Thiên Tài Tướng Sư
Tác giả: Đả Nhãn
Chương 165: Bùa Ngũ Quỷ Tuyệt Mệnh
Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
- Chẳng nhẽ lại là con ông cháu cha. Nhưng mà trước kia hình như chưa thấy bao giờ cả.
- Chu tổng, ông không phải thân thiết với Vệ Hồng Quân sao? Lát nữa thử hỏi chuyện này xem thế nào?
Khi Vệ Hồng Quân hô ra giá 80 vạn, toàn bộ mọi người đều tập trung chú ý vào Diệp Thiên. Phải biết rằng, những buổi đấu giá từ thiện như thế này, cũng có một vài quy tắc ngầm.
Nói chung, người có thân phận địa vị cao nhất trong hội trường đưa ra vật phẩm nào thường sẽ được đấu giá cao nhất hội trường. Người khác sẽ đều phải nể mặt.
Như là mới đầu Vệ Hồng Quân bỏ ra 38 vạn để mua về món đồ gốm sứ đời nhà Thanh đấy chính là của vị tổng giám đốc của 1 công ty được liệt vào 1 trong 500 công ty lớn nhất nước. Bây giờ thì miếng ngọc bội của Diệp Thiên đưa ra đã giành lấy vị trí đứng đầu rồi.
- 80 vạn! Tổng giám đốc Vệ đưa ra giá 80 vạn, cảm ơn sự ủng hộ của Vệ tổng đối với sự nghiệp từ thiện cùng Công Trình Hy Vọng. Lần cuối cùng, còn có vị nào trả giá thêm nữa không ạ?
Người dẫn chương trình cảm thấy có trong hội trường hình như không thể khống chế được nữa rồi, sau khi hô giá lần cuối cùng, lập tức nói:
80 vạn! Xong thủ tục mua bán. Cảm ơn Diệp tiên sinh đã quyên tặng miếng ngọc bội này, cảm ơn Vệ tổng đã khẳng khái giúp đỡ.
Sau khi người dẫn chương trình nói xong, Vệ Hồng Quân mới cảm thấy nhẹ lòng, ông sợ rằng trong hội trường còn có người biết nhìn hàng, lại với mình hô giá đến tận 300, 500 vạn. Món đồ giá cao nhất hôm nay như vậy thì kể cũng là quá cao.
- Chú Vệ, coi như là chú mua được món đồ rẻ nhé.
Nhìn thấy bộ dạng dương dương tự đắc của Vệ Hồng Quân, Diệp Thiên bĩu môi.
Qua lần mua bán với Đường Văn Viễn, Diệp Thiên càng có nhiều kinh nghiệm hơn. Nếu như đồ vật này để cậu đem đi bán, không đáng giá đến 200 vạn, Diệp Thiên tuyệt đối không bán đi.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, Vệ Hồng Quân cười hắc hắc nói:
- Tiểu tử nhà ngươi, thiếu 1 ít tiền lát chú Vệ bù cho. Sớm đã hỏi cháu còn có đồ vật nào hay không rồi. Đến chú Vệ mà cháu còn đinh lừa à.
- Chú Vệ, món đồ này cháu mới tạo hình xong, lát nữa chú xem sẽ biết. Chạm trổ so với miếng hồ lô kia tốt hơn nhiều.
Vừa nghe đến Vệ Hồng Quân đề cập đến vấn đề này, Diệp Thiên đúng thật là cần phải giải thích một chút. Từ lúc mới đến Bắc Kinh, Vệ Hồng Quân đã giúp đỡ mình không ít.
2 năm trước lúc Diệp Thiên bán miếng ngọc hồ lô cho Đường Văn Viễn, Vệ Hồng Quân đã quả thực có hỏi Diệp Thiên còn có món đồ nào như thế hay không. Nhưng lúc đó trong tay Diệp Thiên chỉ còn thừa lại 2, 3 cái nên không đưa cho Vệ Hồng Quân.
