Tiểu Khả Ái Của Tôi

Chương 2: Tiểu Khả Ái Của Tôi


trước sau

DONT TAKE OUT
Đưa mắt nhìn lại, toàn bộ những người đang ngồi trước màn hình máy tính trong tiệm net cơ hồ đều chơi PUBG (Tuyệt Địa Cầu Sinh).
Trò chơi này đã ra mắt bảy năm rồi, thế nhưng độ nóng vẫn không suy giảm, nhà sản xuất game còn xúc động hơn nữa là, nó luôn là trò chơi đứng đầu bảng xếp hạng.
Màn hình trước mặt những ngời này xuất hiện hình ảnh không giống nhau, có người đang không ngừng loot đồ, có người đã chiếm lĩnh một cứ điểm để bắt đầu ngắm bắn, có người đã nấp ở một chỗ kín đáo chuẩn bị mở màn tấn công, cũng có người đã ăn được gà rồi.
Trong tiệm net vang lên những tiếng gọi ý ới và tiếng giao lưu qua lại giữa các game thủ.
“Cậu có scope không? Cho tôi cái X4 đi.”
“Ở chỗ tôi có mũ 3 này, để tôi đánh dấu cho ông.”
“Bên trái, bên trái đằng sau tảng đá kia có người, lại hỗ trợ tui.”
“Bo đến, bo đến, mau lên xe đi!”
Không khí nóng như lửa, mà lúc này, không biết ở đâu vang lên tiếng kêu thanh thanh, từ ngữ khí hoàn toàn có thể thấy được biểu cảm của cậu ta lúc này có bao nhiêu kinh ngạc và hoảng sợ.
“Má mì nó! Cái quỷ gì thế này? Hà Thần rời đội?! Thật hay giả thế?!”
Lời này khiến cả chục người trong tiệm net vốn đang hừng hực khí thế chơi game đột nhiên dừng mọi động tác, sau đó cùng đồng loạt tháo tai nghe xuống.
“Ai nói?!”
“Tên nào bịa đặt lừa gạt ông đấy hả?! Ra đây ngay!”
“Hà Thần của ông mới không lâu vừa lấy đến tay chức quán quân của ESL* mà, thân khoác quốc kỳ, tay cầm chảo vàng, bảo rời là rời thế nào? Ngậm miệng lại giùm! Tên cún nào bịa đặt thế!”
*: ESL là công ty esports (thể thao điện tử) lớn nhất thế giới, thành lập vào năm 2000, làng thể thao điện tử với những tựa game nổi tiếng nhất cùng hàng loạt giải đấu Online và Offline; Cấp độ quốc tế có hàng loạt series giải đấu và league lớn như ESL One, Intel® Extreme Masters, ESL Pro League và những sự kiện tầm cỡ sân vận động khác.
Cụ thể trong truyện thì là cuộc thi liên quan đến PUBG.
“Bịa đặt mẹ mi! Tin này được đăng tải trên web Thể thao! Tự lên mà xem đi!”
Mọi người cùng hô hào đóng cửa sổ game rồi mở trang web ra, quả nhiên, ở đầu trang web – nơi bắt mắt nhất, có một dòng chữ in đậm được viết: Tuyển thủ PUBG Quốc gia: SG—Achelous Hà Thần, ngày hôm nay tuyên bố xuất ngũ!
Bấm vào tin còn được viết tỉ mỉ hơn:
Chiều hôm nay, tuyển thủ năm 17 tuổi đã bước vào sân thi đấu và rong ruổi trên chiến trường 6 năm – Hà Thần ( Achelous, Tiêu Hà), lấy một thông cáo xuất ngũ đơn giản, chính thức tuyên bố rời đội. Có lẽ người hâm mộ sẽ không còn thấy Hà Thần trên sân đấu, biểu diễn thao tác súng cương mãnh, kỹ thuật lái xe ưu việt và khả năng nhạy bén, khôn ngoan, nhưng những sân đấu mà anh tham gia đều sẽ là truyền thuyết của anh ấy.
Bên dưới là một video được Achelous đăng trên Weibo.
SG-Achelous: 6 năm thi đấu game online, hồi ức mãi còn. Hình ảnh cùng đồng đội tham gia thi đấu, đến nay vẫn như hiện hữu trước mắt.
6 năm qua, đã từng thắng, từng khóc, từng cười, và cũng từng thua trận, thân là một người chơi game, tôi rất vinh hạnh có thể cùng đội ngũ cùng mình đứng ở trên đỉnh cao của thế giới, thân khoác quốc kỳ, vì nước nhà mà dâng một phần lực.
Nhưng có bữa tiệc nào mà không tàn, bệnh nghề nghiệp ngày càng nghiêm trọng, có lẽ, đây là thời điểm mà tôi phải nói lời tạm biệt với trò chơi này.
Cảm ơn mọi người đã làm bạn với tôi trong suốt sáu năm qua, tạm biệt.
Người chơi SG-Achelous nói lời từ biệt.
Kéo xuống dưới là những vị trí mà Achelous từng chơi qua và những giải thưởng cùng với ngôi vị quán quân vừa đạt được.
Cuối cùng là ảnh chụp đoàn đội SG cùng cầm trên tay chiếc chảo vàng vô định.
Bên trong tiệm nét vang lên tiếng buồn bã mà tiếc hận, đây chính là chiến tích của cá nhân họ giành được trong cuộc thi cấp thế giới, dẫn đầu là SG bốn lần giành được quán quân, lần nữa lại đứng trên đỉnh cao.


