Thiên Tài Tướng Sư
Tác giả: Đả Nhãn
Chương 240: Tai nạn xe cộ
Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Shared by: MTQ -
So với lúc đứng ở cửa tiếp khách, khi nghi thức đính hôn tiến hành, khiến Diệp Thiên thấy nhẹ nhàng hơn.
Trong sự chúc phúc của người thân, Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã trao nhẫn, sau đó kính trà cha mẹ hai nhà, lúc này nghi thức cũng coi như hoàn thành xong.
Đến hơn chín giờ tối, tiệc rượu cũng đã xong, ở cửa đưa tiễn khách, sau đó đám người Vu Hạo Nhiên mới về nhà. Tuy rằng hôm nay Tống Hiểu Triết xuất hiện khiến Vu Hạo Nhiên có chút giật mình, nhưng may mà, trong tiệc không có xuất hiện tai vạ gì.
Bận rộn một ngày, tất cả mọi người có chút mệt mỏi, Vu Hạo Nhiên nhìn thấy một người đầy mùi rượu là Diệp Thiên, nói:
- Diệp Thiên, đi tắm qua rồi ngủ đi, chuyến bay sáng ngày mai, Thanh Nhã và con cùng quay về Bắc Kinh
- Vâng, con biết, ba, con sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Nhã...
Khi đã xong nghi thức đính hôn, Diệp Thiên liền sửa lại xưng hô, mở miệng kêu ba mẹ, nói một câu khiến Vu Hạo Nhiên an lòng, hắn vốn không có con trai, Diệp Thiên là con rể cũng chẳng khác nào là con trai .
- Vợ ơi, tối nay có muốn ngủ cùng anh hay không?
Diệp Thiên mới vừa tỏ ra hiền lành một hồi, liền không đứng đắn, một câu nói khiến mặt Thanh Nhã đỏ lên, đập Diệp Thiên một cái, liền chạy về phòng của mình.
Nhìn thấy con rể trêu chọc con gái ngay trước mắt mình, Vu Hạo Nhiên dở khóc dở cười mắng:
- Nhóc con, đợi kết hôn rồi nói chứ, tiếp tục nói linh tinh ba đuổi ra bên ngoài!
- Hắc hắc, ba, con uống nhiều quá, uống nhiều quá, con trở về phòng tắm rửa đây!
Diệp Thiên cười hắc hắc, chân lảo đảo đi lên tầng hai, về phòng.
Nhưng mới vừa đóng cửa phòng, ánh mắt tỏ ra buồn ngủ của Diệp Thiên, bỗng nhiên trở nên sáng ngời, không còn thấy bộ dáng mắt đỏ lảo đảo đâu nữa!?
- Ngày mai đi à, hôm nay có chuyện quan trọng phải làm!
Tuy rằng cha đã khuyên bảo, Diệp Thiên đã không còn ý định giở trò trước phần mộ tổ tiên Tống gia, nhưng đối với người biểu hiện không thành thật, Diệp Thiên tuyệt đối sẽ không nương tay.
Theo lời lão đạo sĩ, người có thể tha nên tha, nhưng nếu như là chó điên cắn mình một cái, vậy nhất định phải giết chết, để tránh con chó điên này làm nguy hại người khác.
Nước từ vòi hoa sen chảy xuống thực sự không phải là nước ấm, mà là nước lạnh đến xương, nước lạnh đập vào người Diệp Thiên, da gà nhất thời nổi lên, nhưng trên mặt Diệp Thiên cũng không lộ ra điều gì.
Khép hờ hai mắt, Diệp Thiên đẩy nguyên khí trong cơ thể, nhất thời mùi rượu bay khắp bốn phía phòng tắm, hắn đã ép cho tất cả rượu uống hôm nay ra hết.
Qua 5-6 phút sau, Diệp Thiên từ trong phòng tắm đi ra, toàn thân không còn một mùi rượu, tìm một bộ quần áo, thay xong, Diệp Thiên lấy ra một món đồ màu đen mua thị trấn.
- Đêm không trăng gió thổi mạnh, đúng là lúc giết người!
Ngồi im lặng trong phòng hơn một giờ, khi kim đồng hồ chỉ vào 0h, Diệp Thiên đứng dậy, mở cửa sổ, một bóng đen rơi xuống mặt đất.
Tết âm lịch vừa qua, thời tiết vẫn tương đối rét lạnh, hơn nữa đã là đêm khuya, trên đường tiểu khu không có một người nào, không có một người đi đường, ngay cả bảo vệ trị an cũng rúc vào trong phòng xem TV.
Nhưng khi ra khỏi khu biệt thự, Đại Thượng Hải phồn vinh liền hiện ra, thời tiết rét lạnh cũng không thể ảnh hưởng họat động của lễ tình nhân, ở trên đường cái vẫn có không ít thiếu nam thiếu nữ nắm tay, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Nhất là một số sàn nhảy quán bar, vào lúc này lại càng náo nhiệt hơn, người ra người vào nối liền không dứt.
