Thiên Tài Tướng Sư
Tác Giả: Đả Nhãn
Chương 484: Vũ khí đạn dược
Nhóm dịch: Hana
Nguồn: Mê truyện
Nghe Diệp Thiên nói xong, Hồ Hồng Đức bĩu môi nói:
Tôi chỉ biết cậu không thấy thỏ không tung ưng, thì ra có hai mươi tấn vàng này, chẳng thể trách cậu chướng mắt con cá vàng bé của Mạnh Hạt Tử.
Hồ Hồng Đức cũng là người sáu bảy mươi tuổi, đừng chỉ nhìn y quanh năm sống trong núi Trường Bạch, nhưng bản thân và gia đình cũng có ít nhất hai chục triệu nhân dân tệ, hơn nữa mấy ngày hôm trước trong trận Hắc Quyền kiếm được một trăm ngàn kia, Hồ Hồng Đức ưu sầu tiền tiêu như thế nào, đối với hai mươi tấn vàng trong lời Diệp Thiên, hoàn toàn từ đầu không chút hứng thú.
Sư phụ, nhiều vàng như vậy, chúng ta cùng cùng bọn anh Vũ Thần, có thể chuyển ra ngoài không?
Chu Khiếu Thiên suy nghĩ không giống Hồ Hồng Đức, y vạch lên ngón tay tính toán rõ ràng 20 tấn vàng tương đương khối lượng 20 nghìn kg, miệng há không khép lại được.
Diệp Thiên lắc đầu nói:
Trước tiên tìm được vàng, chuyện vận chuyển ta có cách khác, được rồi, một ngày ngồi máy bay, đều đi nghỉ đi.
Giống như đám người Tống Hạo Thiên, nếu đáp ứng Cẩu Tâm Gia, sẽ tuyệt đối không lỡ lời, nhưng lại có Hồ Hồng Đức người của mình ở lại máy bay, cùng lắm Diệp Thiên để một nhóm vận chuyển đến Hồng Kông, như vậy càng thuận tiện ra tay.
Hơn hai giờ sau, sắc trời Rangoon đã dần tối, Diệp Thiên đưa đám người Hồ Hồng Đức trong phòng khách sạn ăn chút gì đó, sau đó tìm phục vụ khách sạn mua bản đồ Rangoon, một mình lặng yên không một tiếng động ra khách sạn, cũng không kêu xe, một mình lang thang trên đường cái Rangoon.
Là thủ đô của Myanmar, ban đêm Rangoon rất náo nhiệt, hơn nữa bây giờ là những ngày mời dự họp công việc Phỉ Thúy, trong quán nhỏ ở dưới ánh đèn đường, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy du khách đến từ trong nước, Diệp Thiên xuất hiện ở đây cũng không gây bất ngờ.
Sau khi đi bộ khoảng nửa tiếng đồng hồ, Diệp Thiên nương theo ngọn đèn nhìn thoáng bản đồ, sau khi đối chiếu đánh giá địa hình bốn phía một lúc, thân hình di chuyển đến một ngõ tối không có đèn, tìm đến cánh cửa thứ ba.
Ai?
Trong phòng vốn có tiếng nói chuyện bỗng ngừng lại, có người dùng tiếng Anh hỏi.
Tôi là Thiên.
Diệp Thiên vừa gõ cửa, vừa dựa sát người vào bên sườn cửa. Bởi vì ngay lúc đó, trong lòng hắn nổi lên báo động, cũng phía sau cửa có khẩu súng đang hướng chính mình.
Hắt xì!
Cửa gỗ mở ra một khe nhỏ, sau khi thấy rõ ràng Diệp Thiên trước mặt, khe hở được mở lớn một chút, Diệp Thiên nghiêng người tiến vào trong.
Ồ , ông chủ, tôi nghĩ nếu ngài tiến vào giới Dong Binh, thật sự không cho người khác đường sống.
