Không phải vì hôm nay là ngày hoàng đạo hay cuối tuần mà phòng cấp cứu được nhàn rỗi. Bỗng dưng phải chứa thêm một số con tin và cảnh sát cứu hỏa bị thương, ngoài ra, thời tiết đẹp của ngày Chủ nhật để đi chơi cũng đóng góp thêm nhiều bệnh nhân bị tai nạn giao thông hoặc các tai nạn khác, hơn hẳn mọi ngày. Đương nhiên còn có thêm cảnh sát phải làm nhiệm vụ và các loại người nhà của bệnh nhân nữa. Cả khu cấp cứu đông nghẹt người, rất ồn ào. Ba Du Sinh đẩy Tạ Nhất Bân đi, phải luôn miệng kêu “Cho đi nhờ với… Xin lỗi, cho đi nhờ nào…” thì mới không bị “ùn tắc giao thông”.
Đưa trả Tạ Nhất Bân về phòng theo dõi xong, Ba Du Sinh lại sang phòng hồi sức ICU. Ở đây có bốn người sống sót trong vụ án, đều bị thương nặng. Gồm phụ bếp Tôn Nguyên Hổ, 20% diện tích da bị bỏng sâu độ 2, hai người phục vụ Kiến Vĩ và Hoa Thanh, bị bỏng độ 2, sâu độ 2. Cánh tay Kiến Vĩ còn bị thương khá sâu do thủy tinh và thuốc nổ gây ra, các mảnh thủy tinh gắp được đều là mảnh cốc rượu. Và Na Lan, bị chấn thương sọ não.
Ba Du Sinh không tìm bác sĩ để hỏi tình hình, anh chỉ đứng ở cửa nhìn vào phòng theo dõi. Có vẻ như những người bị thương đều không bị đe dọa tính mạng, Na Lan thì nhắm mắt, không rõ đang hôn mê hay nằm nghỉ. Lúc nãy bác sĩ Trương Lỗi nói qua điện thoại, Na Lan đã tỉnh lại hai lần, chắc đang tiến triển khả quan.
Hành lang ngoài phòng ICU chạy đến một cánh cửa, ra khỏi cửa là một khu vực như vườn hoa, có hai cây long não, một cây thông và vài khóm cây thấp. Ba Du Sinh nhìn từ xa, thấy Lương Tiểu Đồng đang đứng bên gốc cây gọi điện. Anh quan sát một lúc, thấy anh ta vừa nói vừa khua tay, vẻ như ngao ngán, nản lòng và không tin nổi…
Lương Tiểu Đồng điện thoại xong, bỗng ngoảnh phắt về phía Ba Du Sinh đang đứng. Ba Du Sinh liền cất bước về phía anh ta.
“Chắc đang báo tin bình an cho nhà?” Ba Du Sinh hỏi, nhưng cảm thấy không đúng. Vụ án xảy ra được gần hai tiếng đồng hồ, nếu báo tin thì đáng lẽ phải báo từ sớm, phòng cấp cứu đã đông nghịt người nhà rồi.
Lương Tiểu Đồng xác nhận, “Vâng, tôi báo rồi.” Anh ta định nói rằng mẹ tôi đang ở trong kia, nhưng lại chuyển sang ý khác, “Tôi nghe theo gợi ý của các anh, tạm nán lại đây để nếu cần thì tìm thấy tôi ngay.”
Ba Du Sinh, “Cảm ơn anh hợp tác. Nghe nói anh đã giúp chúng tôi xem các tấm ảnh.”
“Vâng, tiếc rằng chẳng giúp được gì, vì bộ ảnh đó toàn là người quen và đều là con tin, không thấy ai đáng nghi cả.” Lương Tiểu Đồng mang máng bất an, vì Ba Du Sinh đến tìm mình hẳn là có vấn đề chứ không nhằm nói chuyện chung chung. Có phải mình đã nói nhầm gì đó? Có chi tiết nào mà mình nhớ lại đã không hợp tình hợp lý?
“Phòng kỹ thuật của chúng tôi trả lại anh máy di động chưa?”
“Chưa.” Lương Tiểu Đồng lắc đầu. “Không sao. Người nhà tôi đã gửi cho tôi chiếc di động mới. Chẳng qua là lũ bạn bát nháo của tôi hơi đông, và tôi cũng có lắm việc phải làm khẩn trương, ngoài Tiêu Tương ra, tôi còn cả đống việc.”
“Là con nhà tướng môn có khác, chắc chắn anh sẽ kế thừa y bát của chủ tịch Lương Quân.” Ba Du Sinh có vẻ như cố bày trận Long môn.
