Ngày 20 tháng Năm, khoảng 17 giờ 15 phút, tại ngõ Phủ Tùng - Dư Trinh Lý.
Đứng trước ô tô là Kim Thạc - vị phó chủ nhiệm trẻ tuổi của Cục Trinh sát Hình sự Bộ Công an, trông rất tư thế với cảnh phục, lon, sao và phù hiệu lấp lánh. Năm ngoái trong vụ trọng án liên hoàn “ngón tay khăn máu”, anh được bộ cử đến Sở Công an Giang Kinh chỉ huy hiệp đồng, và từng có mối quan hệ công tác rất khó diễn tả, với Ba Du Sinh và Na Lan.
Kim Thạc nói, “Hai người tìm nơi nói chuyện riêng khéo quá nhỉ?” Anh thò tay vào xe bắt tay Ba Du Sinh, ánh mắt là lạ nhìn sang Na Lan bấy giờ đang miễn cưỡng mở cửa bước xuống khỏi ghế phụ lái. Cũng may Na Lan trang phục phẳng phiu nghiêm chỉnh, nên anh ta không có cớ tưởng tượng những điều ngoắt ngoéo xa xôi, chỉ nói, “Vừa may gặp cả hai người ở đây, tối nay chúng ta cùng ăn cơm, được không?”
Trong công tác trinh sát phá án năm ngoái, khi gặp Na Lan, tiếng sét ái tình đã đánh trúng Kim Thạc, khiến anh phải vận đủ chiêu thức tinh quái để thể hiện tâm tư. Vụ án kết thúc, anh trở về Bắc Kinh mà lòng vẫn ấp ủ tình yêu đơn phương vấn vương lâu dài không dứt. Về sau Na Lan nghe đồn Kim Thạc đã đính hôn trước khi đến Giang Kinh, nhưng rõ ràng điều đó không thể ngăn anh tìm kiếm hồng nhan tri kỷ khác ngoài thủ đô. Nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay anh hôm nay, cô hiểu rằng anh đã kết hôn, nhưng chỉ e việc đó cũng chưa đủ để anh dừng… tìm kiếm!
Ba Du Sinh hỏi, “Sao anh lại hạ cố đến tận đây, và cũng không thông báo một câu? Tôi không ngờ rằng một vụ án nho nhỏ ở địa phương này lại khiến Bộ phải quan tâm.”
“Nho nhỏ à? ςướק phá, đánh bom, phóng hỏa, nổ súng… đã tạm đủ tiêu chuẩn để coi là trọng án chưa? Anh cũng biết rồi: gần đây tình hình rất căng thẳng, nhất là lĩnh vực chống khủng bố, đâu cần tôi giải thích thêm nữa? Vụ án này có rất nhiều nhân tố liên quan đến chống khủng bố.” Kim Thạc vừa nói vừa nhìn chăm chăm vào Na Lan, như thể cô mới là mục tiêu thực sự cần bảo vệ khỏi bọn khủng bố, chỉ sợ cô bỗng biến mất vào đám đông du khách đang thăm viếng Dư Trinh Lý này.
Ba Du Sinh nói, “Kể cũng phải. Chúng tôi hoan nghênh anh! Nào, ta đi về Sở. Tôi sẽ giới thiệu với anh về tình hình vụ án.”
Kim Thạc lại ngoảnh nhìn Na Lan, rồi nói, “Hay là, bảo cả Na Lan nữa? Cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Na Lan chỉ vào một thanh niên vừa bước xuống từ một tòa lầu Ba Khắc cách đó không xa, “Ý tưởng này cũng hay, tiếc rằng tôi đã nhận lời anh chàng kia rồi: anh ta nợ tình nghĩa tôi không ít, nên cứ đòi mời tôi ăn tối nay.”
Tạ Nhất Bân lôi thôi lếch thếch khệnh khạng bước lại, anh ta gần như kêu lên. “Mơ à? Ai nói tôi mời cô đi ăn?” Nhưng thấy Na Lan liếc nhìn Kim Thạc, liền hiểu ý cô, bèn nói, “Đúng thế, nếu không mời cô thì chẳng biết đến khi nào nữa, cô đã nhận lời từ mấy hôm nay, không thể khác được!”
Na Lan liền ra hiệu “đành thế vậy, hết cách” với Kim Thạc rồi chào cả hai anh cảnh sát, rảo bước cứ như chạy trốn cho nhanh, suýt nữa quên cả “chân gỗ” Tạ Nhất Bân.
