Lucius từ trong phòng tắm bước ra, phần thân được che chắn bằng một chiếc khăn tắm màu trắng. Mái tóc dài ướt nhẹp, nhỏ giọt rơi xuống vòng ngực vạm vỡ gợi cảm.
Anh ta không bật đèn, lại quầy rượu rót một ly rượu vang rồi thoải mái ngồi xuống sopha, môi mỏng nhấm nháp chút rượu, ánh mắt tà mị nhìn về bóng dáng gợi cảm của người phía đối diện.
Rosalie chỉ mặc một cái áo choàng tắm, cổ áo kéo sâu lộ ra hơn nửa bộ ngực đẫy đà. Ả ngồi bắt chéo chân, khoe đôi chân dài trắng muốt trước mặt Lucius.
- Thật vinh dự cho tôi khi được cậu mời đến đây._ Ả nhìn Lucius cất tiếng.
- Bà biết lý do tôi để bà bên cạnh... _ Ánh mắt Lucius mang chút khinh thường nhìn Rosalie, miệng tao nhã nhấp một ngụm rượu.
Làm sao mà Rosalie không hiểu được hàm ý ánh mắt khinh thường của Lucius đối với mình, nhưng ả có nên quan tâm không?
Không!
Dĩ nhiên là không!
Để đạt được khát vọng của bản thân, đó là đứng trên đầu kẻ khác, ả cho phép bản thân mình trở nên ti tiện, bỉ ổi... miễn sao điều đó giúp ả đạt được ý muốn.
Ả đã từng như dây leo ở bên cạnh Louis Miller, với khát vọng có thể trở thành hoàng hậu... được mọi ngưới tôn kính, nể trọng.
Ả quyến rũ Peter Evans với mong muốn trở thành vợ của viện trưởng, có quyền điều hành học viện.
Nhưng mà...
Chức vị hoàng hậu đã không thể đạt được.
Làm vợ của Peter Evans ư? Không cần nữa!
Ả đã tìm được đối tượng mới, một người khát khao quyền lực, có thể cho ả thứ ả mong muốn. Việc chỉ cần làm là bắt tay hợp tác với anh ta.
Kẻ thức thời luôn luôn biết nắm bắt cơ hội.
Nở một nụ cười quyến rũ, Rosalie nằm dài trên ghế sopha, tạo dáng gợi cảm.
- Bởi vì tôi quyến rũ!
- Điều này tôi không phủ nhận._ Lucius thản nhiên gật gù, ánh mắt quét qua bộ ngực đẫy đà của ả sau cổ áo choàng tắm mở rộng. - Nhưng bà nghĩ đó là lý do?_ Lông mày Lucius nhếch lên.
- Hahahaha..._ Rosalie bật cười ha hả, chậm rãi đứng dậy tiến lại ngồi xuống đùi Lucius.
- Vì tôi xinh đẹp
Lucius nhún vai, tầm mắt đảo qua bóng người cao gầy đang thâm trầm đứng kế bên cửa sổ. Nhếch một nụ cười nhạt, anh ta đứng phắt dậy, bộ dáng lạnh lùng.
- Nên biết rõ lúc nào thì nên đùa.
Bị hất ngã qua một bên, Rosalie hơi ngỡ ngàng, lại nghe giọng điệu lạnh tanh của Lucius thì có chút giật mình nhưng rồi lại mỉm cười quyến rũ. - Đừng nóng giận, chỉ là đùa một chút mà thôi.
- Hừ.
Lucius không thèm để tâm tới ả nữa, cầm ly rượu đến bên cửa sổ, chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng nói châm biếm của Eric Thomas vang lên.
- Thì ra là anh thích kiểu này.
Lucius nhíu mày, nhìn những dây leo đang bò trườn phía ngoài mặt kính như những con rắn trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu bội phần.
- Muốn làm ta nổi điên sao? Nên nhớ một điều... ta không phải là người có nhiều kiên nhẫn.
Nhất là đối với những ai có ý định đối đầu với anh ta, dù cho đó chỉ là "đùa giỡn"
- Thomas!..._ Rosalie từ phía sau õng ẹo bước lại gần, ánh mắt có chút phẫn nộ. Câu nói vừa rồi của Eric Thomas ả đã nghe thấy rõ rệt. Hừ! "Kiểu này?" dám coi thường ả như vậy sao? Vì nhờ vả Lucius nên mới để mặc anh ta coi thường, nhưng tên nhóc này có tư cách gì sỉ nhục ả cơ chứ?
- Ý của cậu là gì? Vì dường như là cậu đang nói tôi?
- Ha... Chính là ý mà bà đang hiểu trong đầu.
Lần này Lucius không nói gì, chỉ khoanh tay, mỉm cười nhạt xem "kịch hay".
Kỳ thực anh ta vốn cũng không ưa gì ả Rosalie, nhưng vì còn cần dùng đến ả, cho nên mới giữ lại trong biệt thự này. Nay có người đang "trừng trị" ả, hà cớ gì anh ta phải xen vào?
Rosalie hận nghiến răng, móng tay bấm chặt lại, trừng trừng nhìn Eric Thomas. Bất chợt phía bên ngoài "phừng" lên một tiếng... đám giây leo của Eric Thomas đang chìm trong đám lửa lớn.
Eric Thomas hơi hoảng hồn, lại nhìn xung quanh căn phòng, những ngón nến vốn dĩ tắt ngấm đã cháy rực lên. Ngay cả rèm cửa cũng bị cháy mất một mảng.
Lửa?
Thật là dễ kích động quá đi.
Chỉ có Lucius là nở một nụ cười thoả mãn. Anh ta không tức giận khi mà đám cây kiểng trong vườn, hay tấm rèm nhập từ Ý về bị Rosalie làm cháy không thương tiếc. Anh ta chỉ nhìn chăm chú vào ngọn lửa to phừng phừng đang cháy mà ánh mắt hiện lên vẻ toan tính.
Trong biệt thự, chuông báo cháy vang lên khẩn cấp, trên trần nhà nước phun ra từ những lỗ nhỏ li ti dập tắt đi những ngọn lửa. Phía ngoài vườn, đám vệ sĩ hốt hoảng hò hét tìm cách chữa cháy.
Rosalie dần chấn tĩnh lại. Mau chóng nhận ra hậu quả của cơn tức giận không thể kiểm soát của mình mà có chút hoảng hồn, lo sợ nhìn Lucius.
Có vẻ như ả đã quá kích động.
Nhưng Lucius chỉ cười sâu xa, không tức giận, không hỏi tội ả.... chỉ xoay người bước ra khỏi phòng.
Nắm trong tay hai quân cờ có khả năng biệt như thế này, trận chiến này anh ta sẽ thua sao?
Hết chương 102.