Thiên Tài Tướng Sư
Tác giả: Đả Nhãn
Chương 264: Tiến vào
Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
- Haiz, vẫn còn có người đen đủi hơn mình!
Diệp Thiên cúi đầu xuống, nhờ ánh sáng của cái đen mỏ nên có thể nhìn thấy được tình hình dưới tấm đá đó, lập tức thở ra 1 hơi lạnh, nếu mà cậu bị ngã xuống đó thì tuyệt đối sẽ có kết cục giống như người ở dưới đó.
Hố bẫy này dài chừng 2 mét, rộng khoảng mét rưỡi, phía dưới có cắm một đống lưỡi dao sắc bén.
Mặc dù cách đây hơn ngàn năm nên những lưỡi dao đó đã han rỉ hết nhưng vẫn sắc bén vô cùng, bởi vì bên dưới có 1 bộ hài cốt đang nằm ở đó.
Toàn bộ ngực của bộ hài cốt đều bị những lưỡi dao sắc bén xuyên thủng, da thịt của thi thể đã sớm bị thối rữa hết, chỉ còn duy nhất bộ xương kia dưới ánh đèn lóe lên 1 chút ánh sáng, 2 lỗ mắt trống rỗng đó tựa như đang kể lể quá trình trộm mộ bi thảm của mình vậy.
Sau 1 hồi sợ hãi, Diệp Thiên buột miệng mắng:
- Mẹ nó, mình chết rồi mà còn muốn kéo người khác xuống chôn cùng, chủ nhân ngôi mộ này đúng là không phải là người tốt!
Chỉ có điều Diệp Thiên cũng không nghĩ mà xem, nếu như đổi lại mà mộ của cậu, cậu sẽ cho phép người khác đến quấy rầy nơi an nghỉ yên bình của mình sao? Đoán chừng Diệp Thiên còn thiết kế còn tuyệt hơn người này ấy chứ, cậu sẽ dùng toàn bộ sự am hiểu về pháp thuật của mình để tạo nên 1 nơi cực kỳ nguy hiểm.
Nhìn thấy mặt đất trên đường mộ lại khôi phục như lúc ban đầu, trong lòng Diệp Thiên cũng cảm thấy ớn lạnh, cậu không biết sâu trong ngôi mộ này còn có những cái bẫy gì đang đợi mình nữa.
Vốn tưởng rằng đây là cửa sinh thế nhưng có khi còn khó đi hơn cả cái cửa tử kia, Diệp Thiên biết mình đã coi thường trí tuệ của các bậc cổ nhân rồi, đến lúc này cậu mới cảm nhận được mình đã nghĩ quá đơn giản về nghề này rồi.
- Hôm nay thì không được rồi, vẫn phải về trước thôi.
Tiếp tục đi xuống có thể phải tốn thêm nhiều thì giờ để đề phòng những cơ quan ám khí này nữa, thế nhưng bây giờ đã gần 5 giờ, gà trong thôn mà bắt đầu gáy rồi, nghĩa là đã có người dậy rồi.
Mặc dù không cam tâm nhưng Diệp Thiên chỉ có thể chui ra, theo đường đạo động mà bò lên mặt đất.
Sau khi hít thở không khí mát mẻ trên mặt đất, cảm xúc sống xót trong lòng Diệp Thiên sau tai nạn kia kia lại càng mãnh liệt hơn, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
- Anh Diệp, anh lên rồi à?
Vẫn luôn quan sát chỗ đạo động này, Chu Khiếu Thiên nhìn thấy Diệp Thiên chui ra thì liền lái xe qua.
Diệp Thiên nhìn Chu Khiếu Thiên 1 cái, hạ thấp giọng nói:
- Nói ít thôi, đắp 1 ít đất vào trong động rồi phủ 1 ít cây cỏ khô lên trên đi!
Lúc trong mộ còn không cảm thấy gì, lúc này mới đi ra, Diệp Thiên cảm thấy sức lực toàn thân mình như là đã cạn kiệt hết vậy, không phải ai cũng có thể có được cái cảm giác đi qua ranh giới giữa sống chết.
Chu Khiếu Thiên cũng là người có mắt quan sát, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Diệp Thiên, nói xong 1 câu cũng không dám hỏi nhiều nữa, cầm cái xẻng Công Binh, lấp cái cửa đạo động đó lại.
Nghề trộm mộ, lấp đạo động là điều bắt buộc cơ bản nhất, tay nghề của Chu Khiếu Thiên cũng không tệ, sau 1 hồi ngụy trang thì cho dù có người dẫm nát ở phía trên cũng không thể phát hiện bên dưới có điều bí mật.
Quay trờ về xe, thay lại quần áo của mình, Diệp Thiên nhặt mấy tấm biển trên mặt đất rồi lắp lên phía trước và sau xe rồi mới lái xe về hướng thị trấn kia.
Còn về Vô Ngân thì Diệp Thiên cố ý để dưỡng chỗ sát khí thoát ra đó, ngôi mộ này chôn ngàn năm cũng bị người ta phát hiện ra, trong thời gian 1 ngày này, Diệp Thiên tin là sẽ không có ai phát hiện ra chỗ đạo động đó.