Lần này thời gian quay về về Bắc Kinh không lâu, hơn nữa Diệp Thiên cũng không còn ý định mua bán mấy món đồ pháp khí nữa. Vì thế mà không muốn đem nó ra. Nếu không phải khi nãy bị lão béo Tề khích đểu thì Diệp Thiên cũng sẽ không đem nó ra để đấu giá.
- Được, chú phải xem xét tỉ mỉ mới được. Đao công của cháu có phải là tiến bộ lắm rồi phải không?
Món đồ được đấu giá xong thì một cô tiểu thư lịch sự bưng một cái khay đựng miếng ngọc bội đến trước bàn Diệp Thiên, sau khi Vệ Hồng Quân đặt tấm chi phiếu lên cái khay đó thì cầm luôn miếng ngọc bội.
- Vệ tổng, cho tôi xem mới.
Vệ Hồng Quân còn chưa kịp xem xét vật này đã bị Lôi Vệ giật đi rồi. Lật qua lật lại nhìn một hồi lâu, miệng than thở nói:
- Lão Vệ, đồ vật này cũng chẳng có gì đặc biệt, làm gì mà đáng giá tận 80 vạn.
- Không đáng 80 vạn thế khi nãy ông cũng a dua theo làm gì?
Lôi tổng còn chưa dứt lời đã bị bà vợ ngồi bên cạnh đá xoáy cho 1 câu.
- Hì hì, đây chẳng phải là đồ Diệp huynh đệ đưa ra sao? Lão Lôi ta thế nào cũng phải cổ vũ chứ.
Lôi Vụ cười khan mấy tiếng. Xem xét miếng ngọc bội thấy cũng chẳng thấy có gì liền đưa trả lại cho Vệ Hồng Quân nói:
- Vệ tổng, ông còn nợ tôi 1 lời giải thích đấy.
Lời này của Lôi Vụ vừa nói ra, tai mấy người ngồi cùng bàn dựng đứng lên. Đặc biệt là Tề Dực, khi nãy ông cũng thấy, cái bộ dạng khi Vệ Hồng Quân hô giá kia không giống như chỉ là đơn thuần giúp đỡ Diệp Thiên, xem ra miếng ngọc bôi này thật sự có điểm đáng để nói.
Khi nãy hạnh họe Diệp Thiên nhưng không thành, Tề Dực mặc dù trong lòng cảm thấy không thoải mái nhưng cũng không dám gây chuyện thêm nữa. Rõ ràng quan hệ giữa Diệp Thiên với Vệ Hồng Quân và Lôi Vụ không tồi, gây sự nữa cũng không có lợi cho mình.
Đương nhiên, Tề Chủ Nhiệm cũng có ý định sẵn rồi, ngày mai nhất định sẽ gây khó dễ cho Vu Thanh Nhã, khiến nó phải khóc lóc cầu xin mình thì mới mong lấy được báo cáo thực tập.
- Cái này?
Vệ Hồng Quân có chút khó xử liếc nhìn Diệp Thiên thì thấy Diệp Thiên khẽ lắc đầu nói:
- Lão Lôi, chuyện này để sau hằng nói.
Lão Lôi cũng là người nhanh trí, sau khi thấy thái độ của Vệ Hồng Quân và Diệp Thiên như vậy liền cười ha ha:
- Được, đợi chút nữa đấu giá xong thì chúng ta tìm nơi nào đó cùng ngồi. Diệp huynh đệ, cậu cũng phải đến đấy.
- Vâng, tối nay chúng ta cùng đi.
Diệp Thiên nghe vậy thì gật gật đầu, đứng dậy nói:
- Cháu vào toilet một chút.
Lúc Diệp Thiên đứng dậy tiện tay cầm luôn tấm khăn ăn trước mặt mình.
Đúng là nhà về sinh khách sạn 5 sao có khác, có thể nói là xa hoa vô cùng. Bên tai con văng vẳng tiếng nhạc êm dịu. Hoàn toàn không có cái mùi khó ngửi như những nhà vệ sinh thông thường.
- Ôi, như thế này cũng có chút phiền phức.
