Linh, một biên kịch trẻ tuổi với mái tóc bob cá tính và đôi mắt sắc sảo, đang ngồi vùi mình trong căn hộ nhỏ xíu ở trung tâm Sài Gòn, xung quanh là những chồng kịch bản, sách tham khảo và ly cà phê nguội ngắt. Màn hình máy tính phát ra ánh sáng xanh nhợt nhạt, phản chiếu lên gương mặt cô sự mệt mỏi nhưng cũng đầy mãn nguyện. Cô vừa đặt dấu chấm hết cho kịch bản phim truyền hình dài tập mang tên "Mối Tình Vượt Thời Gian" – đứa con tinh thần mà cô đã dồn hết tâm huyết trong suốt hai năm qua.
"Cuối cùng cũng xong!" Linh vươn vai, xương khớp kêu răng rắc. Cô nhìn lại dòng chữ cuối cùng, nơi nữ chính Hiểu Vy yếu đuối, thiện lương cuối cùng cũng vượt qua mọi sóng gió để đến được với nam chính Tấn Phong giàu có, lạnh lùng nhưng chung tình. Và An Hạ, nhân vật nữ phụ phản diện do chính tay Linh xây dựng, đã phải nhận lấy một cái kết bi thảm: gia đình phá sản, danh tiếng bị hủy hoại, và cuối cùng chết trong cô độc, nghèo khó, không một ai thương xót. Linh đã khắc họa An Hạ như một hình mẫu "trà xanh" điển hình, kiêu ngạo, độc ác, luôn tìm cách hãm hại nữ chính, để làm nổi bật sự thánh thiện và đáng thương của Hiểu Vy. Cô tin rằng, khán giả sẽ hả hê khi thấy An Hạ phải trả giá cho những tội lỗi của mình.
Đêm đó, Linh ngủ thiếp đi trên bàn làm việc, giữa đống giấy tờ lộn xộn và mùi cà phê đặc quánh. Cô mơ thấy mình đang đứng giữa một không gian trắng xóa, vô định. Một giọng nói vang vọng khắp nơi, không rõ từ đâu đến: "Kịch bản của cô đã được chấp nhận. Và cô sẽ là một phần của nó." Linh giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Cô lắc đầu, tự nhủ chắc do làm việc quá sức nên sinh ra ảo giác.
Sáng hôm sau, Linh quyết định tự thưởng cho mình một buổi đi chơi xả hơi. Cô lái chiếc xe máy cũ kỹ của mình ra ngoại ô, tìm một quán cà phê yên tĩnh để đọc sách. Trên đường đi, một chiếc xe tải bất ngờ mất lái, lao thẳng về phía cô. Linh chỉ kịp nghe một tiếng "RẦM!" chói tai, rồi mọi thứ chìm vào bóng tối.
Khi Linh tỉnh lại, cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, toàn thân đau nhức. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi. Cô mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà trắng toát, nhưng không phải là trần nhà bệnh viện quen thuộc. Căn phòng này rộng lớn hơn, sang trọng hơn, với những bức tường được dán giấy hoa văn cổ điển và chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh.
"Tiểu thư, cô tỉnh rồi sao? May quá, người hầu của cô đã lo lắng lắm đấy!" Một giọng nói lạ vang lên. Linh quay sang, thấy một cô gái trẻ mặc đồng phục người hầu đang đứng cạnh giường, vẻ mặt đầy lo lắng.
Linh cau mày. "Tiểu thư? Cô là ai? Đây là đâu?"
Cô người hầu ngạc nhiên. "Tiểu thư An Hạ, cô bị sốt cao nên nói mê sao? Đây là phòng của cô mà!"
An Hạ? Linh sững sờ. Cái tên này... sao lại quen thuộc đến vậy? Cô cố gắng ngồi dậy, nhìn xuống bàn tay mình. Đôi bàn tay thon dài, trắng nõn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng và sơn màu hồng nhạt. Không phải đôi tay chai sạn của cô. Cô chạy vội đến tấm gương lớn trong phòng.
Trong gương, một cô gái với gương mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt to tròn nhưng ánh lên vẻ kiêu ngạo, sống mũi cao và đôi môi mỏng đang nhìn lại cô. Mái tóc dài, xoăn nhẹ, buông xõa ngang vai. Đây chính là gương mặt của An Hạ – nhân vật nữ phụ phản diện mà Linh đã tạo ra trong kịch bản của mình!
Linh lùi lại, va vào thành giường, cảm giác kinh hoàng bao trùm lấy cô. "Không thể nào! Mình xuyên không? Lại còn xuyên vào vai An Hạ?!"
Cô người hầu thấy An Hạ có vẻ hoảng loạn, vội vàng chạy đến. "Tiểu thư, cô sao vậy? Cô có muốn gọi bác sĩ không?"
Linh không nghe thấy gì nữa. Đầu óc cô quay cuồng với hàng loạt thông tin. Cô nhớ lại từng chi tiết trong kịch bản: An Hạ kiêu ngạo, An Hạ độc ác, An Hạ hãm hại nữ chính, An Hạ bị nam chính ghét bỏ, An Hạ bị gia đình phá sản, An Hạ chết trong cô độc...
"Không! Không thể nào! Mình không thể chết như vậy được!" Linh hét lên. Cô đã tự tay viết ra số phận bi thảm này cho An Hạ, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải trải nghiệm nó.
Cô chạy đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Khung cảnh bên ngoài là một khu vườn rộng lớn với những cây cổ thụ và đài phun nước được chạm khắc tinh xảo. Kiến trúc của ngôi nhà và khu vườn đều mang đậm phong cách châu Âu cổ điển, hoàn toàn khác biệt với những tòa nhà cao tầng và đường phố nhộn nhịp của Sài Gòn mà cô quen thuộc.
"Đây là thế giới trong kịch bản của mình!" Linh lẩm bẩm, giọng cô run rẩy. Cô đã thực sự xuyên không, và trở thành An Hạ.
Cô người hầu vẫn đứng đó, vẻ mặt đầy lo lắng. "Tiểu thư, cô có ổn không? Cô cứ làm tôi sợ quá!"
Linh hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại. Cô phải bình tĩnh. Cô là một biên kịch, cô nắm rõ kịch bản hơn ai hết. Cô biết mọi âm mưu, mọi tình tiết, mọi điểm yếu của các nhân vật. Đây không phải là tận thế, đây là cơ hội! Cơ hội để cô thay đổi số phận của An Hạ, thay đổi cái kết bi thảm mà chính tay cô đã viết ra.
"Mình sẽ không chết trong nghèo khó và cô độc đâu, An Hạ!" Linh tự nhủ, ánh mắt cô lóe lên sự quyết tâm. "Mình sẽ bẻ lái cốt truyện này! Mình sẽ tạo ra một cái kết khác cho An Hạ, một cái kết mà mình xứng đáng có được!"
Nhưng làm sao để thay đổi một kịch bản đã được định sẵn? Làm sao để tránh xa nam chính Tấn Phong và nữ chính Hiểu Vy, những người sẽ là nguyên nhân cho mọi bi kịch của An Hạ? Và làm sao để bảo vệ gia đình An Hạ khỏi sự phá sản? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Linh. Cô biết, hành trình này sẽ không hề dễ dàng, nhưng cô đã sẵn sàng đối mặt. Cô đã thức tỉnh trong chính tiểu thuyết của mình, và cô sẽ là người viết lại số phận của An Hạ.