Thiên Tài Tướng Sư

Chương 541: Chương 540


trước sau

Thiên Tài Tướng Sư
Tác Giả: Đả Nhãn
Chương 540: Nhận tài

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: metruyen

- Anh ... anh là ai? Làm... Vì sao xông vào nhà của tôi ?

Nhìn thấy người đến, đầu óc Cát lão Đại đang chuyển động nhanh chóng, nhưng hắn cũng không dám đi lấy súng dưới gối đầu, bởi vì hắn hiểu, khi đối mặt vài người, vũ khí đó chưa chắc là sắc bén nhất.

Những thứ không nói đâu xa, chỉ với chiêu thức đối phương vừa rồi hiển lộ ra, Cát lão Đại đã biết đối phương là hạ thủ lưu tình , nếu không kia dao găm đã nằm ở giữa ót mình.

Hơn nữa Cát lão Đại còn nhớ rõ, năm đó khi cha cha hắn bị người ta phá cửa phòng, tuy rằng đang hành sự trên người đàn bà, nhưng súng đặt ở đầu giường cũng đã kịp lấy lên tay trước tiên.

Nhưng cũng chính bởi vì nguyên nhân này, người xông vào trong phòng kia căn bản sẽ không cho cha hắn bất cứ cơ hội nào, một cây phi tiêu bắn trúng cổ họng ông ta, ngay sau đó một đao bổ xuống đầu ông ta.

Cho nên Cát lão Đại rất phối hợp giơ cao hai tay, không dám có động tác khác, hắn cũng đoán được vài phần thực lực đối phương, trong lòng cũng không dám khinh thường.

- Cát Lão Đại đúng không , tôi là Diệp Thiên...

Diệp Thiên lộ ra tươi cười trên mặt, nhưng nơi lòng bàn tay hắn đã giữ một đồng tiền, hắn có thể cảm ứng được khẩu súng dưới gối đầu của Cát Lão Đại truyền đến sát khí, nơi đó nhất định cất giấu một khẩu súng.

- Tôi ở khu Kinh Tân mời nhiều tiền bối đến, chờ ngài đại giá quang lâm, nhưng Cát Lão Đại ngài không để cho tiểu đệ này chút mặt mũi, không làm sao được, tôi chỉ có thể tới cửa !

Nhìn thấy Cát Lão Đại , Diệp Thiên có chút thất vọng, bởi vì ở trên người hắn, Diệp Thiên hoàn toàn không cảm ứng được một tia nguyên khí tồn tại. Nói cách khác, hắn chỉ là người thường, không phải phần tử xấu truyền thừa thuật pháp Chu thị kia.

- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, Diệp tiên sinh tuổi còn trẻ như thế, thật giỏi!

Cát Lão Đại cười ha ha, chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, nói:
- Diệp tiên sinh, Cát mỗ nhận lỗi, cậu nói yêu cầu, Cát mỗ làm theo!

Thường lưu lạc ở giang hồ, không có không dựa vào đao, Cát Lão Đại cũng không phải chưa từng bị người ngăn ở trong ngõ hẻm mà đập cho mặt mũi bầm dập, sự đã gần kề đầu, nghĩ biện pháp giải quyết mới là nên làm.

Mà Diệp Thiên nếu đưa ra quy củ giang hồ, Cát Lão Đại đương nhiên đả xà tùy côn. Lần trước là hắn có lỗi, nhưng cũng có thể đàm phán, chẳng qua hắn cần chi thêm bồi thường thôi.

- Được, ông đứng lên đi, chúng ta đi xuống dưới đại sảnh nói chuyện!

Diệp Thiên gật gật đầu, nhìn Cát Lão Đại, nói:

- Động tác chậm một chút, thứ dưới gối đầu kia cũng đừng có mang xuống đấy!

Trong lòng Cát Lão Đại rùng mình, hắn vốn nghĩ vờ lấy quần áo đồng thời đi lấy khẩu súng, nhất thời dừng lại. Người trước mắt này kêu Diệp Thiên, người tuy rằng tuổi không lớn, nhưng kinh nghiệm giang hồ cũng cực kỳ nhiều.

Chuyện còn chưa tới mức cá chết lưới rách, Cát Lão Đại sẽ không đi chọc giận Diệp Thiên, lập tức chậm rãi mặc áo khoác, dưới sự giám sát của Diệp Thiên hai người xuống tới phòng khách lầu một.

- Cạch... cạch...

Thấy đến Lão Đại từ trên lầu đi xuống, Lâm Tuyên Hữu liều mạng xông đến, nhưng tứ chi đều nhũn ra trước Diệp Thiên, cằm cũng đập xuống, chỉ có thể phí công phát ra vài tiếng không có bất cứ ý nghĩa gì.

- Mẹ nó. Một đám phế vật!

Khi thấy Lâm Tuyên Hữu nằm ở trên ghế sa lon, trong lòng Cát Lão Đại hiểu một chút may mắn cũng hoàn toàn đã không còn, đối phương tuyệt đối là đến có chuẩn bị, đã biết trong biệt thự bố trí quá ít người.

