Sáng sớm, ánh bình minh chiếu xuyên qua những cột đá khắc rồng phượng trong cung Thanh Liên, nhuộm màu vàng ấm lên khắp đại điện. Không khí bình yên, nhưng Lạc Nguyệt biết rằng sự yên bình này là kết quả của vô vàn hy sinh, chiến đấu, và trí tuệ phối hợp cùng Hoàng tử trong nhiều ngày qua.
Linh hồn núi Tử Sơn xuất hiện bên nàng, ánh mắt trầm mặc nhưng dịu dàng: “Nguyệt nhi, hôm nay là ngày ngươi phải đối diện toàn bộ định mệnh. Âm mưu đã lộ diện, những thử thách cuối cùng đang chờ. Hãy nhớ, sức mạnh thực sự không chỉ nằm ở kiếm thuật hay phép thần bí, mà còn ở trái tim và sự quyết đoán của ngươi.”
Lạc Nguyệt nắm chặt tay thanh kiếm, lòng tràn đầy quyết tâm. “Con hiểu. Con sẽ cùng bệ hạ bảo vệ triều đình, và cả hạnh phúc của chúng ta.”
Hoàng tử bước tới, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn sắc bén như dao: “Nguyệt nhi… mọi chuyện sẽ không dễ dàng. Những kẻ đứng sau âm mưu lớn nhất vẫn chưa lộ diện. Nhưng hôm nay, chúng ta sẽ kết thúc tất cả.”
Cung điện rộn rã hơn bao giờ hết khi các quan lại trung thành tập trung, thị vệ sẵn sàng bảo vệ. Nhưng ngay cả trong bầu không khí này, Lạc Nguyệt và Hoàng tử cảm nhận được cơn bão âm mưu cuối cùng đang dần tiến tới.
Buổi chiều, trong phòng khánh tiết, những bóng người ẩn mình từ lâu cuối cùng xuất hiện. Đây là nhóm đứng sau tất cả những âm mưu, phản loạn, và chiến dịch nhằm hạ bệ Hoàng tử. Lạc Nguyệt và Hoàng tử đứng trước họ, ánh mắt kiên định, sẵn sàng đối diện.
Họ bước tới, thanh kiếm và cung quyền giơ lên, khí thế uy nghiêm. Hoàng tử cất giọng trầm ấm: “Hãy chấm dứt trò chơi của các ngươi ngay hôm nay. Ai còn đứng trước công lý, người đó sẽ phải trả giá.”
Trận chiến bắt đầu, và khác với những trận trước, lần này mọi thứ đều cực kỳ quyết liệt. Sức mạnh từ kiếp trước trỗi dậy mạnh mẽ trong Lạc Nguyệt, khiến từng đường kiếm của nàng uy lực và chính xác đến mức hoàn hảo. Hoàng tử phối hợp nhịp nhàng, từng chiêu thức ăn khớp, vừa bảo vệ nàng, vừa tấn công đối thủ.
Hàn Tuyết xuất hiện lần cuối, khuôn mặt căm hận, tay cầm thanh kiếm được rèn từ sắt thần. Nàng lao vào Lạc Nguyệt, nhưng lần này, Lạc Nguyệt đã hoàn toàn làm chủ sức mạnh từ kiếp trước. Một luồng sáng kỳ ảo phát ra từ thanh kiếm, đánh bật Hàn Tuyết ra xa.
Trong khi đó, nhóm quan lại ẩn mình cũng bị uy lực này khuất phục. Hoàng tử không ngần ngại, phối hợp cùng Lạc Nguyệt, từng bước, từng chiêu, phá vỡ hoàn toàn âm mưu. Không gian xung quanh rung chuyển, ánh sáng từ kiếm và sức mạnh thần bí tạo thành một cảnh tượng vừa nguy hiểm vừa huyền ảo.
