Thiên Tài Tướng Sư

Chương 192: Chương 192


trước sau

Thiên Tài Tướng Sư
Tác giả: Đả Nhãn

Chương 192: Ấn pháp

Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện

Xe dừng ở cửa bệnh viện, Vệ Hồng Quân lại hỏi:
- Diệp Thiên, muốn chú vào cùng cháu không?

- Không cần ạ, chú Vệ, cám ơn chú!

Diệp Thiên lắc lắc đầu, vừa rồi hắn gọi điện thoại đến đơn vị của Lục Sâm, hỏi rõ ràng phòng bệnh của anh họ.

Diệp Thiên thực không thích mùi tiêu độc của bệnh viện, hơn nữa ở trong bệnh viện còn có âm khí lắng đọng rất nặng, người bình thường không cảm giác thấy, nhưng Diệp Thiên lại có thể cảm nhận rõ ràng từng đợt từng đợt sát khí phát ra.

Cho nên bình thường Diệp Thiên rất ít khi đến bệnh viện, cho dù hắn ở Mao Sơn đã bị nguyên đả thương sinh bệnh một thời gian, cũng không đến bệnh viện một ngày, hoàn toàn dựa vào bản thân tĩnh tu nuôi dưỡng khí.

Sau khi hỏi vài người, Diệp Thiên đã tìm được chỗ phòng bệnh của Lục Sâm, đây là một phòng chăm sóc đặc biệt, gõ cửa, rồi mở ra, Diệp Thiên thấy cả nhà bác hai đều ở trong phòng.

Ở trên tủ đầu giường bệnh, đặt không ít hoa tươi và trái cây, hẳn là đều do người thăm hỏi đưa tới, nhưng thực hiển nhiên, mấy thứ này cũng chưa ai động tới.

- Bác, dượng, chị dâu, anh Sâm không có sao chứ?

Diệp Thiên vừa nói chuyện, vừa nhìn về phía Lục Sâm đang nhắm mắt nằm ở trên giường bệnh, ở trên tay hắn đang đeo dây cắm vào bình truyền, cả người dường như trong hôn mê.

Nhưng tuy rằng Lục Sâm mặc quần áo bệnh nhân, nhưng nhìn cả đầu, toàn thân tựa hồ không có dấu vết băng bó, thấy như thế, Diệp Thiên nhẹ nhàng thở ra.

- Chú, bế!

Con trai của Lục Sâm năm nay đã hơn ba tuổi, bộ dạng nó cũng cao lớn hơn so với bạn cùng tuổi, đang chơi bên mép giường, nhìn thấy Diệp Thiên vào, giơ tay bảo Diệp Thiên bế.

Đưa tay bế cháu, Diệp Thiên nhìn về phía Vân Hi trên mặt đầy nước mắt, hỏi:
- Chị dâu, rốt cuộc là chuyện gì? Bình thường không phái sức khỏe của anh rất tốt sao?

- Chị cũng không biết sao lại thế này, ngày hôm qua, nửa đêm anh ấy nhận điện thoại nói là đơn vị có việc, liền đi ra ngoài. Sáng hôm nay lãnh đạo của anh ấy thông báo về nhà, chúng ta mới biết anh ấy đã vào bệnh viện, bác sỹ cũng không kiểm tra ra vấn đề gì, anh ấy … vạn nhất anh ấy xảy ra chuyện không hay, hai mẹ con chị có thể sống nổi không?

Vân Hy nói xong lại khóc, đứa bé trong lòng Diệp Thiên không ngừng giãy dụa, luồn xuống mặt đất chạy đến bên mẹ nó, nói rất ngây ngô:
- Mẹ không khóc, ba đang ngủ mà, một lát sẽ dẫn con đi chơi...

Đứa bé vừa dứt lời, tiếng khóc của Vân Hy cũng lớn hơn, chồng nằm ngay trước mắt không biết sống chết, trong lòng cô cảm thấy rất nặng nề.

Thấy chị dâu như vậy, Diệp Thiên cũng biết không nên hỏi, xoay mặt nhìn về phía dượng, hỏi:
- Dượng, lãnh đạo đơn vị của anh ấy không nói gì sao?

- Lãnh đạo của Tiểu Sâm cũng tới, nói là hôm qua có án hung sát, vì hiện trường rất phức tạp, Lục Sâm và đồng sự ở lại nơi đó tìm kiếm manh mối, hơn năm giờ sáng, tiểu Sâm đột nhiên liền bị ngất mê man, được đồng sự đưa đến bệnh viện...

Người già sợ nhất chính là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, bệnh tình của Lục Sâm, khiến tóc hai người lại trắng thêm không ít, trên mặt tràn đầy nét tiền tuỵ và lo lắng.

Diệp Đông Trúc biết cháu mình hiểu được một chút về phong thuỷ thuật pháp, hỏi dò:
- Diệp Thiên, cháu xem tiểu Sâm cũng không bị thương chỗ nào, có phải là gặp tà hay không ?

