Thiên Tài Tướng Sư

Chương 314: Chương 313


trước sau

Thiên Tài Tướng Sư
Tác giả: Đả Nhãn

Chương 313: Nhập cư trái phép

Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện

Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn

- Đại sư, tình hình rất tốt, ngài có thể cùng tôi đi ngay, tới trước ba nói ký sau đó sửa đi thuyền đi trước Hồng Kông, lộ trình tới bên kia cũng có người tiếp đón ngài!

Tụng Sai cẩn thận dò dẫm tới được trước Đài Đà chừng 5m người năm thước chỗ, lại quỳ phục trên mặt đất, bộ dáng thành kính vô cùng.

Thuật sư ở Thái Lan địa vị cực cao, mặc dù Tụng Sai cũng là có chút địa vị ở Thái Lan, nhưng Đài Đà muốn giết hắn, so với nghiền chết một con kiến còn dễ dàng hơn, cũng tuyệt đối sẽ không có một người nào dám nói thêm cái gì.

- Tụng Sai, bạn của ta, ngươi không cần phải sợ như vậy, thuật sư như ta chưa bao giờ thi triển thuật pháp với bạn bè, ngươi có thể đứng lên được!

Một giọng nói chói tai vang lên bên tai Tụng Sai, thanh âm cực kỳ khó nghe, nhưng Tụng Sai nghe được, cũng cảm thấy rất bình thường, vội vàng dập đầu với Đài Đà một cái, lúc này mới thật cẩn thận đứng dậy.

Nhưng vẻ mặt Tụng Sai vẫn cung kính vô cùng, hắn không tin lời của Đài Đà, lần trước vị đại sư này cũng luôn mồm gọi người khác là bạn bè, nhưng trong nháy mắt để trùng độc giết chết tùy tùng của người nọ.

- Đại sư, tôi tìm được một con thuyền chở hàng, có thể mang sáu người qua, không biết ngài cần mang vài tên tùy tùng không?

Tụng Sai cần xác định số người lần này nhập cư trái phép, đánh bạo hỏi một câu, nhìn trộm hướng Đài Đà, nhưng vừa nhìn, lập tức lại thu ánh mắt trở về.

Vị đại sư này vóc dáng không cao, ước chừng một thước bảy, nhưng hắn phát triển bề ngang, phỏng chừng cũng không kém so với chiều cao bao nhiêu, đứng ở đó giống như là một núi thịt, rất nguy nga đồ sộ.

Ngoài vẻ mập, trên mặt Đài Đà tựa hồ nhìn không ra điều gì khác người bình thường, khi hắn nói chuyện cùng Tụng Sai, trên mặt đều mang theo vẻ tươi cười, thật giống như đứng trước mặt người bạn đã thật lâu không gặp.

Nhưng nếu như nhìn vào mắt Đài Đà, nhất định sẽ khiến người ta cảm giác không rét mà run .

Ở bên hông Đài Đà, có cái thắt lưng ngũ sắc, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đó là một cái thân thể con rắn, đầu rắn còn đang không ngừng hộc, phun ra cái lưỡi thật dài.

Mặt khác, ở trên cái chân đầy sẹo lồi của Đài Đà, rõ ràng có một con rết hơn mười cen-ti-mét, đột nhiên nhìn qua như là hình xăm, nhưng chân con rết râu thỉnh thoảng rung rung, lại nói rõ đây là con vật bé nhỏ bằng da bằng thịt.

Ngoài ra, ánh mắt Đài Đà cũng không giống người bình thường, đối diện người khác thật khiến người ta cũng trở nên mơ mơ màng màng.

Cho nên sau khi nhìn thoáng qua Đài Đà, Tụng Sai lập tức thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn chân của mình, bộ dáng kia so với ở các sư sãi ở chùa kính bái Phật tổ còn cung kính hơn.

- Lần này đi Hồng Kông trừ của ta ra, còn có một người, Tụng Sai, ngươi đem đặt cái rương ở gần cổng kia đến xe đi, ta đi mời người bạn của ta!

Trên mặt Đài Đà lộ ra một nụ cười cổ quái, nhất là khi nói đến người bạn kia, nụ cười liền có vẻ rất quỷ dị .

- Vâng, đại sư!

Tụng Sai cúi đầu, cũng không thấy Đài Đà có thêm thái độ gì, cẩn thận lui về sau, đem cái rương lớn ở một góc trong cổng cốc xách lên xe.

- Mẹ nó, sau này không bao giờ giao du với những thuật sư này nữa!

Rương cũng không phải quá nặng, nhưng bên trong truyền đến tiềng khè khè, cũng khiến lông tóc Tụng Sai dựng đứng, thiếu chút nữa đã ném mấy cái rương ra ngoài.

