Tiên Quốc Đại Đế

Chương 197: Bách Long Hành Hương, Thiên Hạ Chí Tôn (Hạ)


trước sau



Mũ bị kéo xuống, lộ ra khuôn mặt khá tuấn tú, nhưng tóc bạc trắng.

Phụng Âm Dương mong chờ nói:

- Diêm công tử, Táng Thiên Đồng Quan rất quan trọng với tại hạ, ngươi thật sự có nó?

Diêm Xuyên uống hớp trà, gật đầu, nói:

- Đúng vậy. Là ở chỗ của ta!

Phụng Âm Dương hơi kích động nói:

- Phù, tốt quá, có thể cho tại hạ, ta...

Diêm Xuyên mỉm cười nói:

- Ai cũng nhìn ra được Táng Thiên Đồng Quan là báu vật vô giá, rất có thể là tiên khí, ngươi dựa vào cái gì khiến ta tặng cho ngươi?

Phụng Âm Dương biến sắc mặt nói:

- A?

Diêm Xuyên tiếp tục uống trà, không nhanh không chậm.

Phụng Âm Dương lập tức nói:

- Tiên khí? Ta có thể dùng tiên khí đổi với ngươi, ta có tiên khí!

Tiên khí? Mặc Vũ Hề ngồi một bên mắt sáng lên, hơi ngạc nhiên về thân phận của Phụng Âm Dương, gã lại có được chí bảo như vậy?

Diêm Xuyên lắc đầu, mỉm cười nói:

- Tiên khí? Diêm Xuyên ta không hiếm lạ.

Phụng Âm Dương kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên:

- A?

Tiên khí, đây là pháp bảo của tiên nhân, vậy mà Diêm Xuyên nói là không hiếm lạ?

Mặc Vũ Hề cũng ngạc nhiên nhìn Diêm Xuyên, cuối cùng mắt lóe tia kính nể, nàng kính khí phách của hắn.

Diêm Xuyên đương nhiên thích tiên khí, nhưng muốn dùng tiên khí đổi Táng Thiên Đồng Quan? Có lẽ một số người sẽ bị chóng váng đầu óc, nhưng kinh nghiệm kiếp trước của Diêm Xuyên sao có thể nông cạn như vậy được?

Diêm Xuyên ngực ôm thiên hạ.

Diêm Xuyên tin tưởng hắn sớm muộn gì sẽ có tiên khí, hơn nữa chắc chắn có rất nhiều. Nhưng, nhân tài lại là khó được. Nếu Diêm Xuyên có Phụng Âm Dương, vậy chẳng phải là Táng Thiên Đồng Quan, tiên khí, Phụng Âm Dương cùng vào tay?

Phụng Âm Dương trầm giọng nói:

- Diêm công tử, vậy ngươi muốn cái gì?

Diêm Xuyên hỏi:

- Nghe nói phong thủy sư chia làm Nam Tông, Bắc tông, ngươi là người của Nam Tông?

Phụng Âm Dương gật đầu, nói:

- Đúng vậy. Tại hạ ở Nam Tông có địa vị ngang với Mặc Vũ Hề thánh nữ.

Mặc Vũ Hề ngoài ý muốn nhìn Phụng Âm Dương:

- A?

Thân phạn của Mặc Vũ Hề tương đương với một chủ trung vị tông môn!

Nhưng Diêm Xuyên từ trong lời nói của Phụng Âm Dương nghe ra ẩn ý khác, gã không chịu từ bỏ thân phận hiện nay.

Diêm Xuyên thầm thở dài, biết lúc này không thể cưỡng cầu.

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Ta có thể cho ngươi Táng Thiên Đồng Quan, nhưng ngươi phải hứa ba điều với ta.

Phụng Âm Dương nghiêm túc nói:

- Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc của tại hạ, không buộc tại hạ phản tông thì Phụng Âm Dương chắc chắn thực hiện ba điều kiện, xin Diêm công tử cho biết!

Diêm Xuyên mỉm cười nói:

- Yên tâm, sẽ không vi phạm nguyên tắc của ngươi. Bây giờ ta mới chỉ nghĩ ra một trong ba điều kiện, hai cái khác chờ sau này ta cho ngươi biết có được không?

Phụng Âm Dương nhíu mày, cuối cùng gật đầu, nói:

- Xin cho biết.

Diêm Xuyên lật tay lấy ra nhiều bản vẽ, vài phong thư.

Diêm Xuyên nói:

- Mấy phong thư này ngươi mang đi Vô Ưu thành, giao cho Lưu Cẩn, Hoắc Quang, Phùng Thái Nhiên, bọn họ sẽ dẫn đường cho ngươi, xử lsy chút việc vặt tiếp theo ngươi đi Yến Kinh, giao phong thư này cho Dịch Phong, ta muốn ngươi ở Yến Kinh bày phong thủy đại trạn giúp ta!

Phụng Âm Dương bất ngờ hỏi:

- Bố trận? Phong thủy trận? Chỉ đơn giản như vậy.

Diêm Xuyên cười nói:

- Chỉ đơn giản như vậy.

Phụng Âm Dương thở ra một hơi, hỏi:

- Được, là trận gì?

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Trận đồ này là dân trăm long mạch vào Yến Kinh, trình thế bách long hành hương, thiên hạ chí tôn trận!

Phụng Âm Dương nhận lấy bản vẻ.

Phụng Âm Dương kinh thán nói:

- Phong thủy trận đồ thật là bá đạo, bách long hành hương? Thiên hạ chí tôn?

