-KHÔNG….
Nó bắn vào khẩu súng khiến nó bay ra xa, mọi người ngạc nhiên, nó đi tới và nói:
-Anh nghĩ chết đi là xong à, có chết cũng phải để tôi giết.
Mọi người càng ngạc nhiên hơn nữa, sao nó có thể lạnh lùng như vậy?
Nó lấy từ trong người ra 1 con dao tanto màu đen, tiến lại phía Thiên Nam, nó nói:
-Anh nói anh yêu tôi?? Anh làm tất cả những việc này chỉ vì tôi?? Vậy thì tôi sẽ làm cho anh không thể nữa.
Nó nói rồi giơ dao lên, định đâm vào tim Nam. Nam dùng tay cầm chặt lấy dao, máu chảy ra, anh nói:
-Nếu anh muốn giết anh, xin em hãy đâm vào bụng anh, đừng đâm vào tim anh, bởi vì……..trong đó có em.
Con dao trên tay nó rơi xuống, tay run run, mặt cúi xuống:
-Tại sao anh lại như vậy?? Tại sao anh không hận tôi, tôi muốn giết anh mà??
-Vì anh yêu em, anh biết chuyện này là không thể nhưng quả thực là anh rất yêu em. Anh đã từng nói thích rất nhiều cô gái trước đây, từng hẹn họ với rất nhiều cô gái nhưng người anh thực sự yêu chỉ có em thôi. Em chính là nguồn sức mạnh giúp anh sống sót, …..Angel, anh…y…yêu…e…
Thiên Nam lấy khẩu súng bắn vào đầu mình, mọi người kinh ngạc, anh ngã xuống, nó không ngừng lay người anh và nói:
-Đại ca dậy đi, anh dậy đi, đừng ngủ nữa, mau dậy đi.
-MAU ĐƯA PHILLIP ĐẾN BỆNH VIỆN
Ken nói lớn, mọi người vội đưa anh ta đến bệnh viên gần nhất.
Trước cửa phòng bệnh viện, nó ngồi gục xuống, bàn tay run run đầy máu, miệng không ngừng nói:
-Đại ca, anh đừng có chuyện gì nha……
Kin thấy vậy thì đặt tay lên tay nó:
-Thiên Nam sẽ không sao đâu, đừng lo lắng nữa.
Nó không nói gì, mọi người im lặng.
Một lúc sau, ông nó, vợ chồng đại công tước cùng một số người trong hoàng tộc đi tới, đại công tước hỏi Kin:
-Phillip đâu???
Kin không trả lời, chỉ nhìn về phía phòng phẫu thuật, ông nó hỏi:
-Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?? Sao Phillip lại ra nông nỗi này???
-Mọi chuyện là…. –Ken kể lại
Sau khi nghe xong, phu nhân đại công tước ngã xuống, nước mắt chảy không ngừng, bà nói:
-Sao nó lại dại dột như vậy??
Nó đi tới, quỳ xuống trước mặt vợ chồng đại công tước, nó nói:
-Cháu xin lỗi, chính tại cháu mà anh Phillip mới như vậy, tất cả là tại cháu.
-Đúng vậy, tất cả là tại cô, cô chính là lí do của mọi sự việc. Nếu cô không xuất hiện trong cuộc đời con trai tôi thì nó đã không biến thành như vậy. Tôi chỉ có một đứa con thôi, nó mà xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.
Mẹ Phillip túm cổ áo nó lên, Phu nhân Đại công tước là một người phụ nữ dịu dàng, chưa ai từng thấy bà nổi giận với ai, vậy mà bây giờ bà lại nói như vậy với nó. Chắc hẳn bà yêu Phillip nhiều lắm??
6 giờ sau
Bác sĩ đi ra, mọi người chạy tới, hỏi không ngừng khiến bác sĩ sợ hãi, không biết phải nói như thế nào? Chỉ cần một cậu nói sai thôi là sẽ có dấu chấm kết thúc cho cuộc đời ông. Ông nó đi tới, nói với giọng đầy uy quyền:
-Thằng bé thế nào rồi??
Vị bác sĩ lạnh sống lưng, lần đầu tiên vị quốc vương đầy quyền lực nói chuyện với mình, bác sĩ nói:
-Tình hình của thiếu gia không được tốt lắm, chúng tôi mới chỉ lấy được viên đạn ra, tuy ca phẫu thuật thành công nhưng tôi e rằng…….