Thấy Diệp Thiên tiến vào, Mã Lạp Khải buông súng tiểu liên nhỏ trong tay ra, trên mặt lộ biểu tình khoa trương, nhưng trong lòng hắn cũng thật sự rung động. Bản thân chẳng qua chỉ nói cho Diệp Thiên một cái tên cửa hiệu, hắn lại có thể nhanh như vậy tìm được đến đây, vốn Mã Lạp Khải định muộn một chút đến khách sạn tìm Diệp Thiên.
Chuẩn bị thế nào?
Diệp Thiên khoát tay ao, hắn đối với khen tặng của người nước ngoài không có hứng thú, đám người Mã Lạp Khải là hắn lần này đi tìm vàng triệu tập đến, nếu quả thật lúc phát sinh xung đột cùng địa phương hoặc thế lực khác, bọn họ sẽ phát huy tác dụng quyết định.
Ông chủ, chúng tôi làm việc, ngài cứ yên tâm.
Mã Lạp Khải cười đứng dậy, đi đến trước một cái cửa trong phòng, đưa tay đẩy vào trong, nói:
Ông chủ, mời ngài xem!
Thần thần bí bí làm cái gì?
Diệp Thiên hơi bất mãn đi tới trước cửa, Mã Lạp Khải tiếp tục bật đèn, căn phòng hơn mười mét vuông, lập tức sáng rõ ngay trước mặt.
Kháo, cậu... các cậu đem nơi đây biến thành kho vũ khí đạn dược sao?
Thấy bố trí trong phòng, Diệp Thiên lập tức há hốc mồm. Bởi vì trong căn phòng trước mắt hắn, tràn ngập bày một phòng vũ khí đạn dược, lớn như súng liên thanh kiểu tổ ong xoay tròn, nhỏ đến từng rương lựu đạn khoai lang đang mở nắp, thậm chí còn có hai súng bắn đạn tên lửa. Chỉ sợ vũ khí đạn dược nơi này, có thể phát động chiến tranh rồi.
Ông chủ, ngài sắp xếp thời gian tương đối gấp, từ Mĩ vận chuyển vũ khí đạn dược không kịp, nên... tôi từ trong tay người bạn Lào bên kia mua một ít, ngài xem có thể sử dụng không?
Thấy Diệp Thiên giật mình, trên mặt Mã Lạp Khải lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, cho đến nay đều là y trước mặt Diệp Thiên kinh ngạc, tình huống bây giờ lại ngược lại, Mã Lạp Khải giống như trời nóng được ăn dưa hấu ướp lạnh, trong lòng khỏi phải nói vô cùng dễ chịu.
Kỳ thật vốn Mã Lạp Khải nghĩ mang vài khẩu súng tiểu liên linh tinh tiện mang vài vũ khí nhỏ, có được số vũ khí đạn dược này, chỉ có thể nói vận khí của y không tồi.
Ngay sau ngày Mã Lạp Khải vào Myanmar, muốn mua vũ khí thì tìm được một vị lái buôn trước đây hiểu biết về vũ khí đạn dược, cũng biết được tin tức oanh động toàn thế giới Khôn Sa độc ác kiêu ngạo của Tam Giác Vàng “đầu hàng”.
Phải biết rằng, Khôn Sa ở Tam Giác Vàng hoành hành mấy chục năm, thời kỳ thế lực của y cường thịnh nhất, kiểm soát được một vương quốc thuốc phiện thật sự, một đường biên giới Thái Lan - Myanmar dài đến 400km, phía Đông Myanmar cùng Thái Lan. Mảnh đất giáp giới ba nước phong phú đều thành “vương quốc” của y.
Khôn Sa ở vương quốc của mình còn thậm chí có vệ tinh TV. Trường học và tên lửa phòng không y chiếm cứ đều rất nhiều được giới truyền thông miêu tả là “Tùng Lâm giấu kín”, mà còn có rất nhiều cửa hàng, thị trường, đường quốc lộ tốt tạo thành thành phố và thị trấn.
