thiên sứ nhà bên

Chương 12: Buổi hẹn hò ngoài trời và những khoảnh khắc đáng nhớ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi sáng thứ Bảy, bầu trời trong xanh, ánh nắng chiếu xuống khu phố nhỏ nơi Linh và Huy sinh sống. Linh đứng trước gương, chỉnh lại mái tóc, mặc chiếc váy hoa nhẹ nhàng màu vàng nhạt, cảm thấy vừa hồi hộp vừa háo hức. Blackie nhảy lên ghế, nhìn cô với ánh mắt tò mò, như muốn kiểm tra xem cô có chuẩn bị kỹ lưỡng không.

“Blackie, hôm nay là buổi hẹn hò đặc biệt với Huy. Cậu cũng phải ngoan nhé,” Linh nói, vuốt ve chú mèo. Blackie meo nhẹ, như thể đồng ý.

Chưa đầy mười phút sau, Huy xuất hiện trước cửa nhà Linh, tay cầm một chiếc giỏ picnic. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần jean gọn gàng, nụ cười rạng rỡ: “Chào cô gái đáng yêu nhất. Sẵn sàng cho một buổi sáng tuyệt vời chưa?”

Linh đỏ mặt, cười: “Anh… anh đến đúng lúc rồi. Tôi đã chuẩn bị một số đồ ăn và thức uống, nhưng vẫn còn thiếu vài thứ.”

Huy nhún vai, ánh mắt tinh nghịch: “Không sao cả, chúng ta sẽ cùng nhau hoàn thiện buổi picnic này. Quan trọng là được ở bên nhau.”

Họ cùng nhau đi bộ ra công viên gần nhà, Blackie nhảy trong giỏ picnic, mắt sáng long lanh. Mọi người trong công viên đều nhìn thấy cảnh tượng hài hước nhưng dễ thương: chú mèo nhỏ nhảy lên vai Linh, nhảy xuống giỏ, rồi lại nhảy lên tay Huy, khiến cả hai cười không ngớt.

Khi tìm được một chỗ cỏ xanh mướt, Huy trải tấm chăn lớn, đặt giỏ picnic xuống, rồi cùng Linh sắp xếp đồ ăn: bánh mì, trái cây, nước ép, và vài chiếc bánh ngọt. Blackie chạy quanh, nhảy lên ghế nhặt bánh rơi, khiến cả hai bật cười.

Huy bất ngờ lấy một quả bóng bay nhỏ từ giỏ: “Cô biết không… tôi mang quả bóng này để cùng chơi với cô và Blackie. Nhìn cô cười, tôi thấy mọi căng thẳng tan biến.”

Linh đỏ mặt, nhặt bóng: “Anh… lúc nào cũng biết cách làm tôi xao xuyến.”

Huy nhếch môi, ánh mắt tinh nghịch: “Vậy là tôi thành công rồi.”

Cả ba cùng chơi trò đùa với bóng bay, Blackie nhảy lên, nhảy xuống, đôi lúc làm Huy ngã nhẹ, Linh bật cười khúc khích. Không gian tràn ngập tiếng cười, tạo nên những khoảnh khắc đời thường nhưng đáng nhớ.

Sau khi trò chơi kết thúc, Huy kéo Linh ngồi xuống chăn picnic: “Cô biết không… những khoảnh khắc như hôm nay, tôi thấy thật sự quý giá. Chỉ cần cô ở bên, mọi thứ đều trở nên vui vẻ và ý nghĩa.”

Linh nhìn Huy, tim bỗng nhói nhẹ: “Em… em cũng vậy… mỗi khi bên anh, em thấy bình yên và hạnh phúc.”

Huy lấy tay nắm tay Linh, ánh mắt dịu dàng: “Vậy chúng ta hãy cùng nhau tận hưởng ngày hôm nay, quên hết mọi lo lắng ngoài kia. Chỉ có chúng ta và Blackie thôi.”

Họ cùng nhau thưởng thức đồ ăn, trò chuyện về những điều nhỏ nhặt: công việc, những câu chuyện vui trong khu phố, và cả những dự định trong tương lai. Blackie nằm cuộn tròn trên chăn, thỉnh thoảng nhảy lên để chộp bánh hay chơi với bóng bay, khiến cả hai bật cười.