Trên đường đi, Diệp Thiên kể cho Chu Khiếu Thiên nghe chuyện mình gặp ở dưới đó, dọa cho sắc mặt Chu Khiếu Thiên trắng bệch, cảm thấy mình thật may mắn, nếu như không phải là gặp được Diệp Thiên thì cho dù mình có tìm đúng vị trí đi chăng nữa cũng không thoát khỏi cửa tử.
- Mẹ nó, chẳng trách trên người có mùi bùn đất!
Sau khi về đến khách sạn, Diệp Thiên cùng Chu Khiếu Thiên đi xuống dưới tắm rửa 1 cái. Mặc dù kỳ cọ không thiếu chỗ nào những lỗ mũi vẫn ngửi được mùi bùn đất.
- Tối nay 9 giờ đến gõ cửa phòng anh, hôm nay phải xử lý xong chuyện này!
Sau khi đi từ nhà tắm ra, Diệp Thiên dặn dò 1 hồi với Chu Khiếu Thiên, về đến phòng mình, mặc kệ cái mùi trên chăn, nằm xuống ngủ liền 1 mạch.
Thế nhưng không đợi đến khi Chu Khiếu Thiên đến gọi mình, đến khoảng 8 giờ thì Diệp Thiên đã tỉnh giấc, ngủ 1 giấc mười mấy giờ, tinh thần mệt mỏi đó đã hồi phục lại.
Nhớ lại 1 chút chuyện xảy ra ngày hôm qua, trong lòng Diệp Thiên thầm than:
- Xem ra những chuyện mình trải qua vẫn còn quá ít, hoàn toàn không làm được như những lời sư phụ dặn ở những nơi hỗn loạn nguy hiểm.
Theo như lời lão Đạo nói, thời kỳ những người trong kỳ môn tranh đấu lẫn nhau, những chỗ nguy hiểm còn đáng sợ hơn chuyện hôm qua mình gặp phải, nếu như hơi phân vân 1 chút có thể chết ngay tại chỗ.
Mặc dù Diệp Thiên không biết trên thế giới này còn có người trong kỳ môn có thể khai thông nguyên khí trời đất hay không. Nhưng cách xử lý như cậu hôm qua rõ ràng là không đạt tiêu chuẩn.
Bởi vì hôm qua hít phải không khí trong mộ vì vậy nên Diệp Thiên không vội vàng đi tìm Chu Khiếu Thiên ngay mà lẳng lặng kiểm nghiệm sự thay đổi trong cơ thể nhưng sau khi cảm thấy không có gì mới đi rửa mặt, rồi đến gõ cửa phòng Chu Khiếu Thiên.
- Anh Diệp, anh tới rồi à, em mua đồ ăn sáng rồi, đang định đi gọi anh.
Chu Khiếu Thiên ra mở cửa, bánh mì, nước lã hôm qua đã không thấy rồi, trên bàn lúc này bày 1 túi thịt lừa nóng hổi, nhận thấy là Diệp Thiên thích ăn thịt nên cậu đặc biệt đi mua.
Ngoài ra còn có 2 bình rượu đế địa phương nữa, những người làm việc đêm giống như họ, uống mấy ngụm rượu hàn là rất cần thiết.
- Ăn đi, ăn xong rồi qua đó sớm 1 chút!
Diệp Thiên lúc này bụng réo ùng ục, không quá 10 phút mấy cân thịt và 1 cân rượu đế đã vào trong bụng rồi, trên người lập tức trào lên 1 nỗi lo lắng.
Sau khi chờ Diệp Thiên ăn xong, Chu Khiếu Thiên lưỡng lự mở miệng nói:
- Anh Diệp, hay… hay là, hôm nay em xuống đó cùng anh?
- Cậu à? Thôi bỏ đi, đến lúc đó ở bên trên chi viện cho anh là được rồi.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, trong mộ không biết còn có nguy hiểm gì nữa, lúc đó bản thân mình còn không lo được, Chu Khiếu Thiên xuống đó chỉ phiền phức thêm.
Hơn nữa hôm qua cũng có mấy người phát hiện ra chỗ đậu xe, cho nên hôm nay nếu như còn không thể vào bên trong mộ được thì Diệp Thiên cũng sẽ trực tiếp phong bế sát khí lại rồi về Bắc Kinh.
- Vâng ạ, Anh Diệp, thế anh cẩn thận 1 chút nha!
Chu Khiếu Thiên bất đắc dĩ gật gật đầu, cậu cũng biết khả năng của mình không giúp được gì, xuống đó chỉ tội làm vướng chân Diệp Thiên.
- Mang theo hết đồ đi, lần này không quay lại đây nữa.
Mặc dù sáng nay đã trả phí 1 ngày nhưng Diệp Thiên cũng không định trở lại nơi này nữa.
2 người 1 trước 1 sau ra khỏi nhà khách, xe chạy trong bóng đêm đến phía Điền Trang, thế nhưng lần này Diệp Thiên lại đỗ xe ở 1 chỗ bên lề đường cách mộ hơn 1 km.