-Ông hãy nói rõ ra xem. –Nó túm cổ áo bác sĩ
-Thiếu gia sẽ không thể tỉnh lại, cậu ấy sẽ ở mãi tình trạng thực vật như thế. –Bác sĩ run sợ
Nó quỳ gục xuống, mất hết sức lực.
-Oh my god…. My son….!!! –Phu nhân công tước nói rồi ngất đi
Đại công tước vội đỡ vợ mình rồi đưa bà vào phòng sơ cứu, ông nó nói:
-Bác sĩ, không còn cách nào à??
-Tôi nghĩ nên đưa thiếu gia sang bên Mĩ, ở đó thiết bị hiện đại, khoa học phát triến, khả năng tỉnh lại sẽ cao hơn. –Bác sĩ
-Bao nhiều phần trăm?? –Nó
-Ừm, theo phán đoán của chúng tôi thì khoảng 10%. –Bác sĩ
-Khả năng thấp như vậy mà ông bảo là cao à?? –Nó
-Tình trang của thiếu gia hết sức nguy hiểm, chúng tôi đã cố hết sức mới phẫu thuật và lấy được viên đạn ra an toàn.
Bác sĩ nói rồi chuồn lẽ, ở lại thì có trời mới biết chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra với ông. Ông nó tiến gần chỗ nó:
-Phillip sẽ không sao đâu, con đừng lo….
-Ông ơi, tất cả là tại con, chỉ tại con mà đại ca mới ra nông nỗi này, nếu con không làm như vậy thì chắc chắc mọi chuyện đều ổn rồi. Tất cả là tại con, con xin lỗi, con xin lỗi…. –Nó ôm chầm lấy ông nó và khóc lên
-Mọi chuyện sẽ ổn thôi, con đừng tự trách mình như vậy. Cũng chỉ tại Phillip quá ngốc ngếch và tự nhận lấy hậu quả mà thôi. –Đại công tước đến vỗ vai nó
-Mọi chuyện đều do con, con không nên có trên đời này mới đúng, chỉ tại con mà mẹ , chú Charles phải chết và giờ đây cũng tại con mà đại ca mới ra nông nỗi này, tất cả là tại con, tất cả là tại con,…
Nó liên tục nói rồi ngất đi, mọi người vội đỡ nó vào phòng sơ cứu, hắn lo lắng hỏi:
-Cô ấy không sao chứ??
-Cô bé chỉ bị kích động mạnh dá dẫn đến viếc thần kinh bất ổn thôi, chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ khỏe ngay thôi.
-Hãy để con bé ở đây, con hãy đi chuẩn bị để chuyển Phillip sang Mĩ, tốt nhất hãy đừng để mẹ nó biết chuyện, không lại làm ầm lên đó. –Ông nó ra lệnh cho đại công tước.
3 ngày sau
Tại Việt Nam
Nó tỉnh dậy, nheo mắt vì ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mắt, nó khó chịu ngồi dậy, nhìn xung quanh thì nhận ra đây là phòng mình ở Việt Nam.
Cạch.
Kin, Mary, Bảo Ngọc và Anna bước vào, trên tay Mary còn mang theo một ly sữa, Kin nói:
-Do em bị ngất, mọi người đã đưa em về đây!!
-Đại ca thế nào rồi?? –Nó
-Thiên Nam đã được chuyển tới bệnh viện ở Mĩ rồi, nghe nói ở đó chuyên về não bộ, anh ấy sẽ được điều trị và chắc chắn sẽ tỉnh lại thôi!! –Kin
-Bây giờ mày uống chút sữa đi, 3 ngày không ăn uống gì rồi. –Mary đặt cốc sữa bên bàn cạnh giường.
-Để đó đi, lát nữa tao uông, mọi người đi ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình. –Nó
-Được rồi, mày nghỉ ngơi đi. –Mary
-Ah đúng rồi, King đâu?? –Nó
-Giờ mới nhớ tới à?? Tên đó ở đây 3 ngày, vừa hồi sáng sớm mới về đó, hình như tới chỗ ông chủ tịch William thì phải. – Bảo Ngọc cười
-Ừm. –Nó
-King nói với anh chừng nào em tỉnh thì báo cho hắn, để anh báo cho hắn nha. –Kin
-Tội nghiệp anh ta, đẹp trai như thế mà lại trúng tiếng sét của mày thành ra thân tàn ma dại, suốt 3 ngày không chợp mặt tí nào. –Anna đùa
-Đúng là như vậy, đáng lẽ King không nên yêu tao, tao là đứa mang lại xui xẻo đau khổ cho người khác.