Đường Hành Sơn là một phố giải trí nổi tiếng bậc nhất tại Thượng Hải, những hàng ngô đồng nước Pháp, những căn nhà phong cách Châu Âu, những con đường giành cho người đi, các loại hoa viên … đều làm cho mọi người nhớ tới Thượng Hải phồn hoa và phong tình một thời.
Lúc này Diệp Thiên đang ngồi ở đường Hành Sơn, trong một quán cà phê ánh sáng u ám sát đường, cách cửa sổ bằng thủy tinh, có thể thấy rõ ràng ánh đèn nê ông của biển hiệu quán bar đối diện.
- Ồ, thực xin lỗi, anh nhận điện thoại!
Ôm một cô gái đi ra khỏi quán bar, di động trên người Tống Hiểu Triết bỗng nhiên vang lên, cười cười xin lỗi cô gái, Tống Hiểu Triết bước nhanh ngồi vào trong xe của mình, nâng cửa xe lên, tạp âm bên ngoài nhất thời bị ngăn cách.
Ấn xuống phím nghe, Tống Hiểu Triết ngồi ngay ngắn, cung kính nói:
- Lục đệ, là anh!
- Nhị ca, bên đó bây giờ là đêm khuya nhỉ? Muộn như vậy còn quấy rầy anh, thật là ngượng ngùng!
Điện thoại truyền ra thanh âm của một người tuổi còn trẻ, tuổi của đối phương hẳn là không lớn.
- Lục đệ, nói cái gì thế, Nhị ca đang nghĩ lát nữa điện thoại cho cậu đây!
Tuy rằng trong miệng gọi Lục đệ, nhưng nhìn vẻ mặt Tống Hiểu Triết, quả thực còn cung kính hơn so với khi đối mặt trưởng bối.
Người gọi điện thoại quả nhiên gật gật đầu, nói:
- À, Nhị ca, tuy rằng tập đoàn tài chính là một tay cô tạo ra, nhưng nó trước sau đều mang họ Tống, anh hiểu được ý của em chứ?
- Lục đệ, anh biết, hôm nay anh đã dẫn rắn ra khỏi hang …
Nghe được lời của đối phương, Tống Hiểu Triết lớn tiếng nở nụ cười, nói tiếp:
- Trong nước có rất nhiều người, mỗi ngày đều có chuyện ngoài ý muốn, có đôi khi gặp phải thiên tai, đó cũng là khó mà tránh khỏi, Lục đệ, đến lúc đó em cần an ủi cô!
- Nhị ca, đây là chuyện em phải làm...
Đối phương cũng nở nụ cười, nhưng ngay sau đó thấp giọng, nói:
- Nhất định phải làm sạch sẽ, không thể lưu lại dấu vết gì, Nhị ca, chuyện này không cần em nhắc chứ?
- Yên tâm đi, sau này người thừa kế tập đoàn tài chính nhất định là Lục đệ.
Tống Hiểu Triết cùng đối phương nói thêm mấy câu, sau khi cúp điện thoại, trên mặt lộ ra một nụ cười khẩy,
- Tống Hiểu Long ơi Tống Hiểu Long, ngươi có bản lãnh gì? Ỷ vào cô thích ngươi, chỉ với khả năng của ngươi, còn muốn thừa kế tập đoàn tài chính sao? Thôi, xử lý trước cái tai họa này, sau đó tiếp tục tính sổ với ngươi!
Tống Hiểu Triết nhắc đến Tống Hiểu Long, chính là em họ của hắn, năm nay vừa mới 20 tuổi, cũng không biết là vì nguyên nhân gì, hơn mười năm trước, cô họ lẻ loi một mình đi đến Mĩ, đã nhận Tống Hiểu Long mới mấy tuổi về nuôi nấng.
Mà Tống Hiểu Long này cũng là đứa bé cực kỳ thông minh, mười tám tuổi đã từ tốt nghiệp ngành công thương học viện Harvard, chính thức về tập đoàn tài chính công tác. Cũng để cho thấy năng lực siêu cường, vừa về tập đoàn tài chính, liền thành công một dự án kinh doanh.
Trong hai năm, Tống Hiểu Long liền ngồi lên ghế phó tổng giám đốc tập đoàn tài chính, cơ hồ tất cả mọi người có thể nhìn ra, Tống Vi Lan đã bồi dưỡng hắn như người kế nghiệp mình.
Cho nên cho dù là Tống Hiểu Triết là người trong nhà, trước mặt Lục đệ này, vẫn cần cung kính, nhưng trong lòng có tâm tư gì, nhìn vào diện mạo của Tống Hiểu Triết, thật không thể biết được.