Tuy rằng Tụng Sai không biết về độc thuật, nhưng là một người Thái Lan, tự nhiên biết này trong rương là cái gì, ngoài những độc chất kia và rắn rêt, hắn thật sự nghĩ không ra bên trong còn có những vật khác?

Đem cái rương cẩn thận đặt ở xe jeep, Tụng Sai đứng ở bên cạnh xe, ánh mắt thường xuyên liếc về phía trong sơn cốc, nơi Đài Đà nói hắn đi mời bạn, cũng có vài phần tò mò.

Phải biết rằng, tuy rằng độc sư được dân chúng Thái Lan tôn sùng, nhưng lại là những người cực kỳ quái gở, bọn họ từ trước đến nay đều là sống một mình, cho dù có bạn bè thì cũng rất ít.

Nhưng Tụng Sai ở bên cạnh xe đợi đã lâu, cũng không thấy Đài Đà đi ra, hắn hẹn vời người lái con thuyền trong thời gian hạn chế, nhưng Tụng Sai có thêm mấy lá gan, hắn cũng không dám đi vào thúc giục Đài Đà, trên mặt không khỏi lộ ra sốt ruột.

Lúc này, Đài Đà đang ở trong một căn phòng trong cốc, hắn đã đứng ở chỗ này hơn mười phút , trên mặt tựa hồ rất phức tạp, vài lần nâng tay muốn đẩy cửa phòng ra, cũng lại buông xuống.

- Sư phụ, nếu người không cho phép đệ tử hành nghề ở quốc nội, thì con vẫn phải sống, hôm nay người háy cho con mựơn “ Người” của sư phụ dùng một chút đi!

Do dự thật lâu, lúc sau, Đài Đà cũng đẩy cửa phòng, thân hình mập mạp khó khăn lắm có thể chui vào.

Phòng này không có cửa sổ, cũng không có ngọn đèn, bên ngoài xuyên thấu qua một tia ánh sáng, mơ hồ có thể thấy ở một góc phòng có một thân hình.

Trong miệng Đài Đà lại phát ra một trành thanh âm mà người bên ngoài nghe không ra bất cứ ý nghĩa gì, như là đang đọc niệm chú, trên trán lại đầy mồ hôi.

- Người bạn, xin chào?

Sau khi đọc câu thần chú, Đài Đà đột nhiên giơ ra ngón trỏ, hướng theo trán của dáng người kia.

Theo máu tươi từ đầu ngón tay Đài Đà dính đến trán người nọ thì dág người ngồi trong phòng bỗng nhiên mở to mắt, hai tia tinh quang chợt lóe lên, ngay sau đó người nọ đứng dậy.

Người này dáng người cực cao, chừng 1.9m, vừa rồi ngồi không thể thấy được, vừa đứng lên, nhất thời khiến Đài Đà trở nên vô cùng thấp bé.

- Đi thôi.

Trên mặt Đài Đà lộ ra vẻ tươi cười, dẫn đầu đi ra phòng, mà người nọ thì từng bước không rời đi theo phía sau hắn.

Trở ra khỏi phòng, diện mạo người này cũng hiển lộ ra, hắn ước chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, có một đôi mày rậm mắt to, ngũ quan tổ hợp cùng một chỗ, làm cho người ta có cảm giác rất hung ác.

Ngoài thân cao và một chút đỏ thẫm nơi thái dương, ánh mắt người nam nhân này, cũng rất là khiến người khác chú ý, bởi vì khi hắn nhìn về phía trước, trong ánh mắt lộ ra một vẻ ngơ ngẩn, đồng tử tựa hồ không có tác dụng.

- Đại sư, ngài đã tới?

Nhìn thấy Đài Đà mang theo một người thật cao lớn đi ra, Tụng Sai vội vàng nghênh đón, ân cần mở cửa xe jeep ra, cho hai người đi lên.

Đài Đà ngồi ở sau xe, người trung niên kia ngồi ở trên vị trí lái phụ, đến khi xe của Tụng Sai nổ máy, Đài Đà hỏi:
- Đi thôi, sáng sớm ngày mai hẳn là có thể đến được Hồng Kông chứ?

- Đại sư, rạng sáng ngày mai là có thể đến Hồng Kông, người đón thuyền tôi cũng đã sắp xếp xong xuôi, khi ngài cần trở lại, chỉ cần đánh điện thoại cho người này, hắn sẽ giúp ngài lo công việc thoả đáng.

Tụng Sai quay người lại tử, đưa một tờ giấy cho Đài Đà, trong lòng thầm than,
- Lần này mệt đây!

