Thống đốc đại nhân, em xin anh !

Chương 121: Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh !


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lục Nghị Phàm vòng tay ôm chặt vợ hơn. Những lời cô nói khiến tâm tư của anh càng thêm xáo trộn.
- Châu bé bỏng, hôm nay em lạ thế? Sao lại gọi anh bằng chú? Anh già đến thế cơ à?
Nhìn gương mặt hoang mang có chút ngốc nghếch của vị Thống Đốc quân cao ngạo kia, Cửu Châu không nhịn được mà phì cười. Cô đưa tay nhéo nhéo sống mũi của anh, chậm rãi nhắc lại rành rọt từng tiếng:
- Hãy nhớ cho thật kỹ tên của chú. Nhớ đến khắc cốt ghi tâm, nhớ đến suốt quãng đời còn lại! Lục Nghị Phàm!...
Đến lúc này, Lục Nghị Phàm đã hoàn toàn ૮ɦếƭ sững. Miệng anh há hốc, đôi mắt sắc bén mở thật to, không chớp, nhìn về phía Cửu Châu bằng tất cả cảm xúc bùng cháy nhất thời của anh.



Những lời này anh chỉ nói với một mình bé gái trên biển khi đó...
Thì ra, Cửu Châu chính là người con gái mà anh đã hẹn ước từ nhỏ.
Tách!
Một giọt nước mắt long lanh bất ngờ rơi xuống mu bàn tay của Cửu Châu. Đôi mắt Lục Nghị Phàm đỏ hoe. Đây cũng là lần đầu tiên trong suốt cuộc đời của anh, anh đã khóc. Hơn nữa, là khóc trước mặt người con gái anh yêu.
- Châu bé bỏng của anh, vậy thì em đã nhớ tên anh đến khắc cốt ghi tâm chưa?


- Em nhớ, em đã và sẽ nhớ.
Cửu Châu gục đầu lên vai anh, bàn tay choàng qua bụng chồng, niềm vui lấp lánh ẩn hiện trên má. Hạnh phúc đến bất ngờ quá, khiến cô bỗng dưng cảm thấy hoang mang. Cô chỉ sợ, đến rồi đi, quy luật của tạo hóa này không thể nào mà lường được trước.
Tại căn nhà hoang ấm ướt kia...
Ưmmm...




trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!