Tối hôm đó, tập đoàn Trường Phát tổ chức tiệc kỷ niệm quý đầu năm. Hạ Vy lần đầu đi cùng Lục Minh đến một không gian lộng lẫy, ánh đèn vàng lung linh phản chiếu trên những ly rượu pha lê. Âm nhạc nhẹ nhàng, tiếng cười nói vang vọng khắp sảnh, nhưng Hạ Vy lại cảm thấy một chút căng thẳng xen lẫn tò mò.
Cô đứng nép ở góc phòng, quan sát mọi thứ. Lục Minh xuất hiện bên cạnh cô như một bóng râm quyền lực, bàn tay siết nhẹ vào cánh tay cô khi dẫn đi qua đám đông. Chạm vào anh khiến tim Hạ Vy loạn nhịp, nhưng cô cố giữ vẻ bình tĩnh.
“Đừng đứng quá xa, sẽ bị lạc giữa đám người.” – Giọng anh trầm, thấp, nhưng vừa đủ để cô nghe rõ.
Vy gật nhẹ, bước theo. Lục Minh trò chuyện với đối tác, nhưng đôi mắt vẫn lướt qua cô, khiến cô cảm thấy như mình vừa được quan sát, vừa được bảo vệ cùng lúc.
Đột nhiên, một ly rượu bị đổ, chạm vào váy của Vy. Cô định hốt hoảng lau đi thì một bàn tay vững vàng đặt lên eo cô, kéo nhẹ, và một hơi ấm từ cơ thể anh truyền qua cô.
“Không sao.” – Anh thì thầm gần tai cô, giọng trầm và ấm áp.
Vy đỏ mặt, cảm giác rùng mình lan khắp cơ thể. Không khí xung quanh như tan biến, chỉ còn lại hơi thở dồn dập của hai người gần nhau trong ánh đèn lấp lánh.
Một vài phút trôi qua, anh bất ngờ ôm cô từ phía sau, áp sát cơ thể cô vào người mình khi tránh khỏi một nhóm khách. Tay anh đặt nhẹ trên lưng cô, vai áp sát vai, và mùi nước cologne nồng ấm khiến Vy choáng ngợp.
“Anh… anh làm gì vậy?” – Vy thì thầm, nửa hoảng hốt, nửa thích thú.
Lục Minh chỉ mỉm cười, giọng khẽ như rót mật vào tai cô: “Chỉ bảo vệ cô thôi.”
Khoảnh khắc đó, tim Vy đập loạn, má ửng hồng. Cô nhận ra rằng, bên cạnh sự lạnh lùng và quyền lực, Lục Minh còn có một sức hút khó cưỡng – vừa gần gũi, vừa khiến cô sợ hãi.
Buổi tiệc kết thúc, Vy ra về với tâm trạng rối bời. Cô không thể quên được cái ôm bất ngờ, không thể quên được ánh mắt dịu dàng nhưng đầy sức mạnh ấy. Trong lòng cô, một cảm giác vừa sợ hãi, vừa háo hức, vừa tò mò về người đàn ông tổng tài này bắt đầu dấy lên.