Tụng Sai là một đầu mối giúp người nhập cư trái phép, phí tổn tự nhiên cũng là cực cao, nhưng lần này Đài Đà tìm hắn, cũng không mất một phân tiền, còn phải đặc biệt sắp xếp một cái thuyền hàng, đưa ông tổ này ra nước ngoài.

- Ồ, bạn của ta, ngươi làm tốt lắm, ta rất hài lòng!

Đài Đà tiếp nhận tờ giấy, nhìn thoáng qua, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mản, đưa tay vỗ vỗ bả vai Tụng Sai.

Độc sư ở Thái Lan cố nhiên là địa vị cao vời, nhưng rất nhiều người sống tương đối bần khổ, giống như sư phụ của Đài Đà là quốc sư, cũng dành cái sơn cốc đó cho đệ tử, chính mình thì ẩn cư vào trong rừng rậm khổ tu.

Đài Đà mặc dù rất có danh tiếng về độc sư ở Thái Lan, nhưng lại không có danh vọng như sư phụ, không thể được hoàng thất tin dùng, hắn có được tiền tài phần lớn là dựa vào một vài tín đồ quyên tặng.

Đài Đà vẫn còn có chút của cải, nhưng năm trước khủng hoảng kinh tế thổi qua Đông Nam á, khiến cho trăm vạn đôla hắn vất vả kiếm được đều thành bọt nước.

Tuy rằng cổ phiếu của Đài Đà vẫn còn đó, nhưng tiền của hắn cũng không trở lại , điều này cũng làm cho Đài Đà sa vào trong khủng hoảng kinh tế.

Phải biết rằng, độc sư nuôi dưỡng độc trùng độc vật, cần tiêu phí không ít tiền của, hơn nữa Đài Đà tu luyện cũng cần dùng đến thi thể người chết, số chi tiêu này khiến cho hắn xoay không nổi.

Khi Tống Hiểu Long tới gặp hắn, cũng ưng thuận tiền thù lao cho hắn là trăm vạn đôla, Đài Đà rất để tâm, nếu không phải cần đến đất nước thần bí đó, Đài Đà đã sớm đáp ứng rồi.

Cho nên nhận được điện thoại của Tống Hiểu Long, biết được mục tiêu đã đi tới Hồng Kông, Đài Đà không do dự liền chấp thuận, sau đó tìm Tụng Sai bảo hắn sắp xếp để cho hắn nhập cư trái phép.

Nhưng Đài Đà nhìn béo mập ngu dốt, kì thực là người rất cẩn thận, tuy rằng Tống Hiểu Long nói nhân vật đó là một người thường, hắn cũng không dám khinh thường, đem cả cái “ Máy giết người” sư phụ hắn luyện được mấy năm trước theo.

Mặt trời lặn là lúc xe jeep tới thắng cảnh du lịch Batiya của Thái Lan, Đài Đà mặc một bộ quần áo rộng thùng thình hình kẻ ô vuông, ngoài vẻ béo mập hơi bất thường, trà trộn trong đám khách du lịch cũng không phải hết sức rõ ràng.

Ở một chỗ bí mật trong cảng, một thuyền hàng đang ngừng lại đó, chủ thuyền đang nhìn xung quanh bờ biển.

- Tụng Sai, đã tới rồi hả, nếu chậm thêm chút nữa, tôi đợi không được đâu!

Đợi cho Đài Đà lên thuyền, chủ thuyền bất mãn nhìn Tụng Sai, hắn vốn là chỉ là buôn lậu, không ăn trộm, nhưng thế lực của Tụng Sai ở Thái Lan rất lớn, chính mình nhất định phải nể mặt nể mũi.

- Bạt Đạt, anh nhất định phải bảo đảm an toàn cho Đài Đà tiên sinh ở trên biển!

Tụng Sai nhìn Đài Đà một cái, cũng không dám nói ra thân phận của hắn, nếu không chủ thuyền này khẳng định bị dọa sợ đến nỗi không lái nổi thuyền mất.

- Tụng Sai, chuyến đường biển này tôi chạy hơn hai mươi năm, cho tới bây giờ chưa xảy ra vấn đề gì, anh cứ yên tâm đi!

Bạt Đạt chẳng hề để ý, khoát tay, giương mắt nhìn Đài Đà, nhưng trong lòng là cảm thấy ớn lạnh.

Giờ phút này, dù Đài Đà cười híp cặp mắt lại, nhưng người thân hình cao lớn, cũng đã làm cho người ta trông đã khiếp sợ, lại thêm cặp mắt như người chết, khiến cho người khác không khỏi thấy ớn lạnh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!