Mang công cụ xuống xe, 2 ngươi cũng không đi đường lớn mà men theo đường ruộng đang vào vụ xuân để đến ngôi mộ đó, ở đó có 1 cái gò đất nhỏ, Chu Khiếu Thiên nằm sau cái gò đất đó để người khác không phát hiện ra.
Xem xét xung quanh 1 hồi, sau khi không phát hiện ra điều gì bất thường, Diệp Thiên nói với Chu Khiếu Thiên:
- Bây giờ anh đi xuống, nếu như phát hiện ra điều gì thì em cứ chạy đi!
Ngôi mộ này tổng cộng có hơn 10 cái đạo động, cho dù bị người ta phong bế 1 cái thì Diệp Thiên cũng không sợ nhưng nếu như Chu Khiếu Thiên mà bị người khác bắt được thì sẽ có chút phiền phức.
- Anh Diệp, anh cứ yên tâm đi!
Chu Khiếu Thiên gật gật đầu, hôm qua sau khi uống đan dược của Diệp Thiên, thương thế cũng đã hồi phục 7, 8 phần, chỉ cần không phải là cảnh sát có súng thì Chu Khiếu Thiên rất tự tin với thân thủ của mình.
Diệp Thiên cũng không nói gì thêm, sau khi mở cái đạo động kia, lại vào đó 1 lần nữa. Thế nhưng lần này cậu có mang theo cái bình dưỡng khí ô xy, người này có lúc cũng không nên quá tự tin.
Đồng thời trong tay Diệp Thiên còn có thêm 1 cái xà beng, cái này dùng để dò đường, trải qua chuyện hôm qua, Diệp Thiên mới hiểu được, cảm thấy cái nghề trộm mộ này không có cái gì là dư thừa cả.
Biết được vị trí của tấm đá đó rồi, muốn đi qua đó cũng không phải là việc khó gì đối với Diệp Thiên, sau khi tấm đá lật lại, Diệp Thiên nhẹ nhàng nhảy qua, đương nhiên, chạm đất đầu tiên vẫn là cái xà beng trong tay cậu.
Con đường này dài tổng cộng hơn 20 mét, ở khoảng cách hơn 20 mét này, Diệp Thiên tổng cộng phát hiện ra 3 tấm đá.
Chỉ có điều ngoài cái tấm đá thứ nhất ra, còn lại 2 cái bẫy thì lại không có người chết, chắc hẳn những tiền bối vào đó trước cũng có người rút ra được bài học kinh nghiệm.
Thế nhưng ở trong mộ vẫn có nhiều hơn 1 bộ thi thể người chết. Bên cạnh cái thi thể đã hóa trắng kia ra, rơi hơn 10 cái đầu mũi tên hình tam giác, còn về phần cái tên sớm đã bị mục nát hết rồi.
Những cơ quan ám khí như thế này bình thường chỉ có thể bắn ra 1 lần, Diệp Thiên không ngừng gõ vào 2 bức tường, rồi an toàn đến trước cửa mộ.
Đây là 1 phiến đá cao đến 3 thước, dùng đá cẩm thạch trắng để chế tạo thành cửa, chạm vào cửa có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác mát mẻ của đá cẩm thạch.
Chỉ có điều cái cửa bằng đá cẩm thạch được chạm trổ long phượng hết sức tinh xảo này lại bị tạc 1 cái hố lớn ở giữa, cắt đứt then cửa bên trong.
Thế nhưng thế này chỉ tiết kiệm thời gian của Diệp Thiên mà thôi. Nhẹ nhàng đẩy tay 1 cái, nhìn cánh cửa nặng nề theo cánh tay mà mở ra, 1 không gian rộng mở xuất hiện ngay trước mắt Diệp Thiên.
- Mẹ nó. Người này rốt cuộc là ai? Mà bên trong mộ còn có cả sân nữa?
Sau khi ánh sáng từ ngọn đèn chiếu ra không gian ở căn phòng thứ nhất lên, Diệp Thiên không nhịn được thốt lên 1 câu. Xuất hiện trước mặt cậu chính là 2 cái Nhĩ Thất độc nhất bên trong mộ đời Đường Tống. Không gian giữa nhĩ thất vừa đủ để tạo thành 1 mảnh sân “tiểu tiền đình”.
Ở trên mặt đất lát gạch trong mộ còn rơi lả tả không ít đồ vật, có vài đồ vật dưới ánh sáng của ngọn đèn, phản lên ánh sáng chói mắt, rõ ràng là vũ khí kim loại hay 1 loại đá quý được trôn theo.
Đi qua tiền đình, phía sau còn có hàng lang, sau khi qua 1 khối đá hình mái vòm, Diệp Thiên lập tức lặng cả người, xuất hiện trước mắt cậu là 1 căn phòng ở giữa rộng rãi, thậm chí vượt qua cả tưởng tượng của cậu.
Toàn bộ gian phòng ở giữa cao gần 5 mét, đỉnh mộ là 1 bức tường gạch hình vành khuyên, 1 cỗ sát khí dày đặc tập trung ở chỗ tường đó, nơi đó đúng là chỗ mà Diệp Thiên đặt thanh Vô Ngân.