Sau khi vào phòng vệ sinh, Diệp Thiên liền cảm thấy có chút khó khăn. WC thường là nơi chứa nhiều ô khí. Ám khí cũng được coi là rất quan trọng. Thế nhưng trong cái phòng vệ sinh được quét dọn cực kỳ sạch sẽ này, Diệp Thiên cảm thấy thực sự không có nhiều ám khí tồn tại.
Diệp Thiên vào toilet là vì muốn tránh tai mắt của mọi người. Trong này mặc dù không có ai nhưng môi trường xung quanh lại làm cho Diệp Thiên không hài lòng cho lắm. Đi 1 vòng loanh quanh cái WC rộng tới 40, 50 mét vuông này, Diệp Thiên nhíu mày 1 chút, khóa phòng vệ sinh từ bên trong lại, sau đó mở toàn bộ nắp bồn cầu lên.
Sau khi làm xong việc này, Diệp Thiên trải chiếc khăn ăn lên trước bồn rửa tay, dậm chân một cách kỳ quái, rồi đi loanh quanh trong toilet.
Cứ theo mỗi bước dậm châm kỳ ảo của Diệp Thiên thì những âm khí không nhiều trong phòng vệ sinh tập trung dần về phía cậu, trong một lát, trong phòng vệ sinh giống như nổi lên một trận gió âm. Nếu lúc này mà có người bên trong nhìn thấy, sợ là toàn thân sẽ nổi toàn da gà.
Khoảng 5, 6 phút trôi qua, Diệp Thiên đột nhiên dừng chân lại, đứng trước bồn rửa tay, 2 tay như vẽ tranh trên không, miệng hét lớn một tiếng :
- Đốt.
Theo tiếng quát, Diệp Thiên nâng 2 ngón tay cái lên trước ngực rồi khép lại, bày ra một cái Thủ Ấn kỳ diệu rồi ấn mạnh xuống. Theo tư thế của tay cậu, dòng âm khí xung quanh người đột nhiên biến mất không thấy nữa.
- Mẹ kiếp, bùa khống chế hư không đúng thật là người thường thì không thể làm được.
Cái Thủ Ấn này hình như hút cả khí lực toàn thân Diệp Thiên, nhìn qua gương thấy mình mặt mày trắng bệch, mồ hôi trên trán to như hạt đậu, Diệp Thiên không khỏi cười mếu, vặn nước rồi rửa mặt.
Bùa khống chế hư không cũng chính là một thuật phát được truyền lại trong não của Diệp Thiên. Bùa mới chế ra thông thường có thể giữ được 3 ngày, nhưng do công lực của Diệp Thiên còn thấp nên mặc dù khi nãy chế bùa thành công nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì được 3 đến 5 giờ thôi.
Thế nhưng loại bùa vô hình vô sắc này lại có thể do người luyện chế ra nó khống chế thời điểm phát tác, so với âm sát nhập thể còn khó hơn trăm lần. Diệp Thiên công lực không đủ nên mới mượn cái khăn ăn đấy để làm vật dẫn.
Diệp Thiên chế ra lá bùa này được gọi là bùa ngũ quỷ tuyệt mệnh. Người bị nhập bùa, ngũ quỷ vây quanh toàn thân, âm khí nhập vào lục phủ ngũ tạng. Người bị nhiễm nhẹ thì số phận đen đủi, người bị nặng thì bạo bệnh mà chết.
- Ai ở bên trong vậy? Sao mà cửa phòng vệ sinh không mở được thế này?
Nghe thấy tiếng gọi bên ngoài, Diệp Thiên vội vàng tấm khăn ăn có chứa ngũ quỷ tuyệt mệnh này lại. Sau đó mở cửa toilet.
- Xem ra sau này mình phải đi tìm nơi nào núi cao sông nguồn mới được, tìm một Linh huyệt cát khí dồi dào để điều dưỡng thân thể mới được.
Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, Diệp Thiên cảm thấy chân đi loạng choạng. Cậu biết là do khi nãy tiêu hao quá nhiều nguyên khí cho nên mới như vậy.
