Thiên Tài Tướng Sư

Chương 187: Chương 187


trước sau

Thiên Tài Tướng Sư
Tác giả: Đả Nhãn

Chương 187: Đường Tuyết Tuyết

Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện

Giang Tương phái kỳ thật chính là một tổ chức thuần túy là vác cờ thầy tướng số đi lừa gạt, là đại biểu cho Giang Tương phái đương đại ở nước ngoài, “La đại sư” có thể nói là người kinh nghiệm phong phú, mấy chục năm nay, hắn đã làm không ít trò bịp, không được một trăm cũng phải tám mươi .

Hành nghề này, chú ý nhất chính là biết tuỳ cơ ứng biến.

Một số việc, thường thường cần hao phí mấy tháng thậm chí mấy năm, trước giải phóng, những người Giang Tương phái đó, từ quan chức trong Quốc Dân đảng, thương nhân ở Thượng Hải, thậm chí cả Tống Mỹ Linh bọn họ cũng dám đánh.

Tuy rằng La Trí không bằng tiền bối, nhưng cũng từng mất ba năm nghiên cứu, một lần vơ vét của cải được mấy ngàn vạn, ước chừng đủ để cho hắn và thủ hạ chi tiêu trong nhiều năm.

Nhưng so sánh với Diệp Thiên, “La đại sư” liền cảm thấy mặc cảm, nbình thường hắn hao tổn vô số tâm cơ, vận dụng các loại thủ đoạn, mới lừa được một người.

Mà Diệp Thiên chẳng qua khinh thường nói mấy câu, khiến cho Đường Văn Viễn vội vàng tặng tiền cho hắn, chính là một trời một vực, khiến La Trí cảm thấy theo không kịp.

- Diệp Thiên, cháu gái của tôi đến rồi đây, cậu xem, tướng pháp là như thế nào? Muốn chúng tôi đi ra ngoài không?

Không đả động đến La Trí đứng đó miên man suy nghĩ, Đường Văn Viễn đã gọi cháu gái vào trong phòng, phía sau còn có Cao Tiền Tiến, Hồ Quân và Long Tuyết Liên ba người, chuyện đã nói hết, những chuyện phía sau tự nhiên không sợ mấy người biết.

- Ông nội, để cho anh ta giúp cháu xem bệnh sao?

Tuy rằng từ nhỏ sức khỏe yếu, nhưng Đường Tuyết Tuyết sinh ra ở nhà họ Đường giàu có như vậy, những trường hợp long trọng cũng thấy qua, nhưng nghe được ông nội bảo cho cái cậu thanh niên đầu đầy tóc bạc khám bệnh cho cô. Trong lòng Đường Tuyết Tuyết còn có thêm vài phần tò mò.

Vừa rồi Đường Văn Viễn và La Trí đối thoại. Hiển nhiên là do Diệp Thiên chủ đạo, mà nghe ý trong lời nói, hình như Đường Văn Viễn và La Trí tuổi cộng lại vượt qua một trăm tuổi hai, lại vẫn là vãn bối của Diệp Thiên.

Người đều có tính hiếu kỳ, cho nên vào trong phòng, Đường Tuyết Tuyết không kìm được đánh giá Diệp Thiên, tựa như muốn nhìn ra gì đó từ trên mặt của hắn.

- Không lễ phép, cháu cần kêu... kêu...

Nghe thấy cháu gái nói vậy, Đường Văn Viễn mặt lạnh băng, nhưng nghĩ rất lâu, cũng không biết để Tuyết Tuyết gọi Diệp Thiên thế nào cho thích hợp, nếu theo như vai vế mà nói, nói không chừng cũng phải kêu một tiếng “Tổ gia” .

Nhìn thấy Đường Văn Viễn khó xử, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, mở miệng nói:
- Lão Đường, hẳn là tôi chỉ lớn hơn so với cháu của ông mấy tuổi, kêu anh Diệp, Diệp đại ca đi...

- Chào Diệp đại ca!

Đường Tuyết Tuyết rất là khôn khéo. Lập tức ngọt ngào kêu Diệp Thiên một tiếng, nhưng lập tức lại ngây ngẩn cả người,

- Diệp... Diệp đại ca, anh ... anh kêu ông nội của tôi là gì?

Trên thế gian này, ngoài mấy người bạn quan hệ cá nhân rất tốt với Đường Văn Viễn ra, Đường Tuyết Tuyết còn chưa nghe ai gọi ông nội là “Lão Đường” , cho dù mấy ngày hôm trước nhìn thấy một vị đại nhân vật, cũng xưng hô Đường tiên sinh.

Không chỉ có Đường Tuyết Tuyết, ngay cả Cao Tiền Tiến mấy người cũng choáng váng, cảm thấy đầu mình đang lắc lư một vòng. Diệp Thiên và Đường lão gia là thế nào? Ngay cả lão Đường mà cúng có thể tùy ý xưng hô như vậy sao?