“Cô đang diễn tuồng gì thế?” Tạ Nhất Bân đuổi kịp, hỏi.
“Không nhận ra à? Tuồng Na Lan chạy trốn.”
“Chạy đi đâu? Còn ăn cơm cơ mà?” Tạ Nhất Bân hỏi.
Na Lan nói, “Không phải lúc đùa cợt nhé! Tôi đang lo cho sự an toàn của sư phụ huynh.”
Tạ Nhất Bân ngạc nhiên, “Bác Tường à? Bác ấy mất tích rồi mà? Chẳng lẽ cô sợ… Này, thật ra cô có mất trí nhớ không?”
Lúc này có hai cô gái trông có vẻ như du khách đi lướt qua hai người, và nhìn Tạ Nhất Bân, lấy làm lạ. Na Lan nói, “Anh có thể nói to hơn nữa không?”
“Tôi cứ có cảm giác… chuyện cô mất trí nhớ rất đáng nghi.” Tạ Nhất Bân nói.
“Có biết tôi mất trí nhớ như thế nào không?”
“Chấn thương sọ não, nhảy lầu, đập đầu xuống gạch hoặc xi măng, hoặc vụ nổ làm rơi gạch đá trúng đầu, chứ gì!”
Na Lan nói, “Trên lý thuyết, lúc đang thanh bình thì giải thích như thế, nhưng anh chớ quên chúng ta vừa trải qua vụ ςướק vụ nổ kinh hoàng, hiện giờ vẫn rất không thanh bình.”
“Khó hiểu quá! Ở trường đại học cô cũng lên lớp cho sinh viên như thế này à? Thảo nào tôi không thể tốt nghiệp đại học.”
Na Lan đứng lại, thở dài, “Có nhiều sự việc tôi từ từ nhớ lại, từ từ hiểu ra. Lúc này cần tìm được bác Lý Vạn Tường, biết rõ bác ấy vẫn an toàn, sau đó chúng ta sẽ cùng nghiên cứu một lượt đầu đuôi câu chuyện, được chưa?”
“Giang Kinh rộng lớn chừng này, biết đi đâu mà tìm?” Tạ Nhất Bân cũng thở dài, vẻ chán nản. “Nếu bác ấy đã đi khỏi Giang Kinh thì càng không thể tìm được. Cô nên biết ông già ấy từng sang tận Trung Đông.”
Na Lan nói, “Lúc này chỉ có thể giả thiết bác ấy vẫn còn ở Giang Kinh, có đi xa hơn không thì phải dựa vào mạng lưới của Sở Công an. Hiện nay mua vé tàu xe, phần nhiều đều phải ghi họ tên thật, trừ phi bác ấy mạo danh hoặc đi xe khách đường dài. Nếu bác ấy vẫn còn ở Giang Kinh, anh cho rằng bác ấy có thể đang ở đâu?”
“Tôi đã thử đến nhà Uyển Chân, nhưng chỉ là con số không.”
Na Lan cười, “Không hẳn là con số không… từ giờ chúng ta cần động não, không ở nhà Uyển Chân thì có thể ở đâu? Cố nhớ lại xem lúc đầu tại sao anh nghĩ đến Uyển Chân?”
“Vì bác ấy khá thân với Uyển Chân nên mới tin cậy cô ấy, ở nhà cô ấy sẽ có cảm giác an toàn.”
“Đúng! Tôi cũng nghĩ thế. Rồi tôi lại nghĩ đến cách nói của anh về ‘sân nhà, sân khách’ của các thương nhân khi bàn chuyện làm ăn, rất có ý nghĩa. Sân nhà có ưu thế gì? Ưu thế địa lợi, nhân hòa và cảm giác an toàn. Cho nên lúc này tôi đang nghĩ… chắc anh đã hiểu ý tôi rồi?”
Tạ Nhất Bân đã hiểu ra, “Ý cô là, bác Tường ẩn nấp ở sân nhà của mình?”
“Lương Tiểu Đồng cũng đã mất tích. Anh có nghĩ tại sao lại trùng hợp như thế không?”
Về điểm này, Tạ Nhất Bân đã sớm nghĩ ra: Lương Tiểu Đồng đi tìm Lý Vạn Tường.
Nếu tìm thấy, chuyện chắc chẳng hay ho gì rồi.