Lương Tiểu Đồng lại lắc đầu, “Đây có! Tôi còn quá nhiều thứ cần phải học, nghiệp vụ của tập đoàn rất phức tạp, bề bộn, tôi chỉ có thể gặm nhấm từng tí một… cho nên tôi vẫn thích Tiêu Tương, ở đó tôi có thể chuyên tâm làm một việc.” Anh ta chuyển đề tài khác một cách rất tự nhiên, giành thế chủ động. “Tôi đã dồn rất nhiều tâm huyết cho Tiêu Tương, cha tôi vẫn trách tôi chưa bao giờ chuyên tâm làm một việc gì. Cho nên, vụ việc vừa xảy ra, người hùn vốn với tôi thiệt mạng… bản thân tôi hiếm khi yếu lòng nhưng xin nói thật, chuyện đó khiến con tim tôi tan nát.” Đôi mắt rưng rưng lệ.
Ba Du Sinh khẽ vỗ vai Lương Tiểu Đồng, “Tôi rất hiểu tâm trạng của anh, nhất là, như anh vừa nói, Tiêu Tương là tâm huyết của anh, chẳng ai muốn những nỗ lực của mình, những thứ mà mình yêu quý lại bị hủy hoại một cách tàn nhẫn. Chúng tôi sẽ gắng hết sức để làm rõ vụ án này, sẽ xem xét kỹ từng manh mối.” Anh gỡ cặp kính ra, dụi đôi mắt bị khô, rồi nói tiếp, “Vừa khéo, đang có một chi tiết tôi muốn xác nhận lại với anh.”
Lương Tiểu Đồng nghĩ bụng: vào đề, cũng tốt thôi, khỏi cần vòng vo tam quốc. Bèn xởi lởi nói, “Được! Anh cứ hỏi đi. Vừa nãy trao đổi, tôi đã gắng nói đúng sự thật, nếu có chỗ nào chưa nhớ rõ thì cũng là chuyện bình thường… Các anh là chuyên gia chắc sẽ hiểu.”
“Tất nhiên rồi. Sau bất cứ vụ việc nào, nhất là những vụ việc đáng sợ, người trong cuộc và người chứng kiến đều bị sốc, và khó tránh khỏi không nhớ rõ. Điều này là rất bình thường, chúng tôi hiểu chứ! Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi về bếp trưởng ở lầu chính Tiêu Tương.”
Lương Tiểu Đồng kinh ngạc, “Ông… ông ta làm sao?”
Ba Du Sinh lại dụi mắt, như thể bỏ lỡ sắc mặt ngạc nhiên của Đồng. “Ông ta có vấn đề.”
Lương Tiểu Đồng sững người, “Không, không thể! Ông ấy không vấn đề gì. Nhất định ông ấy không phải là kẻ xấu. Trong suốt quá trình xảy ra vụ việc, ông ấy đều có mặt. Ông ấy yêu nghệ thuật nấu nướng như tính mạng, không bao giờ làm chuyện phạm pháp.”
Ba Du Sinh không muốn chỉ ra chỗ phi logic trong cách suy luận này, chỉ bình thản nói, “Tôi chỉ muốn anh nhớ lại xem, khi tên ςướק cầm súng ngắn áp giải ba người nấu bếp lên gác, cả ba đều lên, đúng không? Nhất là Lý Vạn Tường, lúc đó bác ấy ở trạng thái nào?”
Lương Tiểu Đồng ngẩn người, tay phải đưa lên chỗ má bôi thuốc cùng những vết xây xước đan xen, khẽ nói, “Để tôi nghĩ lại xem sao…” Tay anh ta tiếp tục sờ má, rồi vò đầu gãi tai, cứ như Ba Du Sinh vừa đưa ra một đề toán cao cấp của khoa toán đại học Cambridge. “Lúc đó, tôi cực kỳ hoảng loạn, phía sau thì mấy tên ςướק chĩa súng, đầu óc tôi rối bời, cũng có lúc trống rỗng không biết gì nữa, cho nên tôi rất mơ hồ về mọi việc đang xảy ra xung quanh, chúng tôi bị ép quay mặt vào tường, cấm động đậy. Tôi có liếc trộm, thấy có người vào, nhưng trạng thái của ông Tường ra sao thì tôi không nhớ được. Tôi lại có tật sợ nhìn thấy máu me, cho nên suốt thời gian bị khống chế, tôi cứ như kẻ u mê.” Lương Tiểu Đồng lại gõ tay lên trán. “Anh ạ, lúc cuống lên thì tôi không sao nhớ nổi các chi tiết, liệu có thể… Ôi, chán thật!”
“Cứ từ từ.” Ba Du Sinh nhẹ nhàng an ủi. “Từ từ nghĩ xem. Hay là thế này vậy, anh cứ nghĩ đi, nhớ được điều gì thì cho tôi biết. Tôi vẫn ở chỗ phòng họp, anh có thể đến gặp bất cứ lúc nào.”