Nó cười nhạt, Mary, Anna và Kin ngạc nhiên, Anna vội nói:
-Tao chỉ đùa thôi mà, mày đừng nói như thế.
-Mọi người ra ngoài đi.
Nó nói, mọi người đi ra ngoài và đóng cửa sổ lại, nó nhìn ra ngoài cửa sổ “King, em xin lỗi”
“THỊCH”
Bỗng nhiên tim nó đau nhức, nó ôm ngực và vội mở tủ ra lấy lọ thuộc giảm đau và uống, khi cơn đau giảm xuống, nó lo lắng “Đã bắt đầu rồi sao??”
Tại California
Một người con gái vô cũng xinh đẹp, cô có đôi màu xanh, làn da trắng cảm tưởng chạm vào sẽ rách, mái tóc màu vàng nâu dài đến ngang lưng và lượn sóng tự nhiên. Cô nói:
-Boss, ngài có chuyện gì cần gặp con vậy??
-Mai con hãy về Việt Nam, chúng ta phải hành động thôi!! –Boss
-Vâng. –Người con gái
-Hãy tới trường Roral, mọi thông tìn ta sẽ báo cho con sau. Bây giờ mọi chuyện không như trước nữa, ta không thể giúp con nhiều trong nhiệm vụ như kế hoạch được nữa.
-Tại sao vậy??
-Đừng hỏi nhiều, hãy chuẩn bị đồ đạc đi.
-Vâng.
Người con gái bước ra khỏi phòng, người mang tên boss kia nhìn xuống thành phố đang chìm đắm trong màn đêm kia “Cuộc chiến thật sự bây giờ mới bắt đầu”
3 ngày sau
Tại trường Royal
Tụi nó và Kin vừa đến là cả trường ồ lên, mấy đứa con gái hét lên vui sướng:
-Hoàng tử trở lại rồi!!
-……
Tụi nó bước vào lớp, nó lấy laptop ra và làm việc, Mary nhìn nó và cười:
-Chắc chắn là nhớ King rồi.
-Từ hôm tỉnh lại cậu ta chưa tới lần nào mà. –Bảo Ngọc
-Tội nghiệp quá… -Anna
-Im đi.
Nó nói khiến mọi người cảm giác như một cơn gió tuyết vừa thổi qua, rùng mình run sợ.
-Có chuyện gì mà thiếu phu nhân đến mức như vậy??
Một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa, hắn bước vào, theo sau là Kelvin và Ken. Mọi người ngạc nhiên, nó không nói gì mà tiếp tục chăm chú vào laptop, hắn đi tới, nhìn thấy nó như vậy quay sang hỏi 4 người kia:
-Sarah làm sao vậy??
-Chịu. –Kin, Mary, Anna và Ngọc đồng thanh.
Kelvin và Ken về chỗ của mình, hắn ngồi xuống và hỏi:
-Có chuyện gì vậy??
-Không có gì. –Nó lạnh giọng
Mọi người ngạc nhiên, từ chuyện của Thiên Nam, đáng lẽ nó phải bám lấy hắn như bám lấy Thiên Nam chứ??
REENG…REENG…REENG….
Chuông vào lớp vang lên, hiệu trưởng bước vào, theo ông là một giáo viên trẻ trông rất xinh đẹp, mái tóc màu vàng nâu cong tự nhiên, hiệu trưởng nói:
-Cô Thanh Trúc xin nghỉ việc nên sẽ có người thay cô Trúc làm GVCN của lớp, đây là cô Thanh Mai.
-Chào các em, cô là Thanh Mai và sẽ là GVCN của lớp chúng ta. –Cô Thanh Mai cười.
Nam sinh của lớp ngây ngất, nếu như cô Trúc mang vẻ đẹp quyến rũ, nóng bỏng thì cô Mai lại mang vẻ đẹp hiền dịu. Hiệu trưởng nói tiếp:
-Đồng thời, lớp ta sẽ có một bạn học sinh mới.
Thầy hiệu trưởng vừa nói xong thì một cô gái bước vào lớp, tóc màu vàng nâu dài đến ngang lưng và cong nhẹ tự nhiên, đôi mắt màu xanh, trông cực kì xinh đẹp:
-Chào mọi người, mình là Trần Tuyết Nhi, mong mọi người giúp đỡ.