Cả ngày 20 tháng Năm, tại nhiều nơi ở Giang Kinh.
Trong vài giờ đầu tiên kể từ lúc mất tích, Lương Tiểu Đồng không đi tìm Lý Vạn Tường, vì không cần thiết. Lương Tiểu Đồng chưa đến nỗi phức tạp như bọn xã hội đen nhưng cũng có vài tay đàn em để sai bảo. Tên Béo được cử bám theo Lý Vạn Tường, hơi kém tinh nhanh nhưng làm việc rất chăm chỉ, ít ra cũng chưa từng làm lỡ việc của anh ta. Có thằng ấy theo dõi Lý Vạn Tường, mỗi giờ báo cáo một lần, là đủ để Lương Tiểu Đồng yên tâm.
Anh ta “mất tích” là nhằm né tránh.
Nghiêm chỉnh ở nhà chưa đầy hai hôm, đã bức xúc không sao chịu nổi, ánh mắt sắc lạnh và tiếng ba toong khua lộc cộc trên sàn của ông già Lương Quân là một thứ áp lực, bà mẹ quá ư quan tâm, dặn dò, kể lể lại là một thứ áp lực khác. Họ vẫn coi thằng con gần ba mươi tuổi này là cấp dưới, là kẻ ăn theo, phụ thuộc, là một thứ gia tài của họ thì phải? Sau khi gặp tai họa khốn đốn trong vụ ςướק, tôi không thể quay trở lại dưới ách thống trị kiểu cây gậy và củ cà rốt của hai người được nữa!
Cho nên sáng sớm nay Lương Tiểu Đồng ra khỏi nhà, không đi Lamborghini, chỉ đi BMW Z4 bình dân. Trước hết đi đến Tinh Võ Môn - hội quán của các chiến hữu, tập thể hình, tắm gội, ăn trưa, chỉ hiềm nơi này chưa có công đoạn “đến Z”, không có người đẹp bầu bạn. Lương Tiểu Đồng chọn một thứ νũ кнí thích hợp: một đoản kiếm dài chừng 50 phân. Các chiến hữu nói đây là νũ кнí tùy thân của một tay quân phiệt thời Dân Quốc, luôn được các chuyên gia νũ кнí ở đây bảo trì chu đáo, vẫn sắc nhọn như xưa.
Tạm biệt hội quán võ lâm, Lương Tiểu Đồng xách đoản kiếm đi sang Cẩm Tú Liêu ở bên sông uống trà, ăn nhẹ, ngắm các em út. Lát sau anh ta nhận ra đã hơn một tiếng đồng hồ thằng Béo chưa báo cáo tình hình, tức thật! Bèn gọi điện nguyền rủa gã chểnh mảng nhưng không gọi được. Lúc này Lương Tiểu Đồng mới cảm thấy “hơi có vấn đề”. Anh ta lập tức điều động một đàn em khác đi điều tra chỗ ở của Lý Vạn Tường, không lâu sau đó đàn em này gọi điện báo cáo rằng nhìn thấy thằng Béo bị giải lên xe cảnh sát.
Là chuyện gì thế?
Lương Tiểu Đồng tức tốc gặp mặt gã đàn em ấy để cùng bàn đối sách. Gã này cũng xấp xỉ tuổi Lương Tiểu Đồng, cũng không có công việc tử tế, chỉ khác là, Lương Tiểu Đồng hàng ngày luôn có gái cặp kè, còn gã thì cặp kè với dụng cụ tập thể hình, luyện cơ bắp cuồn cuộn đâu ra đấy. Lương Tiểu Đồng khoe thanh đoản kiếm với gã đàn em, nói rằng tối nay sẽ “rửa kiếm”.
Gã đàn em đã từng “rèn luyện” trong nhà đá ba năm vì tội đánh người gây thương tích, cũng tức là đã “biết đó biết đây”, nghe xong gã nói, sếp ạ, sau vụ việc này, sếp sẽ bước lên một “tầm cao mới”, sếp phải suy nghĩ kỹ đã.
Lương Tiểu Đồng nói, tao đã nghĩ cả chục năm rồi, nghĩ nữa thì đầu tao nổ tung mất!
Lão già sống dai ấy đang ở đâu?
Lương Tiểu Đồng nói: Tao cũng không biết, cho nên phải đi tìm, không dễ, nhưng chắc chắn sẽ tìm thấy lão.