nguyệt gật đầu, máu vẫn lấm lem trên tay nhưng ánh mắt rực sáng: “Con biết. Con sẽ không bỏ rơi bệ hạ, dù thế nào.”
Ngày hôm sau, họ phát hiện một âm mưu sâu hơn. Những quan lại ẩn mình trong triều đã bí mật liên kết với nhóm phản loạn, nhằm chiếm quyền lực khi Hoàng tử bị suy yếu. Lạc Nguyệt cùng Hoàng tử phải phối hợp, vừa chiến đấu, vừa dùng trí tuệ để lật tẩy từng bước một.
Một trận đấu quyết định diễn ra trong hành lang chính điện, nơi các bức tường chạm trần và ánh nến lung linh phản chiếu trên sàn đá. Lạc Nguyệt sử dụng tất cả chiêu thức đã học từ kiếp trước, kết hợp với võ nghệ hiện tại, khiến các đối thủ không kịp phản ứng. Hoàng tử đứng bên, phối hợp hoàn hảo, từng đường kiếm, từng bước chân ăn khớp tuyệt đối.
Trong lúc nguy hiểm nhất, Hàn Tuyết lao tới, cố gắng giết Hoàng tử bằng một chiêu độc. Lạc Nguyệt lao tới kịp thời, thanh kiếm chạm vào nhát kiếm của Hàn Tuyết, tạo ra một tiếng nổ lực mạnh. Hoàng tử nắm tay nàng, kéo về phía mình, và cả hai cùng lao vào nhóm phản loạn, phối hợp uyển chuyển nhưng mạnh mẽ.
Sau trận chiến căng thẳng, Hàn Tuyết và nhóm phản loạn bị khống chế. Hoàng tử nhìn Lạc Nguyệt, ánh mắt chứa đầy cảm xúc: “Nguyệt nhi… ngươi đã cứu ta một lần nữa. Không chỉ bằng sức mạnh, mà còn bằng trí tuệ và quyết tâm.”
Lạc Nguyệt thở dài, nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ: “Con sẽ luôn ở bên bệ hạ. Dù sóng gió thế nào, con sẽ không rời bỏ.”
Sau trận chiến, cung điện trở lại yên bình, nhưng bầu không khí vẫn căng thẳng. Lạc Nguyệt và Hoàng tử biết rằng, âm mưu phản loạn chỉ là phần nổi của tảng băng, còn những nguy hiểm sâu xa hơn vẫn đang chờ phía trước.
Trong những tuần tiếp theo, họ cùng nhau tìm hiểu các bản tấu trình cũ, truy tìm dấu vết của kẻ phản bội sâu xa hơn. Mỗi thông tin thu thập được đều dẫn đến những âm mưu mới, những tình tiết phức tạp mà chỉ trí tuệ và kinh nghiệm mới giải quyết được.
Một đêm, linh hồn núi Tử Sơn dẫn Lạc Nguyệt đến hồ nước trong cung điện, nơi ánh trăng phản chiếu trên mặt nước. “Nguyệt nhi, đây là thời khắc thử thách cuối cùng. Ngươi và Hoàng tử phải đối diện tất cả sự thật, mọi âm mưu, và cả những cảm xúc sâu kín nhất.”
Lạc Nguyệt cúi xuống, ánh mắt dán vào mặt hồ. Hình ảnh từ kiếp trước và hiện tại hiện lên: nàng và Hoàng tử chiến đấu chống lại kẻ thù, bên nhau trong mọi hoàn cảnh. Cảm giác quen thuộc, mạnh mẽ và ấm áp trỗi dậy, khiến nàng hiểu rằng tình cảm và định mệnh của họ không thể tách rời.
Ngày hôm sau, Hoàng tử dẫn nàng ra sân tập, nơi ánh nắng chiếu qua những cột đá khắc rồng phượng. “Nguyệt nhi, từ giờ, ngươi không chỉ là học trò, mà còn là đồng minh, chiến binh và nửa kia định mệnh của ta. Mọi thử thách sẽ còn lớn hơn, và ta cần ngươi.”
Lạc Nguyệt nắm chặt tay thanh kiếm, ánh mắt rực sáng: “Con sẵn sàng, bệ hạ. Dù sóng gió, con sẽ không rời bỏ bệ hạ.”
Và thế, chương mới của câu chuyện bắt đầu: âm mưu cung đình bùng nổ toàn diện, sức mạnh và trí tuệ của Lạc Nguyệt đạt đỉnh, tình cảm giữa nàng và Hoàng tử ngày càng bền chặt, và những ký ức kiếp trước trở thành chìa khóa dẫn lối cho định mệnh của họ. Trong cung điện xa hoa nhưng đầy rẫy nguy hiểm, mỗi bước đi, mỗi quyết định đều quyết định vận mệnh, tình yêu và quyền lực triều đình, mở ra những chương tiếp theo đầy kịch tính, hồi hộp và lãng mạn.