Ngày đi mọi người còn đang chờ mong SG một mình vẫn lập lại lịch sử này, thế nhưng cậu lại tự mình bước xuống, rời khỏi trò chơi, chỉ để lại huyền thoại thuộc về mình.
Chuyện này đối với giới game và với những người hâm mộ mà nói là một tin tức bất ngờ quá đỗi.
Ông chủ tiệm net cũng yên lặng lên weibo mở những tập video của Hà Thần.
Âm thanh ở trong video dường như đụng đến từng góc từng chỗ ở trong tiệm net.
Mọi người trong tiệm net dần dần an tĩnh lại, yên lặng nghe, có người đưa tay gỡ mắt kính, xoa đôi mắt đã có phần ướt át, các trang mạng xã hội cũng bắt đầu chú ý đến tin tức cậu rời đội, còn có những đôi tay đang không ngừng múa máy trên bàn phím.
Một đêm này đối với người chơi PUBG mà nói, thật sự là không yên ổn chút nào.
Mà chính chủ Tiêu Hà lúc này đang ngồi trong phòng hội nghị của đội ngũ nói chuyện phiếm với hai người khác, không khí có chút trầm trọng.
Trên mặt của Tiêu Hà không có biểu cảm gì, con mắt nhìn xuống tay của mình, khớp xương tay còn đang run rẩy, cậu thử xoay xoay cổ tay, mở bàn tay ra rồi khép bàn tay lại, sau đó cho tay vào túi.
“Sau khi xuất ngũ rồi thì muốn làm gì không?” Giám đốc của đội ngũ Chu Nghiêm đan hai tay đặt trên mặt bàn hỏi cậu.
Tiêu Hà tựa lưng vào ghế tựa, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng phục của đội trên người, ở trước ngực còn khắc logo SG.
“Muốn đi thi đấu.”
Lời nói vừa dứt, hốc mắt của Chu Nghiêm và Điền Dã ngay lập tức đỏ ửng lên.
Tiêu Hà vẫn là Tiêu Hà của trước kia, 6 năm qua, điều mong muốn của cậu mãi không thay đổi, muốn đi thi đấu, vẫn muốn tiếp tục chơi.
Chỉ tiếc, thân thể của cậu không cho cậu tiêu hao quá độ.
“A Hà……” Điền Dã thật sự không biết nên mở miệng như thế nào, ý định mở miệng ra khuyên bảo cậu nên nghỉ ngơi một chút, nhưng lời nói đến miệng lại không thể nào thoát ra.