- Nói gì vậy, nào có chuỵên gặp tà, lúc ấy cũng không phải chỉ có mình tiểu Sâm ở hiện trường !

Diệp Đông Trúc chưa dứt lời, đã bị chồng chặn họng, hai người dượng của Diệp Thiên đều có chút văn hóa, không tin quỷ thần.

- Ông biết? Vậy ông nói xem, tiểu Sâm rốt cuộc là làm sao?
Phụ nữ nhà họ Diệp luôn rất mạnh mẽ, Diệp Đông Trúc nổi giận với chồng, hai vợ chồng thiếu chút nữa đã cãi cọ.

- Bác, dượng, mọi người đừng nóng vội, cháu cũng biết chút Đông y, để cháu xem cho anh ...

Diệp Thiên vội vàng nói chen cắt đứt lời hai người, đi đến bên giường giơ tay phải của Lục Sâm lên, mắt hơi hơi nhắm lại.

- Mạch cũng vững vàng, đập mạnh mẽ, không thể có việc gì chứ?

Tự bắt mạch cho Lục Sâm xong, Diệp Thiên rất nghi hoặc, mạch của Lục Sâm rất bình thường, theo lý thuyết mà nói là một người khỏe mạnh, không nên ngất mê bất tỉnh như thế?

Suy nghĩ trong lòng một chút, Diệp Thiên thay đổi sang cái tay còn lại của Lục Sâm, tiếp tục bắt mạch, nhưng lúc này đây, hắn lại điều động nguyên khí cơ thể để cảm nhận nguyên khí trên người Lục Sâm.

Diệp Thiên tu luyện nguyên khí, có chút tương tự với khí công, nhưng nhưng không thể có công dụng dưỡng thương chữa bệnh giống như khí công. Nhưng Diệp Thiên rất mẫn cảm đối với nguyên khí âm dương, cho dù không nhìn được trong cơ thể Lục Sâm, cũng có thể nhận thấy được sự biến hóa trong thân thể của hắn.

Dựa theo lý luận Đông y, thân thể những người khỏe mạnh, đều là do khí âm dương điều tiết, khi khí âm dương mất cân bằng, con người cũng sẽ sinh bệnh, Diệp Thiên dùng biện pháp này, chính là muốn nhìn xem Lục Sâm hôn mê, có phải do âm sát xâm nhập hay không?

- Thân thể không có việc gì, hả? Quả nhiên là nơi này!

Khi cảm ứng thân thể Lục Sâm, Diệp Thiên hội tụ nguyên khí thành một khối, đi tới đầu Lục Sâm, khép hờ mắt rồi lại mở ra.

Ở trên đầu Lục Sâm, Diệp Thiên rõ ràng cảm nhận được, một dòng sát khí cực kỳ mạnh, ẩn trong não bộ của Lục Sâm, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Lục Sâm hôn mê bất tỉnh.

- Chị dâu, trước kia em đã cho anh họ một miếng ngọc, không biết còn giữ hay không nhỉ?

Đã biết nguyên nhân Lục Sâm hôn mê, Diệp Thiên cũng yên lòng, hắn có thể cảm giác được, âm sát khí cũng chưa xâm nhập toàn bộ não của Lục Sâm, nếu không Lục Sâm không phải là chỉ hôn mê, chỉ sợ sớm ngừng hô hấp rồi.

- Ngươi nói đến khối ngọc Tỳ Hưu hả?

Vân Hy nghe vậy lặng đi một chút, cô không biết Diệp Thiên vì sao lại hỏi thứ này, lập tức kéo con trai lại, từ cổ của hắn lấy ra một cái vòng, nói:
- Lục Sâm nói anh ấy đi làm mang thứ này bị người ta thấy không hay, đã cho Tuấn Hàn đeo…

- Chẳng trách...

Thấy khối ngọc Tỳ Hưu này, Diệp Thiên đã hiểu cả.

Diệp Thiên cũng buồn bực, nếu anh họ mang theo thứ này, tuyệt đối sẽ không bị âm sát xâm nhập, nhìn thấy nhạc cụ của thầy tu ở trên người cháu nhỏ, Diệp Thiên cũng đoán ra được nguyên nhân.

Nhưng Diệp Thiên không biết Lục Sâm đã đến nơi nào, chuyện này nếu muốn hiểu được, vẫn cần hỏi Lục Sâm mới biết được, Diệp Thiên lập tức buông tay Lục Sâm, nói:
- Bác, chị dâu, cháu có cách để anh ấy tỉnh lại, nhưng mọi người cần đi ra ngoài trước đã...

- Thật sao? Diệp Thiên, bác sỹ cũng không có cách nào mà!

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Vân Hy rất kích động đứng lên, hai vợ chồng Diệp Đông Trúc tuy rằng không nói gì, nhưng vẻ mặt lại rất mong đợi.