Nhưng hiện nay, tâm tư của Tống Hiểu Triết và Lục đệ lại giống nhau, đều muốn diệt trừ uy hiếp từ bên ngoài, cũng chính là người con trai của cô, chỉ có hắn chết, mới có thể đến phiên bọn họ tranh đoạt quyền sở hữu tập đoàn tài chính.
Nên khi Tống Hiểu Triết trở lại quốc nội, lập tức tiến hành một loạt điều tra nhằm vào Diệp Thiên.
Khiến cho hắn buồn bực chính là, mấy tháng liên tiếp Diệp Thiên không ra khỏi cổng lớn một bước, hoàn toàn không để cho hắn có cơ hội gây ra sự cố gì ngoài ý muốn, cho nên Tống Hiểu Triết mới cố ý theo đuổi Vu Thanh Nhã, chính là muốn lôi Diệp Thiên ra.
Có lẽ có người sẽ nói, Diệp Thiên một mình ở trong nhà, chẳng phải là cơ hội hạ thủ rất tốt sao, mời mấy sát thủ không phải là xong việc sao?
Nhưng khi Tống Vi Lan chưa tuyên bố người thừa kế tập đoàn tài chính này, những mầm mống của Tống gia này, cũng sẽ không dám dùng một chiêu này, bọn họ cũng biết tính cách mạnh mẽ của Tống Vi Lan, nếu quả thật con trai chết thảm, không chừng sẽ phát điên và làm những chuyện không tưởng tượng được.
Cho nên Diệp Thiên chết, phải chết do tai nạn, làm cho người ta nhìn không ra âm mưu gì tác động, Tống Hiểu Triết là người trầm ổn nhất trong mấy huynh đệ, nhiệm vụ này, dĩ nhiên là giao cho hắn hoàn thành .
- Việc này, tốt nhất là giao cho các chuyên gia làm!
Hôm nay uống không ít rượu, Tống Hiểu Triết xoa nhẹ huyệt Thái Dương, có chút đau đầu, thầm nghĩ.
Ba ngày sau, sẽ có một đoàn thương vụ từ Mỹ đến Thượng Hải khảo sát, nhưng không có ai biết, trong đoàn khảo sát này có một người, là chuyên gia tinh thông tạo ra các sự cố ngoài ý muốn, trên thế giới này, chí ít có không dưới trăm người, đều chết trong những sự cố mà hắn tạo ra.
- Ồ, người kia là ai? Sao có chút quen quen?
Tống Hiểu Triết hạ kiếng xe xuống, chuẩn bị mời cô gái kia lên xe, chợt phát hiện một người đi tới từ xe khác, dáng người có vẻ đã gặp qua.
- Anh đẹp trai, anh định để cho em ở ngoài này trúng gió sao?
Ngay khi Tống Hiểu Triết quay đầu nhìn bóng lưng người nọ thì bên tai vang lên tiếng nói của người con gái.
- Đương nhiên không, tiểu thư xinh đẹp, mời lên xe!
Tống Hiểu Triết cười, xua tay với cô bé kia, nhưng khi hắn đang chuẩn bị xuống xe mở cửa xe giúp cô gái, ánh mắt đột nhiên nhìn vào gương mặt trong kính xe.
- Ồ, không thể, sao... sao lại là cậu ta?
Nhìn thấy Diệp Thiên lộ ra hàm răng trắng tinh cười với mình, Tống Hiểu Triết đột nhiên có một cảm giác lông tóc dựng đứng, đồng tử trợn lớn, nhưng hắn còn chưa kịp có phản ứng gì thì một cơn đau đớn xuất hiện trong đầu của hắn.
Thực mất tự nhiên đứng ở cạnh xe BMW, cô gái ngẩng đầu người đi đường đi qua đi lại, đang chuẩn bị chờ Tống Hiểu Triết xuống xe giúp cô ta mở cửa xe, đột nhiên nghe được bên trong xe truyền đến một tiếng động cơ gầm rú, ngay sau đó chiếc xe thể thao kia liền vọt đi ngay bên cạnh cô.
- Trời, đùa giỡn bản cô nương sao? Có xe xịn thì giỏi lắm à, tiểu ma-cà-bông, không đi hết con đường này ngươi sẽ bị đâm chết!
Cô gái vốn dĩ nhìn khá thanh thuần, nhất thời đá chân về phía đuôi xe của Tống Hiểu Triết, chửi ầm lên lên, nhưng ngay sau đó, miệng của cô ta liền há thành hình chữ O, không thể ngậm lại.
Bởi vì ngay khi tiếng mắng của cô thốt ra, cỗ xe BMW điên cuồng tăng tốc độ tới cực hạn, ngay trong tầm mắt của cô, đột nhiên đầu xe hơi rẽ, lao thẳng vào một tòa nhà màu đỏ.
"Rầm" một tiếng vang thật lớn, xe BMW ngừng lại, người đi trên đường lờ mờ có thể nhìn thấy, một cái bóng từ cửa trước xe BMW bay ra ngoài.