- Sư phụ, tại con khinh thường . Bị người nầy hô lên!

Hai người Diệp Thiên vừa mới đi vào trong phòng khách, Chu Khiếu Thiên trong tay cũng dẫn theo một người đi đến. Vẻ mặt xấu hổ, với thân thủ của hắn đi đối phó người thường, lại vẫn để cho hắn hô lên.

- Ngươi... Các ngươi chỉ có hai người?

Cát Lão Đại nhìn thoáng qua chung quanh phòng, không khỏi lắp bắp kinh hãi, mấy tên thủ hạ của hắn đều trang bị súng ống, không ngờ cũng giống như mình, không một cái nào có thể dùng được.

- Sư phụ, hắn chính là Cát Lão Đại?

Chu Khiếu Thiên đánh giá một hồi Cát Lão Đại ngồi ở trên ghế sa lon, trong lòng cũng có chút thất vọng, trên thân người này không có chút đặc thù nào, hẳn không phải là đệ tử Chu gia.

- Được rồi, hãy bớt nói thừa đi!

Diệp Thiên khoát tay áo, nói:

- Cát Lão Đại, ông phái Bao Phong Lăng cùng Lưu lão nhị đến kinh đi lừa gạt, lừa liên lụy cả tôi, nhưng đây là nghề kiếm cơm của ông, tôi cũng không ngại, nhưng ông nói muốn tới nói chuyện, cuối cùng tránh mà không gặp, đây là ông phá hủy quy củ đúng không?

Kỳ thật ăn xin ở trên giang hồ, làm qua chuyện như vậy cũng không hiếm thấy, lúc ban đầu Diệp Thiên thầm nghĩ lấy về số tiền kia coi như xong, nhưng hành vi của Cát Lão Đại lại còn muốn lừa dối Diệp Thiên, hắn đương nhiên không chịu bỏ qua .

Cát Lão Đại gật gật đầu, nói:
- Vâng, Diệp huynh đệ, là Cát Lão Đại tôi phá hủy quy củ, muốn đánh hay là muốn phạt, ngài cứ nói, Cát Lão Đại tôi đều làm theo.

Tục ngữ nói hảo hán cũng cần tránh nguy trước mắt, Cát Lão Đại là người thông minh, tiền đã không còn thì có thể tiếp tục kiếm, đầu đã không còn thì không cách nào lại mọc ra một cái.

- Tôi đưa yêu cầu?

Diệp Thiên nghe vậy liếc mắt một cái, ngón trỏ tay phải không nhanh không chậm gõ lên thành ghế sô pha, hắn không nghĩ tới Cát Lão Đại lại lưu manh đến thế, như thế khiến Diệp Thiên có chút bối rối.

Nếu Cát Lão Đại ngang ngạnh một chút, Diệp Thiên có rất nhiều biện pháp xử lý hắn, chính là muốn mạng của hắn, cũng là do Cát Lão Đại phá hủy quy củ trước, nhưng hắn bày ra một bộ dáng như vậy, Diệp Thiên thật đúng là không muốn làm quá đáng.

Nghĩ một chút, Diệp Thiên mở miệng nói:
-Nói không giữ lời, dựa theo quy củ trên giang hồ, đó là cần chịu ba đao, tôi giảm đi một đao, muốn một bàn tay một chân của ông, ông thấy thế nào?

Làm chuyện sai lầm chỉ cần thừa nhận sẽ không chịu trừng phạt sao? Trên đời này không có chuyện dễ dàng như vậy, với tâm tính Diệp Thiên, vốn là còn muốn cắt đầu lưỡi hắn, thấy Cát Lão Đại xuống nước, lúc này mới nghĩ điều kiện.

- Diệp... Diệp gia, chuyện này... thế này khác gì giết người, ngài... ngài muốn một tay một chân của tôi, Cát Lão Đại tôi ngày sau làm sao còn có thể lộ mặt trên giang hồ đây?

Diệp Thiên cảm giác mình đã rất nhân từ , nhưng lời này Cát Lão Đại nghe được, lại hoàn toàn không nhẹ nhàng như vậy , mới trước đây hắn thấy nhiều người tàn tật thiếu chân tay đi ăn mày, nhưng không muốn mình cũng biến thành bộ dáng đó.

- Ông còn tính tiếp tục đi lừa sao?

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, không phải mình biểu hiện đã rất dễ dàng nói chuyện rồi sao? Vị Cát Lão Đại trước mặt này còn dám cò kè mặc cả cùng mình?

- Diệp gia, nhà của tôi và tiền tài ngài đều lấy đi, những cái khác tôi ... tôi đều có thể, ngài... ngài có thể buông tha cho tôi hay không, cánh tay và chân thì cho lưu lại cho tôi đi!

Cảm nhận được sát khí trên người Diệp Thiên phát ra, Cát Lão Đại biết đối phương không phải đang đùa với mình, "Phịch" một tiếng liền quỳ gối trước mặt Diệp Thiên, còn đập "Thùng thùng" cái trán lên tấm thảm dày.

