thời gian và ký ức

Chương 6: Những dòng nhật ký chưa kể


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lan tỉnh dậy trong căn phòng cũ, ánh nắng nhẹ len qua rèm cửa chiếu xuống bàn học nơi chiếc hộp ký ức vẫn đặt đó. Cô biết rằng hôm nay là ngày cô sẽ tiếp tục khám phá những trang nhật ký của cha mẹ – những trang mà chưa bao giờ được kể ra, những bí mật thầm kín mà thời gian cất giữ.

Lan mở chiếc hộp, lấy ra những cuốn nhật ký đã ố vàng theo năm tháng. Tay cô run run khi cầm lên, cảm giác như chạm vào nhịp tim của cha mẹ, chạm vào từng khoảnh khắc mà họ từng sống, từng yêu thương và từng hy sinh.

Trang đầu tiên là nhật ký của mẹ, viết khi bà còn trẻ, chưa lập gia đình. Những dòng chữ mộc mạc nhưng đầy xúc cảm kể về tuổi trẻ, về những ước mơ giản dị nhưng mạnh mẽ. Bà viết về những ngày học hành vất vả, về những người bạn thân, và cả những lần trượt dốc của cuộc đời mà bà phải tự mình đứng lên. Lan đọc từng dòng, mắt rưng rưng. Cô hiểu rằng mẹ không chỉ là người che chở cô khi còn nhỏ, mà còn là người đã từng trải qua bao khó khăn, tự mình học cách mạnh mẽ và yêu thương.

Trang nhật ký tiếp theo là của cha cô, ghi lại những suy nghĩ thầm kín khi ông vừa đi làm vừa chăm sóc gia đình. Ông viết về nỗi lo cơm áo, về những giấc ngủ chập chờn khi nghĩ đến vợ con, về những khoảnh khắc hạnh phúc giản dị khi cả gia đình quây quần bên mâm cơm. Lan đọc đi đọc lại từng câu chữ, cảm nhận được nhịp tim cha, cảm nhận được tình yêu thương lặng lẽ nhưng sâu sắc mà ông dành cho mọi người.

Trong một trang khác, mẹ kể về một biến cố lớn: thời điểm bà mang thai Lan, phải đối mặt với cơn bạo bệnh nhưng vẫn cố gắng giữ sức khỏe, giữ tinh thần lạc quan vì cha và gia đình. Bà viết rằng, những ngày đó bà không muốn ai lo lắng, không muốn ai buồn, chỉ âm thầm chịu đựng và hi sinh. Lan lặng người, cảm giác nghẹn ngào tràn ngập trong tim. Cô chưa từng hình dung rằng sự ra đời của mình lại gắn liền với biết bao nỗi đau thầm lặng và lòng kiên cường như vậy.

Lan tiếp tục lật từng trang, và một trang nhật ký khiến cô thót tim. Đó là lời thú nhận của cha mẹ về một lần gần như mất đi nhau – một hiểu lầm nghiêm trọng có thể dẫn đến chia ly. Họ đã cãi nhau, giận hờn nhưng rồi nhận ra rằng tình yêu và gia đình quan trọng hơn mọi lỗi lầm. Lan đọc đi đọc lại, mắt nhòa lệ. Cô nhận ra rằng mọi cuộc sống đều có những thử thách, nhưng chính tình yêu, sự nhẫn nhịn và lòng tin mới giúp con người vượt qua tất cả.

Bên cạnh những dòng nhật ký cảm động, Lan tìm thấy một vài tờ giấy ghi chú nhỏ, những lời nhắn lén mà cha mẹ trao nhau trong những ngày vất vả. Có những lời nhắn giản dị: “Hãy nghỉ ngơi một chút nhé, em mệt lắm rồi”, “Anh lo cho em, đừng quá căng thẳng”, và cả những lời nhắn khi họ phải xa nhau: “Nhớ giữ gìn sức khỏe, con vẫn ổn chứ?” Lan nhìn từng dòng chữ, cảm nhận nhịp tim, tình yêu và sự quan tâm mà cha mẹ dành cho nhau.

Chiều hôm đó, Lan ra vườn ngồi bên hiên nhà, ánh nắng nhẹ chiếu xuống bàn nơi các trang nhật ký mở ra. Cô nhắm mắt, tưởng tượng cha mẹ trẻ tuổi đang viết những dòng này, cảm nhận được nỗi cô đơn, lo lắng nhưng cũng đầy yêu thương. Cô chợt hiểu rằng ký ức không chỉ là quá khứ, mà là bài học, là sợi dây nối kết các thế hệ, là thông điệp về tình yêu, hi sinh và giá trị gia đình.

Lan tiếp tục đọc, và một trang nhật ký hé lộ điều khiến cô xúc động nhất: cha mẹ viết về ước mơ giản dị nhất – mong con cái được hạnh phúc, được sống trong tình yêu thương, và hiểu giá trị của gia đình. Họ chưa bao giờ nói trực tiếp với Lan về những điều này, nhưng giờ đây, từng dòng chữ, từng trang viết là lời nhắn nhủ sâu sắc nhất mà cô từng nhận được.

Buổi tối, Lan đặt những trang nhật ký trở lại hộp, ánh mắt vẫn đắm chìm trong suy nghĩ. Cô nhận ra rằng, chính những hy sinh thầm lặng, những bí mật chưa kể, những dòng chữ giản dị nhưng chân thành ấy đã hình thành nên gia đình cô – một tổ ấm đầy yêu thương, niềm tin và sự gắn kết.

Lan viết vào nhật ký của mình:

"Mỗi dòng chữ là một nhịp tim, mỗi trang viết là một bài học. Tôi hiểu rằng tình yêu và gia đình không phải lúc nào cũng thể hiện qua lời nói hay hành động lớn lao, mà là những điều nhỏ bé, âm thầm nhưng sâu sắc. Tôi biết rằng mình sẽ trân trọng và giữ gìn những giá trị này suốt đời."

Trong đêm yên tĩnh, ánh trăng chiếu lên hộp ký ức, phản chiếu lên khuôn mặt Lan đầy xúc động. Cô biết rằng hành trình khám phá gia đình và ký ức vẫn còn dài, nhưng cô đã tìm thấy bước đi đầu tiên: lắng nghe, thấu hiểu, và cảm nhận. Mỗi ngày trôi qua sẽ là một hành trình học hỏi, trưởng thành và yêu thương, để cuối cùng cô hiểu rằng ký ức không chỉ là quá khứ, mà là nền tảng cho hiện tại và tương lai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×