- Được rồi, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, ngồi vào bên cạnh Diệp Thiên đi, để cho anh ấy xem cho cháu!

Không đợi Diệp Thiên trả lời, Đường Văn Viễn đã giáo huấn cháu gái một câu, Diệp Thiên gọi lão Đường hắn đã rất hài lòng, kêu khác đi hắn cũng chịu không nổi.

- Tiểu Cao. Mấy người các cháu hôm nay đến, nhìn được nghe được đều quên hết nhé...

Đường Văn Viễn nghĩ một chút, lại nhắc nhở Cao Tiền Tiến và mấy người một câu, hắn còn phải cầu cạnh Diệp Thiên, cho nên nếu Diệp Thiên không muốn để cho người khác biết thân phận của hắn, Đường Văn Viễn vẫn sẽ giúp hắn che đậy một chút.

- Vâng, Đường lão gia ngài yên tâm đi...

Cao Tiền Tiến đồng ý, nhìn về phía Diệp Thiên cười nói:
- Diệp Thiên, không ngờ em vẫn giấu nghề, lúc nào anh phải tìm cậu thỉnh giáo mới được ...

Cao Tiền Tiến là một người tính tình phóng khoáng, tuy rằng lúc trước có chút không tin Diệp Thiên, nhưng tục ngữ nói người không biết không đáng trách, những lời này nói ra, cũng là giải thích với Diệp Thiên.

- Anh Cao, tiền xem bói của anh không phải cũng đã giao rồi sao? La đại sư ở đây, thỉnh giáo em cái gì?

Diệp Thiên nghe vậy lắc lắc đầu, xoay mặt nhìn về phía La Trí, nói:
- Lão La, chuyện không nên nói thì thôi, nhưng anh đã thu tiền, chuyện này phải làm cho tốt ...

Kỳ thật lần trước nhìn thấy Cao Tiền Tiến, Diệp Thiên đã xem qua tướng cho hắn, về nhà nhàn hạ cũng giúp hắn bói một quẻ, Cao Tiền Tiến hiện tại sự nghiệp đang ở cao trào, vận thế rất mạnh, trên căn bản là không có gì phải lo.

Cho nên Diệp Thiên xem cho hắn hay không, đều không ảnh hưởng, với kinh nghiệm giang hồ La Trí cũng có thể lừa hắn, người khác vốn không sao, cuối cùng nói xong là xong.

- Vâng, Diệp gia, tôi hiểu …

La Trí vốn muốn biết Diệp Thiên xem tướng cho Đường Tuyết Tuyết như thế nào, trước mắt lại nghe được Diệp Thiên nói vậy, tuy rằng trong lòng có chút không vui, nhưng không dám làm trái ý Diệp Thiên.

- Đúng rồi, long thượng kỷ cú là được, đừng nói nhiều thứ vô nghĩa như vậy, cũng không đến nỗi chết người, vận trình của anh ấy rất tốt …

Ngay khi La Trí chuẩn bị cùng Cao Tiền Tiến đi vào buồng trong, Diệp Thiên đột nhiên mở miệng nhắc một câu.

- Dạ!

La Trí bị Diệp Thiên nói làm giật mình, vội vàng đồng ý.

Diệp Thiên vừa nói “Long” tự, là chân ngôn của Giang Tương phái, chính là nịnh hót, chuyên nói lời đối phương thích nghe.

Thông thường chữ “Long” đi với chữ “Đả” , nghĩa là trước làm cho đối phương tuyệt vọng, sau nữa lại cho hắn hi vọng, chủ yếu có thể móc tiền trong túi quần đối phương ra .

Nói thí dụ như La Trí xem cho Cao Tiền Tiến, nói hắn gần đây sẽ có tai ương đổ máu, khiến Cao Tiền Tiến bán tín bán nghi, chỉ chịu bỏ tiền xem bói, lại không muốn bỏ ra đồng tiền lớn để thầy giải thích tai họa.

Lúc này, La trí sẽ nói ra những họat động hàng ngày và tình hình hiện tại của Cao Tiền Tiến mà hắn đã biết được thông qua những người đi điều tra. Nói như vậy, trong vòng vài tháng tháng, hắn sẽ phái người cố ý bới móc, đánh hắn mặt mũi bầm dập.

Đến lúc đó coi như La Trí không ở trong nước, tin chắc rằng Cao Tiền Tiến cũng ngồi máy bay chạy đến Mĩ tìm La đại sư giúp hắn giải nạn, đây cũng chính là công hiệu .

Diệp Thiên vừa nói mấy câu, kỳ thật chính là để bảo La Trí không cần tiếp tục nói chuyện giật gân, sử dụng thủ đoạn lấy tiền tài của Cao Tiền Tiến.

Nhưng ngoài Diệp Thiên và La Trí ra, những người còn lại cũng không rõ ý của hai người bọn họ trong câu đối thoại, các môn các phái đều tiếng lóng, ngay cả Đường Văn Viễn cũng nghe không hiểu.