Diêm Xuyên nhìn trận đồ Diêm Xuyên đưa tới, mắt chớp lóe.

Phụng Âm Dương kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên:

- Không phải phong cách của Nam Tông, cũng không là Bắc tông, Diêm công tử, cái này....

Diêm Xuyên nhìn chằm chằm Phụng Âm Dương:

- Ngươi có thể xem hiểu?

- Mặc dù khác biệt niều với điều ta học nhưng tại hạ sớm nhìn thấu âm dương, có thể xem hiểu bên trong nhiều điều tinh diệu làm ta mở mắt. Diêm công tử, đây là ngươi sáng tạo ra?

Diêm Xuyên lắc đầu, nói:

- Cái này là một vài trận đồ ta vô tình có được.

Mắt Phụng Âm Dương sáng lên:

- Thật sự? Còn có trận đồ khác?

Diêm Xuyên mỉm cười nói:

- Sau này nếu có cơ hội ta sẽ tìm ra cho xem.

Phụng Âm Dương nhìn Diêm Xuyên, hiểu hắn đang từ chối khéo.

Phụng Âm Dương cười khổ nói:

- Được rồi.

Diêm Xuyên nói:

- Miêu Miêu, đưa Táng Thiên Đồng Quan cho Phụng Âm Dương đi.

- Meo!

Miêu Miêu lấy ra mũ nỉ nhỏ.

Ầm ầm!

Một quan tài to lớn đổ ra khỏi mũ nỉ nhỏ.

Phụng Âm Dương hít sâu một hơi, đứng dậy sờ Táng Thiên Đồng Quan.

Phụng Âm Dương kinh thán nói:

- Là thật, thật sự là Táng Thiên Đồng Quan!

Diêm Xuyên mỉm cười nói:

- Nếu vậy thì hãy cầm đi đi.

Phụng Âm Dương ngoái đầu nhìn Diêm Xuyên, trong mắt chớp lóe.

Phụng Âm Dương hơi kinh ngạc khen ngợi nhìn Diêm Xuyên, nói:

- Diêm công tử, ngươi không sợ ta mang theo Táng Thiên Đồng Quan chạy đi sao?

Diêm Xuyên cũng quá tùy tiện đi? Không lập khế ước gì, trực tiếp đưa ra Táng Thiên Đồng Quan?

Diêm Xuyên cười nói:

- Chỉ là một quan tài, nếu ngươi thật sự muốn thì cứ lấy đi. Ba điều kiện kia thì ta tin tưởng ngươi sẽ giữ lời, ta không nhìn lầm ngươi.

Phụng Âm Dương nhìn Diêm Xuyên, lòng cảm kích.

Phụng Âm Dương nghiêm túc nói:

- Diêm công tử yên tâm, Phụng Âm Dương ta nói được làm được!

Diêm Xuyên mỉm cười nói:

- Ta tin ngươi.

Phụng Âm Dương hỏi:

- Diêm công tử không muốn biết tại sao ta phải có được Táng Thiên Đồng Quan sao?

Diêm Xuyên tiêu sái cười hỏi:

- Tại sao ta phải biết?

Diêm Xuyên càng như vậy thì càng khiến lòng Phụng Âm Dương áy náy không yên.

Phụng Âm Dương cúi gập người vái Diêm Xuyên, hít sâu, nói:

- Táng Thiên Đồng Quan này cực kỳ quan trọng với Nam Tông ta. Nam Tông ta định dùng nó bố trí tế phong thủy, mọi chuyện tiến hành trong bí mật, chỉ có mấy người biết, hơn nữa đi khắp nơi thu thập các loại, ta phục trách quan tài này.

Diêm Xuyên ngạc nhiên hỏi:

- Vậy sao? Tế phong thủy?

Phụng Âm Dương nghiêm túc nói:

- Đúng vậy. Đến lúc đó chắc chắn sẽ oanh động phương nam, nếu Diêm công tử có rảnh thì có thể đến xem lễ.

Diêm Xuyên nghiêm túc gật đầu, nói:

- Xem lễ? Chỉ cần ngươi mời thì ta chắc chắn sẽ đến.

Phụng Âm Dương mỉm cười nói:

- Khi đó ta sẽ báo cho ngươi biết.

Diêm Xuyên gật đầu.

Diêm Xuyên nói chuyện với Phụng Âm Dương một lúc, sau đó gã mang theo Táng Thiên Đồng Quan, phong thủy trận rời đi.

Trong đại điện chỉ còn lại Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, Miêu Miêu.

Diêm Xuyên nhìn hướng Miêu Miêu, nói:

- Miêu Miêu, tại sao mấy ngày nay ngươi luôn ỉu xìu vậy? Thật không giống như ngươi.

Miêu Miêu biểu tình uể oải.

Diêm Xuyên lại hỏi:

- Làm sao vậy?

Miêu Miêu bỗng nhiên mắt ngấn lệ nói:

- Meo! Diêm Xuyên, có phải là ta rất vô dụng không?

Diêm Xuyên an ủi ôm Miêu Miêu, hỏi:

- Sao vậy? Là ai nói ngươi vô dụng?

Mặc Vũ Hề cũng lo lắng nói:

- Đúng vậy. Miêu Miêu, ngươi làm sao vậy?

Mặc Vũ Hề lấy ra một viên cực phẩm linh thạch nhét vào ngực Miêu Miêu.

Nếu là bình thường thì chắc chắn Miêu Miêu sẽ vui vẻ không biết trời đất, nhưng bây giờ nó ôm linh thạch, bĩu môi muốn khóc.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!