Cũng giống như khi Diệp Thiên giúp lão Đạo nghịch thiên cải mệnh mà bị phản lại, dùng thuốc điều dưỡng ít nhất cũng tốn đến mười mấy năm. Tốt nhất là đi tìm một Linh Huyệt cát khí dồi dào rồi ở đó mà vận công điều dưỡng.
Thế nhưng những Linh huyệt thế này rất hiếm thấy. Trong nhân gian này sớm đã bị hủy hoại gần hết rồi. Diệp Thiên bao nhiêu năm như vậy cũng chỉ mới phát hiện ra 2 cái. Chỉ có điều Linh huyệt quá nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ đủ để dưỡng mấy món đồ pháp khí mà thôi.
- A, Diệp Thiên, sao mà đi lâu quá vậy, buổi đấu giá sắp kết thúc rồi.
Khi Diệp Thiên quay trở về bàn mình, Vệ Hồng Quân đứng dậy bắt chuyện.
- Không có việc gì. Chú Vệ. Không biết làm sao mà bụng cháu đau quá.
Diệp Thiên nói chuyên, chân bỗng nhiên lảo đảo, thân thể ngã về phía trước, hình như là mất cân bằng, 1 cánh tay dựa vào lưng của Tề Dực đang ngồi trước mặt.
Không ai nhìn thấy lúc tay phải Diệp Thiên cầm chiếc khăn ăn chạm vào lưng của Tề Dực, cậu ấn mạnh 1 luồng sáng bùa Ngũ Quỷ Tuyệt Mệnh trong tấm khăn ăn trong nháy mắt đã xâm nhập vào trong thân thể Tề Dực.
Lúc bùa nhập vào thân thể, Tề Dực vẫn không có cảm giác gì. Quay đầu lại nhìn Diệp Thiên, tức giận nói:
- Người to như thế, đi đứng mà còn không vững à?
- Xin lỗi, đau bụng nên chân mềm nhũn.
Diệp Thiên rút tay phải về, mặt lạnh lùng cười, còn chưa biết lát nữa ai mới đi không vững đây.
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Tề Dực khinh bỉ liếc một cái vào cái đĩa trên bàn trước chỗ ngồi của Diệp Thiên, mặt đầy vẻ chế giễu nói:
- Đúng là không có học thức, đến đây để ăn à.
Lôi Vụ nhìn thấy Tề Dực mới bắt đầu đã nhằm vào Diệp Thiên rồi, không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Tề chủ nhiệm, sao ông cứ không ngừng hạch họe Diệp Thiên thế? Có chuyện gì thì nói với Lôi Vụ tôi xem nào?
- Không có chuyện gì, tôi với cậu ta có gì mà hạch họe chứ?
Tề Dực mặc dù không sợ Lôi Vụ, nhưng cũng không nhất thiết phải xung đột với ông ta. Lập tức cười ha ha rồi đứng dậy đi về hướng khác. Buổi đấu giá hôm nay cũng kết thúc rồi. Khắp hội trường mọi người đêu đứng dậy nói chuyện chuẩn bị ra về.
- Cái loại gì vậy không biết!
Lôi Vụ hướng về phía Tề Dực hứ một tiếng rồi lại quay sang Diệp Thiên nói:
- Diệp Thiên, lát nữa lão Lưu cũng qua đây, chúng ta cùng đến câu lạc bộ Anh Lan ngồi đi.
- Đến câu lạc bộ Anh Lan thì bỏ đi, xa quá, tìm quán cà phê vỉa hè nào đó là được rồi.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, cậu cảm thấy không thích những nơi như vậy, không tự do tự tại bằng ngồi dưới gốc cây cổ thụ trong vườn nhà mình uống trà buôn chuyện.
- Đi, ra ngoài rồi hẵng nói.
Nhìn thấy Tề Dực đi ra phía cửa hội trường, Diệp Thiên vội càng kéo Vu Thanh Nhã đi, thời gian phát ra bùa Ngũ Quỷ Tuyệt Mệnh này chỉ có 3 tiếng, cậu không thể để phí tâm huyết khi nãy của mình được.