Bởi vì Khôn Sa hướng ngoại bán thuốc phiện, một lần đã chiếm được 80 % tổng khối lượng trong thế giới thuốc phiện, kể từ đó, không riêng gì mấy quốc gia xung quanh Tam Giác Vàng đối với Khôn Sa hận thấu xương, cả nước Mĩ cũng treo giải thưởng hai triệu đô la bắt y.
Nhưng Tam Giác Vàng địa hình phức tạp, hơn nữa thực lực Khôn Sa hùng hậu, mấy quốc gia xung quanh Tam Giác Vàng liên hợp bao vây đuổi giết y, đều không có cách nào bắt được y, năm gần bảy mươi Khôn Sa vẫn là vua của Tam Giác Vàng.
Chỉ là mấy năm gần đây tuổi thọ của Khôn Sa đã lớn, Thái Lan, Myanmar và Lào mấy lần liên hợp bao vây đuổi giết, cũng tiến thêm một bước áp chế phạm vi thế lực của Khôn Sa, sau khi Myanmar đối với Khôn Sa có đặc xá, y dẫn đầu quân của mình đến Myanmar đầu hàng, hiện tại y cùng bốn người vợ đang bị giam lỏng ở Rangoon.
Khôn Sa đầu hàng, đối với cả thế cục Myanmar, Lào cùng Thái Lan có ảnh hưởng rất lớn, bởi vì Khôn Sa đầu hàng Myanmar, cho nên súng ống cùng vũ khí trong cơ cấu quân sự khổng lồ của y, đều bị chính phủ Myanmar thu được.
Chính phủ Myanmar là quân nhân chấp chính, vốn đinh đinh đang đang nghèo khổ, ngay sau lúc bán đi những vũ khí không dùng được, có vài người lập tức lợi dụng quyền lợi trong tay. Gần như giá thuốc trắng bán ra bên ngoài để tất cả trang bị vũ khí cho quân đội.
Chẳng qua Khôn Sa đầu hàng, Myanmar bao gồm cả khu Đông Nam Á hiện tại đã hướng đến thời kỳ phát triển vững vàng, vốn thu hút hàng vũ khí, hiện giờ lại không nỡ buông tay, Mã Lạp Khải mất gần 100 nghìn đô la, liền mua được số quân dụng vật tư trên giá trị trước đây ít nhất cũng 1 triệu đô la.
Người này thật là một truyền kỳ nha!
Nghe Mã Lạp Khải kể xong cuộc đời Khôn Sa, Diệp Thiên cũng không nhịn được khen một câu, người này nếu sớm sinh ra trước 100 năm, chỉ sợ thực sự có năng lực phá vỡ một quốc gia.
Đúng vậy, nhưng Khôn Sa bị bắt, Dong Binh về sau đến Đông Nam Á cũng ít đi.
Mã Lạp Khải đối với lời Diệp Thiên cũng cho là đúng, phải biết rằng, trước khi Khôn Sa đầu hàng, tổ chức Dong Binh thế giới nhận nhiệm vụ nhiều nhất, chính là vây bắt Khôn Sa cùng thuộc hạ của y đều được văn bản niêm yết giá rõ ràng.
Chẳng qua chĩa mũi nhọn vào nhiệm vụ Khôn Sa gần hai mươi năm, hằng năm luôn luôn treo giải thưởng tiền thưởng, nhưng Khôn Sa vẫn sống rất tốt, nếu không phải dưới tay y có tên phản đồ, Khôn Sa cũng chưa chắc khinh địch như vậy, sẽ hướng chính phủ Myanmar đầu hàng.
Ông chủ, ngài cho chúng tôi đến Myanmar, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Có số vũ khí đạn dược này lót đáy, Mã Lạp Khải chắc chắn nghi ngờ rất lớn, đang lúc trò chuyện cùng Diệp Thiên, cũng bớt đi vài phần kính cẩn cùng nơm nớp lo sợ trước đây, đương nhiên, làm một gã Dong Binh chuyên nghiệp, Mã Lạp Khải vẫn tiếp tục thực hiện hợp đồng với Diệp Thiên.
