thời gian và ký ức

Chương 4: Hồi ức mùa hè


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng dịu dàng len qua tấm rèm cửa sổ, Lan thức dậy với tâm trạng hân hoan. Không khí mùa hè ấm áp, hương hoa sữa thoang thoảng từ vườn bên ngoài, gợi nhắc cô về những mùa hè tuổi thơ – những ngày chạy chân trần trên con đường đất, những buổi chiều hò hét gọi nhau ở cánh đồng và tiếng cười giòn tan bên em gái.

Sau bữa sáng, mẹ cô mỉm cười nói: “Hôm nay trời đẹp, con ra vườn chơi với em đi. Có vài thứ bà muốn cho con xem ngoài đó.” Lan gật đầu, lòng rộn ràng. Cô biết rằng ngoài những bức thư, nhật ký, còn có những ký ức sống động trong từng góc vườn, từng cây cối, từng con đường dẫn về tuổi thơ.

Lan bước ra sân, nắng chiếu qua kẽ lá, tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Mùi hương cỏ non, đất ẩm và hoa cỏ mùa hè trộn lẫn khiến cô như được trở về thời gian xa xưa. Cô đi dọc theo con đường cũ, nơi trước đây từng chạy đua cùng em gái, từng chơi trò trốn tìm đến mồ hôi nhễ nhại. Cô lặng lẽ dừng lại trước cây xoài già, cây mà ngày xưa cả hai chị em thường trèo lên hái quả, rồi cùng nhau cười khúc khích vì quả chín rơi trúng đầu.

Lan chợt nhận ra rằng những ký ức ấy, dù nhỏ bé, vẫn sống động trong trái tim cô như chưa từng phai mờ. Cô cúi xuống nhặt một quả xoài rụng, ngửi mùi thơm ngọt và cắn một miếng, vị ngọt xen chút chua khiến cô mỉm cười. Cô nhớ lại em gái mình, lúc ấy còn bé, đôi mắt trong veo, luôn tò mò về mọi thứ, và nụ cười sáng rực khiến cả sân vườn như bừng sáng.

Bên cạnh cây xoài là chiếc ghế đá cũ – nơi Lan và em gái thường ngồi nghỉ sau những buổi chơi dài. Lan ngồi xuống, nhắm mắt một lúc, hình dung cảnh hai chị em nô đùa, trêu chọc nhau, rồi cùng chạy về nhà ăn cơm chiều. Mỗi chi tiết như sống lại trước mắt cô, vừa gần gũi vừa dịu dàng, vừa khiến cô nhớ nhung vừa khiến cô thấy lòng mình ấm áp.

Đột nhiên, Lan nghe thấy tiếng cười quen thuộc từ phía cuối vườn. Cô quay lại và thấy em gái đang tưới cây, dáng hình vẫn như thuở nào, nhưng đã trưởng thành hơn nhiều. Họ nhìn nhau, nụ cười rạng rỡ như khoảng cách thời gian chưa từng tồn tại. “Chị Lan! Chị về rồi!” em gái reo lên, chạy đến ôm chầm lấy cô.

Lan cảm nhận được nhịp tim em gái, cảm nhận được sự gắn kết vẫn bền chặt, dù nhiều năm xa cách. Cả hai cùng nhau đi dọc theo vườn, nhặt những quả chín rụng, tưới cây, và kể cho nhau nghe mọi chuyện trong khoảng thời gian xa nhau. Lan kể về cuộc sống ở thành phố, công việc, và những nỗi nhớ nhà. Em gái kể về bạn bè, trường học, và cả những điều giản dị mà cô ấy từng trải qua.

Trong lúc dọn dẹp vườn, Lan tìm thấy một chiếc hộp nhỏ bị bỏ quên dưới gốc cây. Chiếc hộp cũ kỹ, phủ bụi mỏng, khiến cô tò mò. Khi mở ra, Lan phát hiện bên trong là những bức ảnh cũ của gia đình, những món đồ chơi mà hai chị em từng yêu thích, và một vài lá thư nhỏ mà cha mẹ từng gửi cho em gái khi cô còn bé.

Mỗi món đồ đều gợi lại một câu chuyện: bức ảnh hai chị em đội mũ rơm, chạy trên cánh đồng ngô; chiếc búp bê nhỏ mà Lan từng dùng để giả làm “bạn thân” trong những ngày mưa; những lá thư chứa đầy lời dạy dỗ, yêu thương nhưng cũng nghiêm khắc từ cha mẹ. Lan chậm rãi đọc từng lá thư, lắng nghe nhịp tim mình hòa cùng nhịp tim của gia đình qua từng dòng chữ, từng món kỷ vật.

Chiều đến, Lan và em gái ngồi bên bậc thang, nhìn ra cánh đồng vàng rực dưới ánh hoàng hôn. Họ nói về những ngày xưa, những trò chơi, những lần cãi nhau nhưng rồi lại làm lành, và cả những bí mật nhỏ mà chỉ hai chị em biết. Lan cảm nhận rằng, dù thời gian có trôi qua, tình cảm gia đình vẫn luôn vẹn nguyên, và những ký ức ấy chính là sợi dây kết nối trái tim mọi người.

Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng chiếu sáng vườn cây, Lan ngồi trong căn phòng cũ, cầm những bức ảnh và lá thư lên. Cô nhận ra rằng ký ức không chỉ là quá khứ, mà còn là bài học sống, là cách gia đình dạy cô yêu thương, trân trọng, và trưởng thành. Cô biết rằng còn nhiều bí mật chưa được khám phá – những câu chuyện cha mẹ chưa kể, những hy sinh chưa từng thổ lộ, và những giá trị tinh thần mà cô sẽ dần nhận ra trong hành trình trở về quê hương.

Lan nhắm mắt lại một lúc, lắng nghe tiếng ve kêu, tiếng côn trùng rả rích trong đêm hè, và cảm nhận nhịp sống bình dị nhưng đầy yêu thương của quê nhà. Cô biết rằng, hành trình khám phá ký ức sẽ còn dài, nhưng cô sẵn sàng đi từng bước một, trân trọng từng khoảnh khắc và học cách yêu thương trọn vẹn.

Trước khi thiếp đi, Lan viết trong nhật ký:

"Mỗi mùa hè là một trang ký ức. Và hôm nay, tôi nhận ra rằng ký ức ấy không chỉ là quá khứ, mà là hạnh phúc, là bài học, là tình yêu mà gia đình đã trao cho tôi."

Lan thiếp đi với nụ cười nhẹ nhàng trên môi, ánh trăng phản chiếu lên trang nhật ký, như soi sáng hành trình trở về ký ức, để cô tiếp tục khám phá những bí mật, những câu chuyện còn đang chờ phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×