Một khoảnh khắc hài hước xảy ra: Huy vô tình làm bánh rơi vào giỏ Blackie. Linh cười phá lên, nói: “Anh… đúng là vô tình hay cố ý hả?”

Huy nhún vai, ánh mắt tinh nghịch: “Vô tình… nhưng nếu Blackie thích thì cũng không sao, phải không?”

Linh đỏ mặt, cười khúc khích: “Đúng là… hai người này kết hợp nhau quá dễ thương.”

Sau bữa trưa, Huy đề nghị đi dạo quanh hồ nước nhỏ trong công viên. Họ nắm tay nhau, bước đi giữa những con đường trải đầy lá vàng, ánh nắng chiếu qua tạo ra những tia sáng lung linh. Blackie chạy quanh, đôi lúc nhảy lên bụi hoa, khiến cả hai bật cười.

Khi đến hồ nước, Huy bất ngờ kéo Linh ngồi lên băng ghế gỗ, rồi lấy từ túi ra hai cây kem: “Cô biết không… tôi muốn mỗi khoảnh khắc bên cô đều ngọt ngào, giống như cây kem này. Chỉ cần cô cười… mọi thứ đều tuyệt vời.”

Linh đỏ mặt, tim đập nhanh: “Anh… lúc nào cũng làm tôi xao xuyến… và ngượng ngùng.”

Huy mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Vậy là tôi thành công rồi. Ngày hôm nay, chỉ cần cô hạnh phúc, tôi cũng hạnh phúc theo.”

Blackie nhảy lên ghế, dụi đầu vào Linh, như chứng kiến khoảnh khắc đáng nhớ. Linh cười, vuốt ve chú mèo, tim bỗng nhói nhẹ.

Buổi chiều, Huy bất ngờ rút từ giỏ ra một chiếc camera nhỏ, nói: “Chúng ta hãy chụp vài bức hình lưu giữ kỷ niệm hôm nay. Tôi muốn mỗi khoảnh khắc này đều được nhớ mãi.”

Linh đỏ mặt, nhưng vui vẻ đồng ý. Họ cùng chụp nhiều bức ảnh: cười, nhăn mặt hài hước, ôm Blackie… Những bức ảnh trở thành kỷ niệm đáng nhớ, vừa ngọt ngào vừa vui nhộn.

Khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu qua những tán cây, Huy kéo Linh vào vòng tay: “Linh… hôm nay, tôi muốn nói một lần nữa… tôi yêu cô, thật lòng. Dù có những ngày bình thường, những phút giây đời thường, tôi vẫn muốn ở bên cô, cùng cô trải qua tất cả.”

Linh nhìn Huy, tim bỗng nhói nhẹ, ánh mắt lấp lánh: “Em… em cũng vậy… mỗi khi bên anh, em thấy bình yên và hạnh phúc.”

Blackie cuộn tròn bên chân Linh, như chứng kiến tất cả. Cả ba cùng nhau tận hưởng những khoảnh khắc đời thường nhưng đầy ấm áp, vui nhộn và ngọt ngào.

Trên đường về, Huy cầm tay Linh, ánh mắt dịu dàng: “Cô biết không… tình yêu không chỉ đến từ những khoảnh khắc đặc biệt hay xa hoa, mà còn từ những phút giây giản dị như hôm nay. Tôi muốn… giữ mãi cảm giác này bên cô.”

Linh đỏ mặt, tim đập mạnh: “Em… em cũng vậy… mỗi ngày bên anh đều là kỷ niệm quý giá.”

Blackie nhảy lên vai Huy, dụi đầu vào Linh, như chứng kiến tất cả. Buổi hẹn hò ngoài trời hôm nay không chỉ giúp hai người gần gũi hơn, mà còn làm tình cảm giữa Linh và Huy – hai trái tim vụng về nhưng chân thành – trở nên sâu sắc, lãng mạn và ngọt ngào hơn bao giờ hết.

Và từ hôm nay, mỗi ngày bên nhau – dù chỉ là dạo chơi, picnic hay những trò đùa hài hước cùng Blackie – đều trở thành kỷ niệm đáng nhớ, mở ra một chương mới trong mối tình ngọt ngào, đời thường nhưng đầy rung động của Linh và Huy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×