Diệp Thiên cười cười, nói:
- Mọi người đi ra ngoài trước đi, không lâu sẽ xong thôi mà!

Phải đẩy âm sát khí trong đầu Lục Sâm ra, Diệp Thiên nhất định phải vận dụng thuật pháp, mọi người còn ở trong phòng, cũng có chỗ bất tiện.

- Vậy ... Được rồi, Diệp Thiên, cháu có chắc không?

Diệp Đông Trúc có chút bận tâm, nhìn con nằm trên giường bệnh.

- Bác, bác hãy yên tâm, thả lỏng tinh thần đi...

Diệp Thiên cười đẩy mấy người đi ra, khóa trái cửa phòng bệnh lại, thuận tay còn hạ rèm xuống.

- Thật sự là nhàn hạ thì chẳng có việc gì, khi bận thì sự tình cứ chen nhau đến ...

Nhìn thấy Lục Sâm trên giường bệnh, trên mặt Diệp Thiên lộ ra một nụ cười khổ, mấy tháng trước hàng ngày mình rỗi rảnh đều đi Bạch Vân Quan chơi cờ cùng mấy lão đạo sĩ, bây giờ thì bận tối mày tối mặt.

Nhưng chuyện trong nhà bác, cũng chẳng khác gì là trong nhà Diệp Thiên, bình thường anh họ đối xử với hắn không tồi, tuy rằng lần này vận dụng thuật pháp sẽ hao tổn nguyên khí, Diệp Thiên cũng bất chấp.

Diệp Thiên điều chỉnh một chút hơi thở, đứng ở đầu giường Lục Sâm ước chừng bốn năm phút đồng hồ, hai tay đột nhiên giơ lên trước ngực, giống như bướm vờn hoa, ngón cái khép lại, thân thể hơi hơi nghiêng về phía trước, trong miệng bật ra một tiếng “ Lâm”.

Theo tiếng gào này, nguyên khí trong phòng dường như bị xáo động, bức màn bên cửa sổ không gió mà bay, trên mặt Diệp Thiên không có chút biểu cảm nào, hai tay trước ngực lại bắt đầu những động tác biến ảo.

- Đấu!

Sau khi tay Diệp Thiên múa may và dừng lại, một tiếng gào to lại vang lên từ trong miệng, lần này hắn dùng chính là Ngoại Sư Tử Ấn, nguyên khí vốn đã rối loạn dường như cũng đã bị lực vô hình nào đó kéo lại, trong nháy mắt ngưng tụ.

- Giả!

Lại phát ra một tiếng chân ngôn, cả trong phòng bệnh bỗng nhiên trở nên âm trầm, âm sát khí ở các nơi như là được gọi về, mạnh mẽ hướng về thân thể Diệp Thiên.

Nếu lúc này trong phòng có người, sẽ phát hiện, ở trước người Diệp Thiên đã hình thành một đám khí mắt thường có thể thấy được, bay nhanh vào cơ thể Diệp Thiên.

- Khụ... Khụ khụ!

Ngya khi những âm sát khí nhập vào cơ thể, sắc mặt Diệp Thiên đột nhiên trở nên trắng bệch, ngay sau đó ho sặc sụa, cũng không thèm đi thăm dò Lục Sâm trên giường bệnh, đặt mông ngồi xuống mặt đất.

Qua năm sáu phút sau, sắc mặt Diệp Thiên mới dần dần tốt hơn, nhưng vẫn còn có chút trắng dọa người.

Diệp Thiên vừa rồi kết xuất ấn pháp, đều có chú ý.

Ngoại Sư Tử Ấn có khả năng dung hòa thân thể mình và thân thể người khác, có thể khiến linh lực vạn vật nhập vào mình, còn Nội Sư Tử Ấn lại có năng lực ngược lại.

Khi phối hợp hai cái Sư Tử Ấn, Diệp Thiên mới có thể đẩy âm sát trong đầu hắn ra mà không suy giảm sức khỏe của Lục Sâm, nhưng điều kiện nơi này không tốt, Diệp Thiên cũng không mang theo cái gì thu sát khí, cho nên chỉ có thể thu vào mình.

- Mình ... mình đang ở nơi nào nhỉ? Diệp Thiên, em... em ngồi dưới đất làm gì?

Khi hô hấp trở lại bình thường, Diệp Thiên đang chuẩn bị đứng dậy, bên tai truyền lại tiếng của Lục Sâm.

- Anh, đây là bệnh viện, buổi sáng anh ngất mê man được người ta đưa tới, đúng rồi, hôm qua rốt cuộc anh đi đến chỗ nào, đã xảy ra những chuyện gì?

Nhìn thấy Lục Sâm tỉnh lại, Diệp Thiên nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa rồi chính mình đã nhận âm sát nhập vào cơ thể, chẳng khác gì là tổn thương càng thêm tổn thương, chuyện này không kết thúc dễ dàng như vậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!