Cuối cùng, khi Hàn Tuyết và nhóm phản bội bị trói lại, Hoàng tử nhìn Lạc Nguyệt, ánh mắt tràn đầy cảm xúc: “Nguyệt nhi… hôm nay, chúng ta đã kết thúc tất cả. Ngươi không chỉ cứu ta, mà còn bảo vệ triều đình, bảo vệ tất cả những người ngươi yêu thương.”
Lạc Nguyệt thở dài, nhưng nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên môi: “Con hạnh phúc vì được ở bên bệ hạ, cùng bệ hạ chiến đấu, và bảo vệ mọi thứ quan trọng. Dù bao nhiêu sóng gió, con sẽ không rời bỏ bệ hạ.”
Ngày hôm sau, Hoàng tử tổ chức một buổi lễ trong đại điện, nơi các quan lại trung thành và dân chúng tụ họp. Hắn đứng bên Lạc Nguyệt, tay nắm tay nàng, ánh mắt đầy tự hào và trìu mến. “Hôm nay, không chỉ là ngày chiến thắng, mà còn là ngày chúng ta khẳng định định mệnh và tình yêu của mình.”
Lạc Nguyệt cúi đầu, lòng tràn đầy xúc động. Những gì họ trải qua – chiến đấu, âm mưu, mất mát và sức mạnh thần bí – giờ đây đều dẫn tới khoảnh khắc này. “Con sẽ luôn ở bên bệ hạ, cùng nhau xây dựng triều đình và bảo vệ hạnh phúc.”
Sau buổi lễ, cung điện trở nên yên bình hơn bao giờ hết. Lạc Nguyệt và Hoàng tử dành thời gian bên nhau, học hỏi, chia sẻ và cùng nhau luyện tập. Sức mạnh từ kiếp trước giờ đây hoàn toàn được làm chủ, giúp họ không chỉ chiến đấu mà còn hiểu sâu hơn về nhau và số phận chung.
Một buổi tối, linh hồn núi Tử Sơn dẫn Lạc Nguyệt đến hồ trăng trong cung điện. “Nguyệt nhi… ngươi đã hoàn thành định mệnh. Sức mạnh, trí tuệ, và trái tim ngươi đã bảo vệ tất cả. Giờ đây, hãy nhận lấy hạnh phúc xứng đáng.”
Lạc Nguyệt nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, nhớ về mọi ký ức kiếp trước và hiện tại. Mọi đau thương, thử thách, và âm mưu đều đã qua. Nàng cảm nhận được mối liên kết vô hình giữa mình và Hoàng tử, giữa quá khứ, hiện tại và cả tương lai.
Ngày hôm sau, Hoàng tử và Lạc Nguyệt cùng nhau dạo quanh khu vườn cung điện, nơi hoa bạch liên nở rộ. Không còn chiến đấu, không còn âm mưu, chỉ còn sự bình yên, tình yêu và hạnh phúc. Hoàng tử nắm tay nàng, nhìn sâu vào mắt: “Nguyệt nhi… từ kiếp trước đến nay, ta đã tìm được nửa kia định mệnh. Giờ đây, hãy cùng nhau xây dựng tương lai.”
Lạc Nguyệt mỉm cười, trái tim rạo rực: “Con sẽ luôn bên bệ hạ. Dù thế nào, dù bao nhiêu kiếp trôi qua, con vẫn chọn bệ hạ.”
Và thế, câu chuyện khép lại với âm mưu được lật tẩy, quyền lực triều đình được bảo vệ, sức mạnh thần bí từ kiếp trước được khai phá toàn diện, và tình cảm Lạc Nguyệt – Hoàng tử đạt đến hạnh phúc viên mãn. Trong cung điện xa hoa nhưng đầy thử thách, trái tim, trí tuệ và tình yêu đã chiến thắng mọi âm mưu, mở ra một khởi đầu mới, yên bình nhưng đầy hy vọng cho tương lai của họ.