Chúng ta ngày mai muốn đi Bột Cố, cậu cùng người của cậu đi trước mở đường, phải chú ý ẩn nấp thật tốt.
Diệp Thiên lấy ra một tấm bản đồ khác, tấm bản đồ này tỉ lệ nhỏ nhất, thậm chí có thể chỉ rõ một con sông, một cái cầu thậm chí một triền núi, Mã Lạp Khải trước tiên nhìn thấy, nhất thời lặng đi, bởi vì Diệp Thiên lấy ra chính là bản đồ phân bố quân sự Myanmar.
Tấm bản đồ này là Diệp Thiên dùng quan hệ với Hồ Quân, từ một bộ phận cực kỳ đặc thù làm cho, thống kê các loại số liệu công tác bên trong, chỉ sợ so với chính phủ Myanmar còn tường tận hơn.
Nhìn thấy tấm bản đồ này, lại nghĩ tới thực lực hùng hậu của Tống Vi Lan, thái độ của Mã Lạp Khải đối với Diệp Thiên, nhất thời lại muốn ca ngợi rất nhiều, người nước ngoài từ trước đến nay đều chỉ nhìn nhận tiền tài và thực lực, Diệp Thiên năng lực của bản thân và gia tộc sau lưng hắn, cũng không phải Mã Lạp Khải có thể đắc tội được.
Diệp Thiên mở ra xem, cho dù ở Myanmar cũng có thể có loại bản đồ quân sự tuyệt mật này, dùng ngón tay chỉ một vị trí:
Đông Chi, ngày mai cậu dùng thời gian một ngày đi qua tỉnh Bột Cố, nhất định đi tới Đông Chi, chúng ta tại Đông Chi hội họp.
Nói thật, Diệp Thiên lên chuyến bay tới Rangoon, kỳ thật không bằng đi đến thành phố lớn thứ hai Myanmar Man Đê Li, bởi vì nơi giấu vàng, khoảng cách Man Đê Li ngược lại càng gần hơn, nhưng con đường kia nhiều núi đồi, ô tô không thể đi lại, cho nên Diệp Thiên mới quyết định từ Rangoon lái xe qua.
Được, chúng ta xem vị chí Đông Chi đi.
Mã Lạp Khải vừa nói từ bên cạnh bàn cầm lên một thứ giống như vật quét thẻ, sau khi mân mê một chút, một thanh âm “giọt” vang lên, trên máy móc xuất hiện một màn hình LCD, trên đó hiện lên một bản đồ.
Trên bản đồ khóa định một điểm vòng tròn, dùng tiếng Anh viết rõ ràng địa danh Đông Chi, mà trên màn ảnh cư nhiên còn biểu hiện cảnh sông núi, nhìn qua nếu so với tấm bản đồ quân sự Diệp Thiên có còn chuẩn xác tinh xảo hơn.
Nghe Diệp Thiên nói xong, Hồ Hồng Đức bĩu môi nói:
Tôi chỉ biết cậu không thấy thỏ không tung ưng, thì ra có hai mươi tấn vàng này, chẳng thể trách cậu chướng mắt con cá vàng bé của Mạnh Hạt Tử.
Hồ Hồng Đức cũng là người sáu bảy mươi tuổi, đừng chỉ nhìn y quanh năm sống trong núi Trường Bạch, nhưng bản thân và gia đình cũng có ít nhất hai chục triệu nhân dân tệ, hơn nữa mấy ngày hôm trước trong trận Hắc Quyền kiếm được một trăm ngàn kia, Hồ Hồng Đức ưu sầu tiền tiêu như thế nào, đối với hai mươi tấn vàng trong lời Diệp Thiên, hoàn toàn từ đầu không chút hứng thú.
