thực đơn cuối cùng

Chương 5: Vết Nứt Hóa Học


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mệnh lệnh của Triệu thanh tra được thực hiện ngay lập tức. Cả đội pháp y làm việc suốt đêm, chạy các phân tích phức tạp nhất. Và đến gần sáng, kết quả được báo về, khiến tất cả mọi người trong đội điều tra phải sững sờ.

Lâm An đã đúng đến từng chi tiết.

Trong nồi súp, họ tìm thấy dấu vết của Kali Ferrocyanide, một hợp chất thường được dùng làm phụ gia chống vón cục cho muối ăn. Ở liều lượng thấp, nó hoàn toàn vô hại.

Trong ly rượu vang của Chef Long, họ tìm thấy dư lượng của một loại muối sắt (Iron(III) salt) đơn giản, cũng vô hại khi ở một mình.

Nhưng khi hai chất này kết hợp với nhau trong môi trường axit của dạ dày, chúng tạo ra một phản ứng hóa học, hình thành nên Phức chất Xanh Phổ (Prussian Blue) và giải phóng ion Xyanua (Cyanide) tự do. Chính Xyanua mới là kẻ đã giết chết Chef Long chỉ trong vài giây.

"Một kế hoạch ma quỷ," Triệu thanh tra lẩm bẩm, tay vò nát mẩu giấy ghi kết quả. "Hung thủ đã biến cơ thể của nạn nhân thành ống nghiệm cho chính mình."

Với kiến thức mới này, cuộc thẩm vấn vòng hai được tiến hành, tập trung vào hai yếu tố: ai có kiến thức về hóa học và ai có cơ hội tiếp cận cả nồi súp lẫn ly rượu riêng của Chef Long?

A Tín, bếp phó, tỏ ra hoàn toàn bối rối trước những thuật ngữ hóa học. "Tôi chỉ biết nấu ăn," anh ta khẳng định. "Muối thì tôi nêm, nhưng là loại muối biển thông thường của nhà bếp."

Tiểu Mễ, nữ quản lý, dù thông minh, cũng phủ nhận mọi kiến thức về hóa học phức tạp. "Tôi là người rót ly rượu đó cho Chef Long, đó là thói quen mỗi tối. Nhưng tôi lấy rượu từ một chai mới được khui. Tôi không thể bỏ độc vào đó được." Sự lo lắng của cô ta có vẻ là thật, là sự hoảng sợ của một người vô tình trở thành một phần của chuỗi sự kiện chết người.

Cuối cùng là Lão Trương, bếp trưởng món tráng miệng. Ông ta vẫn giữ vẻ bình thản. Khi được hỏi về hóa học, ông ta chỉ đáp một câu đơn giản.

"Làm bánh, chính là hóa học."

Câu trả lời đó không phải là một lời thú tội, nhưng là một sự thừa nhận về khả năng. Ông ta có kiến thức. Nhưng ông ta vẫn giữ vững bằng chứng ngoại phạm của mình. "Suốt thời gian đó, tôi ở trong khu bếp bánh ngọt. Nơi đó tách biệt, tôi không hề đến gần nồi súp hay quầy rượu."

Cuộc điều tra lại một lần nữa va phải một bức tường. Họ đã biết "làm thế nào", nhưng vẫn chưa thể chỉ ra "là ai".


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×