Thiên Thần Mắt Tím 2

Chương 57: Bữa Ăn Tử Thần


trước sau

- Phải! Lucius đã biết mối quan hệ giữa tôi và cậu.

Đứng dậy khỏi giường David nhìn trân trân vào bóng lưng của Will Turner không khỏi ngờ nghệch.

- Ý cậu là... Những khẩu súng bạc kia là để đối phó với ta sao?

- Bạc không phải khắc tinh của người Sói._ Will Turner vẫn lạnh lùng nói ra, ánh mắt sắc lạnh như trước nhìn ra phía ngoài trời đêm.

- Làm sao...làm sao mà Lucius biết được?_ David đi đi lại lại, tay gãi cằm suy nghĩ. Kỳ thực anh luôn chắc chắn rằng không có ai theo dõi mới yên tâm gặp Will Turner. Như vậy không có lý nào Lucius phát hiện. Tầm mắt bỗng liếc qua chiếc bàn xiêu vẹo duy nhất trong phòng, trên mặt bàn vẫn còn vết tích của máu đã khô lại.

Đôi mắt xanh của anh giãn ra và tâm trí anh loáng thoáng nhớ ra một cái tên.

Law Freeman....

- Will, lẽ nào là...

- Law Freeman!_ Hắn bình thản.

Lúc này mới hiểu rõ sự tình. Sự việc trừng phạt Law Freeman lúc trước xem ra đã quá sơ hở. Anh đã không lường trước được sự việc này. Anh quên mất một điều rằng Law Freeman là người Sói và phục tùng Lucius.

- Chúng ta phải nhanh chóng tìm cách rời khỏi học viện._ Will Turner bỗng chốc lên tiếng nhắc nhở.

David nghiêng đầu nhìn hắn sâu xa. Chỉ thấy Will Turner thâm trầm quay lại nhìn sâu vào mắt David rồi nói.

- Chờ cho phần thi "DŨNG" diễn ra tôi sẽ mang theo Rose và rời khỏi đây....trước khi Lucius lấy Rose và Jame Carney ra ép buộc tôi dùng khả năng thôi miên kiểm soát cậu...

Nói đến đây hắn bỗng dừng lại, bỏ qua khuôn mặt đang nở một nụ cười thú vị của David hắn đến gần lối đi bí mật nhàn nhạt lên tiếng.

- Sau khi cứu được Jame Carney tôi sẽ cho Lucius trả giá._ Sau đó nhảy xuống địa đạo biến mất.

----------------

Còn một ngày nữa là diễn ra vòng chính thức: TRÍ.

Trong thư viện mọi người đang tập trung đọc sách, họ chọn cho mình mỗi người một góc và không ai nói chuyện với nhau. Họ không biết chắc là vòng này hình thức thi giống như bài kiểm tra hôm qua hay không. Suy cho cùng họ không có bất cứ gợi ý nào để đánh dấu ranh giới học cho hiệu quả cả.

Rose đang đọc một cuốn sách với rất nhiều câu đố bằng hình. Không biết vì sao nhưng cô có cảm giác đề thi sẽ là một là một câu đố. Mà phía góc đối diện có cùng ý nghĩ với cô là Sally - cô ta cũng đang hăng say tìm ra đáp án với những câu đố hại não. Thỉng thoảng ánh mắt hai người chạm nhau Sally đều hếch mặt qua chỗ khác kiêu ngạo. Cô ta vẫn không cam lòng vụ Rose cao điểm hơn cô ta trong vòng sơ loại.

Giữa lúc Rose đang gục đầu xuống bàn suy tính câu đố thì "Ree..engg" tiếng chuông báo hiệu bữa tối sắp diễn ra.

Mọi người dường như vẫn hăng say chìm trong đống sách vở, chỉ có Rose đứng dậy thu dọn đồ đạc sau đó bước xuống khu kí túc xá.

Lúc đi ngang qua nhà bếp Rose đụng phải Eric Thomas, anh ta vừa ra khỏi nhà bếp bộ dạng có chút kỳ lạ. Vừa trông thấy Rose thì anh ta hơi giật mình nhưng rồi rất nhanh nở một nụ cười bông đùa.

- Thật khéo! Có vẻ như hai ta có thần giao cách cảm...lúc nào cũng gặp nhau thế này.