Sư phụ, nhiều vàng như vậy, chúng ta cùng cùng bọn anh Vũ Thần, có thể chuyển ra ngoài không?
Chu Khiếu Thiên suy nghĩ không giống Hồ Hồng Đức, y vạch lên ngón tay tính toán rõ ràng 20 tấn vàng tương đương khối lượng 20 nghìn kg, miệng há không khép lại được.
Diệp Thiên lắc đầu nói:
Trước tiên tìm được vàng, chuyện vận chuyển ta có cách khác, được rồi, một ngày ngồi máy bay, đều đi nghỉ đi.
Giống như đám người Tống Hạo Thiên, nếu đáp ứng Cẩu Tâm Gia, sẽ tuyệt đối không lỡ lời, nhưng lại có Hồ Hồng Đức người của mình ở lại máy bay, cùng lắm Diệp Thiên để một nhóm vận chuyển đến Hồng Kông, như vậy càng thuận tiện ra tay.
Hơn hai giờ sau, sắc trời Rangoon đã dần tối, Diệp Thiên đưa đám người Hồ Hồng Đức trong phòng khách sạn ăn chút gì đó, sau đó tìm phục vụ khách sạn mua bản đồ Rangoon, một mình lặng yên không một tiếng động ra khách sạn, cũng không kêu xe, một mình lang thang trên đường cái Rangoon.
Là thủ đô của Myanmar, ban đêm Rangoon rất náo nhiệt, hơn nữa bây giờ là những ngày mời dự họp công việc Phỉ Thúy, trong quán nhỏ ở dưới ánh đèn đường, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy du khách đến từ trong nước, Diệp Thiên xuất hiện ở đây cũng không gây bất ngờ.
Sau khi đi bộ khoảng nửa tiếng đồng hồ, Diệp Thiên nương theo ngọn đèn nhìn thoáng bản đồ, sau khi đối chiếu đánh giá địa hình bốn phía một lúc, thân hình di chuyển đến một ngõ tối không có đèn, tìm đến cánh cửa thứ ba.
Ai?
Trong phòng vốn có tiếng nói chuyện bỗng ngừng lại, có người dùng tiếng Anh hỏi.
Tôi là Thiên.
Diệp Thiên vừa gõ cửa, vừa dựa sát người vào bên sườn cửa. Bởi vì ngay lúc đó, trong lòng hắn nổi lên báo động, cũng phía sau cửa có khẩu súng đang hướng chính mình.
Hắt xì!
Cửa gỗ mở ra một khe nhỏ, sau khi thấy rõ ràng Diệp Thiên trước mặt, khe hở được mở lớn một chút, Diệp Thiên nghiêng người tiến vào trong.
Ồ , ông chủ, tôi nghĩ nếu ngài tiến vào giới Dong Binh, thật sự không cho người khác đường sống.
Thấy Diệp Thiên tiến vào, Mã Lạp Khải buông súng tiểu liên nhỏ trong tay ra, trên mặt lộ biểu tình khoa trương, nhưng trong lòng hắn cũng thật sự rung động. Bản thân chẳng qua chỉ nói cho Diệp Thiên một cái tên cửa hiệu, hắn lại có thể nhanh như vậy tìm được đến đây, vốn Mã Lạp Khải định muộn một chút đến khách sạn tìm Diệp Thiên.
Chuẩn bị thế nào?
Diệp Thiên khoát tay ao, hắn đối với khen tặng của người nước ngoài không có hứng thú, đám người Mã Lạp Khải là hắn lần này đi tìm vàng triệu tập đến, nếu quả thật lúc phát sinh xung đột cùng địa phương hoặc thế lực khác, bọn họ sẽ phát huy tác dụng quyết định.
Ông chủ, chúng tôi làm việc, ngài cứ yên tâm.
Mã Lạp Khải cười đứng dậy, đi đến trước một cái cửa trong phòng, đưa tay đẩy vào trong, nói:
Ông chủ, mời ngài xem!