Từ nhỏ Cát Lão Đại lớn lên tại nhà ga, đối với chuyện làm động lòng người hắn rất thấu đáo, tựa như lần đầu tiên hắn bị người ta bắt lấy vì ăn cắp, chỉ cần hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thường thường đều có thể được mọi người rộng lượng.

Còn về tôn nghiêm, trong lòng Cát Lão Đại hoàn toàn không có khái niệm, hắn và mấy vị tổ tông làm Hán gian cho người Nhật Bản giống nhau: "Tôn nghiêm... Có thể thành cơm ăn sao?

- Mẹ nó, là một thằng hạ lưu sao?

Nhìn thấy Cát Lão Đại bày ra điệu bộ này, Diệp Thiên không khỏi thấy không hiểu cha, người như vậy lại có thể lừa được cha ba ngàn vạn, không biết sau khi nói cho cha nghe, ông sẽ cảm thấy như thế nào?

- Đừng dập đầu, Diệp Thiên tôi đã phun ra nước miếng, chắc chắn sẽ không nuốt trở về, một tay một chân, hoặc là một mạng, chính ông chọn đi!

Đi theo lão đạo sĩ hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, Diệp Thiên hiểu được, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt không phải là thói quen tốt, cho nên từ nhỏ hắn đã hình thành tính khí không chịu thua thiệt.

- Cậu ... cậu thật sự muốn làm đến mức tuyệt tình?

Cát Lão Đại mạnh mẽ ngẩng đầu, trên mặt lộ ra một tia tàn khốc, hắn đương nhiên là hiểu được quy củ giang hồ, cũng biết Diệp Thiên nói không sai.

Nhưng những quy củ này từ trước đến nay đều là Cát Lão Đại áp dụng trên người khác, hiện tại sử dụng với bản thân hắn, bất kể như thế nào hắn lại cũng không thể tiếp nhận được.

- Tôi đã để lại đường sống cho ông, còn không biết đủ?

Diệp Thiên không chút thay đổi sắc mặt, nói.

Cát Lão Đại Phi chuyển động mắt, trên mặt cũng hiện ra một tia đau khổ, nói:

- Được ... được, Cát mỗ tôi nhận thua!

Diệp Thiên gật gật đầu, hỏi:

- Tiền à? Đừng nói với tôi ông tiêu hết rồi?

Cát Lão Đại bày ra một bộ dạng cam chịu, bất hạnh bộ dạng, nói:
- Ở phòng dưới tầng ngầm, tôi đi lấy cho cậu!

- Tầng hầm? Được, đi thôi.

Diệp Thiên nhìn ra trong mắt Cát Lão Đại ẩn sâu ý hận, nhưng hắn cũng không coi là gì, không ai tươi cười đối với người muốn chặt tay chân mình.

Nhìn thấy Cát Lão Đại đi đến bình phong dưới bậc thang chỗ tường xây mở ra cửa ngầm, Diệp Thiên chỉ vào Lâm Tuyên Hữu nằm ở trên ghế sa lon không thể động đậy, nói với Chu Khiếu Thiên:
- Khiếu Thiên, nhấc cằm hắn lên...

Có thể nhìn ra được, người này mới là tâm phúc của Cát Lão Đại, Diệp Thiên muốn thẩm vấn đồ đệ hắn một phen, hắn luôn cảm thấy biểu hiện của Cát Lão Đại đều là giả, người nầy hẳn là còn giấu chuyện gì.

- Tôi xuống trước!

Nhìn thấy Cát Lão Đại chuẩn bị tiến vào đến cửa ngầm, Diệp Thiên ngăn trước người hắn.

Ở trước giải phóng, người trong giang hồ hoặc nhiều hoặc ít đều có kẻ thù, ở trong nhà thi công mật thất là chuyện bình thường, bình thường trong mật thất sẽ không bố trí gì.

Nhưng Diệp Thiên không biết trong mật thất phía dưới cửa ngầm này có cái gì hay không, để phòng ngừa vạn nhất, hắn không dám để cho Cát Lão Đại đi ở phía trước.

- Được, mời cậu xuống trước tiên!

Cát Lão Đại âm thầm kêu một tiếng khổ, người thanh niên này cũng quá khó chơi , sớm biết mình không nên ham ba ngàn vạn kia, lúc ấy dựa theo quy củ giải quyết cho xong thì tốt bao nhiêu?

- Này... Ai vậy?

Xuống đến phía dưới sau, Diệp Thiên đẩy cánh cửa ra, cảnh tượng trước mặt nhìn qua khiến cho hắn sửng sốt, người cột vào trên cọc gỗ này, thật sự quá thê thảm.

Nhưng Diệp Thiên cũng không nhận ra đây là Lưu lão nhị, dù sao cái khuôn mặt sớm đã bị đánh biến dạng kia, đừng nói là Diệp Thiên, ngay cả mẹ của Lưu lão nhị, sợ là cũng không nhận ra.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!