Rose lùi về ra sau nhìn anh nghi hoặc. - Anh ở đây làm gì?

Nụ cười trên môi anh ta có chút cứng lại, bàn tay đang cầm cốc sữa giơ lên.

- Sắp diễn ra cuộc thi "TRÍ" tôi phải bồi bổ bộ não của mình. Công chúa...người có muốn một cốc?

Trong lòng vẫn còn nghi hoặc nhưng cuối cùng Rose chỉ có thể nói - Cảm ơn nhưng tôi không cần!_ Sau đó lách mình đi đến phòng sinh hoạt chung chờ đồ ăn dọn lên. Kỳ thực cô cảm thấy Eric Thomas không đơn giản chỉ là lấy một cốc sữa nhưng rốt cục cũng không biết anh ta có thể làm gì. Chắc do bản thân cô quá đa nghi mà thôi.

Bữa ăn đã được dọn ra, 13 người đã cùng nhau ngồi vào bàn ăn. Giờ Rose mới để ý kỹ trong 13 người ở đây chỉ có cô và Sally là nữ, hơn nữa ngoài Sally và một cô nàng tóc đen tên Jessica là người Sói thì còn lại toàn Ma-cà-rồng. Xem ra điều này làm họ đôi chút khó chịu.

Bữa tối mang ra là một món ăn đặc trưng của Nhật Bản - Cơm Càri Bò và món bánh Táo thơm ngon tráng miệng đi kèm một ly nước ép cam ngon miệng.

Tuy nhiên vừa nhìn phần sốt Bò Sally đã nhăn mặt đẩy ngay đĩa cơm ra xa vẻ ghét bỏ. Cô ta bị dị ứng với thịt bò. Có lần vô ý ăn phải toàn thân nổi mụn đỏ rất khó chịu. Mang khuôn mặt xây xẩm miễn cưỡng nhịn đói.

Mà Eric Thomas lại hậu đậu đánh đổ ly nước ép ra người vội vội vàng vàng chạy vào nhà WC tẩy rửa.

Những người còn lại khẽ lắc đầu sau đó bắt đầu ăn ngon lành. Rose cũng gấp cuốn sách giải đố lại để trên bàn, uống một ngụm nước ép sau đó cầm thìa xúc một muỗng đưa lên miệng.

Giây phút cô sắp hé miệng thì phía đối diện anh chàng Jack Felton bỗng trợn mắt sau đó thả rơi chiếc muỗng xuống sàn, đĩa cơm bị cách tay của cậu ta cua trúng rơi xuống vỡ tan, cơm văng tung toé.

- Có chuyện gì vậy?_ Sally hoảng hốt hét lên.

Rose sửng sốt đứng bật dậy nhưng càng hoảng hồn hơn nữa khi mà tất cả những người trên bàn trừ cô và Sally đều quằn quại ngã xuống sàn. Ánh mắt họ trợn lên, họ bắt đầu có triệu chứng khó thở.

- CÓ AI KHÔNG? MAU GỌI Y TÁ....CÓ AI KHÔNG?_ Rose vội vã chạy lại gần Jack Felton, cậu ta đang lên cơn co giật, miệng nhỏ của Rose không ngừng kêu cứu.

- Tôi...tôi đi tìm người._ Sally luống cuống tái mét nhìn những người đang đau đớn dưới sàn sau đó vội vàng chạy vụt đi.

Mà Rose cũng không biết phải làm sao khi những người còn lại cũng đang bắt đầu lên cơn co giật.

- MAU....HỌ ĐANG RẤT NGUY KỊCH....MAU...CÓ AI KHÔNG?_ Rose hét lên nhìn những người đó đang dần tắt thở đi đến cái chết.

Tại sao họ lại bị như vậy?

Tại sao?

Lúc này Sally nhanh chóng chạy vào phía sau còn có y tá và các những giáo sư khác. Nhưng đến khi tất cả chạy vào nhất thời ai nấy đều bàng hoàng bịp miệng ngăn cho tiếng hét phát ra.

Bởi những gì họ chứng kiến là cảnh mười thí sinh đang nằm la liệt dưới sàn...

Nhưng họ đã là những cái xác không hồn!

Hết chương 56


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!