- Ngồi xuống đi...

Đợi cho La Trí rời đi, Diệp Thiên vẫy tay với Đường Tuyết Tuyết, từ miệng Đường Văn Viễn, Diệp Thiên biết được, cô bé này năm nay mười bảy tuổi, nhưng xem bộ dạng gầy yếu của cô, nói là mười bốn mười lăm tuổi cũng có người tin.

Thấy Đường Tuyết Tuyết có chút căng thẳng trương, Diệp Thiên cười nói:
- Không phải sợ, anh cũng không ăn thịt người, đúng rồi, ngày sinh tháng đẻ của em có nhớ không?

Diệp Thiên hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, khống chế chuyện xác thịt, tuyệt đối là rất giỏi, giờ phút này cư xử Diệp Thiên, nhìn qua, giống như là một người anh trai mà thôi.

Thái độ của Diệp Thiên cũng làm cho Đường Tuyết Tuyết cới mở, mở miệng nói:
- Biết, en sinh năm Nhâm Tuất, tháng Mậu Thân, ngày Mậu nông lịch, em nghe rất nhiều người nói qua, đây là quỷ tiết, thật không tốt...

- Ồ? Em cũng biết không ít đâu?

Diệp Thiên nghe vậy cười cười, giơ tay tính toán, hơn mười giây sau, mở miệng nói:
- Nông lịch là năm Nhâm Tuất, tháng Mậu Thân, ngày Mậu, Dương lịch là ngày mùng 2 tháng 9, năm 1982, cũng là tết Trung Nguyên, 15/7 nông lịch…

Diệp Thiên nói đến tết Trung Nguyên, cũng chính là Quỷ Tiết mà Đường Tuyết Tuyết nói, dân gian gọi là “ rằm tháng 7”, tục truyền, các linh hồn từ đời tổ tiên, đầu tháng bảy sẽ được Diêm vương phóng thích nửa tháng, nên có thói quen đầu tháng bảy thắp hương đón tổ tông về, rằm thắng bảy là lễ tiễn đưa.

Khi làm lễ tiễn đưa thì đốt rất nhiều tiền giấy, để “Tổ tiên hưởng và sử dụng”, đồng thời, còn có người viết tên của người được hưởng vào giấy làm thành người giấy ăn mặc kiểu cổ, rồi đốt đi.

Khi biết được ngày sinh tháng đẻ của Đường Tuyết Tuyết, Diệp Thiên nhắm hai mắt lại, năm ngón tay bàn tay phải cũng đang tính toán rất nhanh, nhất thời không khí phòng trong trở nên trầm lắng, mỗi người đều hô hấp chậm lại vài phần, sợ ảnh hưởng đến suy diễn của Diệp Thiên.

Qua bảy tám phút, Diệp Thiên từ từ mở mắt, nhưng thấy mọi người đều là rất tập trung, Đường Văn Viễn cả kinh, vội vàng ra miệng hỏi:
- Diệp Thiên, sức khỏe Tuyết Tuyết, rốt cuộc là thế nào? Cậu có tính được cái gì không?

Diệp Thiên nghĩ một chút, mở miệng hỏi:
- Lão Đường, tôi hỏi ông, Tuyết Tuyết có phải thường xuyên môi tím lại, làn da trở nên trắng bệch, hễ làm cái gì hay vận động mạnh, dễ dàng bị ngất không?

- Đúng , đúng, khi Tuyết Tuyết bảy tám tuổi cũng vẫn tốt, chính là năm chín tuổi, có một lần mang nó đi leo núi, tới đỉnh núi liền thấy biểu hiện như cậu nói ...

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đường Văn Viễn liên tục gật đầu, trong mắt đã tràn ngập mong đợi, nếu Diệp Thiên có thể nói ra đúng bệnh trạng, nói vậy cũng sẽ có biện pháp giải quyết.

Diệp Thiên gật gật đầu, khoát tay với Đường Văn Viễn, nhìn về phía Đường Tuyết Tuyết, nhẹ lời hỏi:
- Tuyết Tuyết, có phải từ năm mười lăm tuổi, rạng sáng hằng ngày, đều cảm giác toàn thân rất lạnh, như là rét lạnh đến thấu xương không?

- Vâng, Diệp đại ca, lạnh lắm, ngực còn đau, em ... em không dám nói cùng ông nội ...

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, trong mắt Đường Tuyết Tuyết toát ra màn sương mù, cô là cô bé có hiểu biết, vì không muốn cho ông nội lo lắng, đã hơn một năm nay cô đều cố nén đau, không nói cho Đường Văn Viễn.

Chính là bây giờ nghe thấy Diệp Thiên nhắc tới, cô bé cũng không nhịn được nữa, bởi vì cái cảm giác đau đớn đó thật sự làm người ta cảm giác sống không bằng chết, cũng may mắn tiểu nha đầu này ý chí cứng cỏi, mới chịu được.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!