Chu Nghiêm than nhẹ một hơi: “A Hà, nếu không, cậu…… Chuyển chức thử xem? Làm huấn luyện viên thì sao nhỉ? Nếu cậu làm thì chắc chắn sẽ rất nghiêm khắc, mấy tên ngốc kia thế nào cũng nghe cậu nói……”
“Không được, huấn luyện thì thích hợp nhất vẫn là Dã ca.” Tiêu Hà đánh gãy lời Chu Nghiêm, thanh âm vẫn luôn tỏ ra bình thường.
Điền Dã nghiêm túc nhìn cậu, “Nếu cậu muốn làm huấn luyện viên, tôi có thể ngay lập tức nhường vị trí này cho cậu.”
Tiêu Hà một lần nữa điều chỉnh lại dáng ngồi, lắc đầu, “SG bây giờ, so với một Tiêu Hà đã rời đội ngũ thì lại cành cần anh hơn. Dù sao thì em cũng không hoàn toàn rồi khỏi đội, Nghiêm ca, anh cứ an bài cho em một vị trí ở ngoại biên, mấy chuyện dọn dẹp, bưng trà đưa nước, đều được.”
Những lời này khiến Chu Nghiêm vốn đang tỏ ra thương cảm bao nhiêu thì cũng bị làm cho tức đến bật cười, “Mấy chuyện này thì cũng bỏ qua đi, đừng có làm cho căn cứ bị phá hủy, nhưng thực sự nếu cậu phải làm công việc bưng trà đưa nước thì sẽ làm mọi người bị hù chết.”
Tiêu Hà không nói, sau khi rời khỏi sân đấu, cậu trở nên không còn là mình, ngay cả là một nhân viên nhàn tản cũng không thể đảm đương nổi.
“Hay là cậu đi dạy lý thuyết?” Chu Nghiêm lại đề nghị, nhưng rất nhanh liền phủ định ý kiến này, “Vẫn thôi đi, tính tình của cậu không tốt, lại hay nóng giận như vậy, nói chuyện thôi cũng có thể khiến người khác tức đến muốn chết, chưa nói đến chuyện người ta có hiểu cậu đang dạy cái gì hay không.”
Chu Nghiêm còn cảm thấy sốt ruột thay cho Tiêu Hà, một đại thần như thế này, trừ việc thi đấu ra, thì chẳng còn việc nào thích hợp với cậu nữa!
Ngón trỏ tay trái của anh gõ bàn cách cách, một lát sau, như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó nhưng rồi lại thoáng dừng ý định muốn nói.
“Cái đó… A Hà, cậu có Phát trực tiếp được không?” Chu Nghiêm thử hỏi một câu, “Thông báo của cậu hôm nay vừa được phát ra ngoài, có rất nhiều đài phát trực tiếp gọi điện thoại đến đây muốn làm việc với cậu, họ đều ra giá đến tám con số, giá trị cũng không hề thấp, cậu nếu muốn……”
Chu Nghiêm còn chưa nói xong, Tiêu Hà liền trực tiếp đồng ý, “Có thể.”
Chu Nghiêm không ngờ Tiêu Hà đáp ứng nhanh như vậy, lúc trước Tiêu Hà hoàn toàn không thích phát sóng trực tiếp, nhiệm vụ của cậu trước đây chỉ có hai tiếng phát trực tiếp mỗi tháng, hơn nữa toàn bộ thời gian phát trực tiếp cũng không mở camera, thật sự là mọi người hoài nghi người phát trực tiếp có phải là cậu hay không. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, Chu Nghiêm không kịp phản ứng lại.
Tiêu Hà dĩ nhiên nhìn thấy được sự ngạc nhiên trong mắt họ.
“Ít nhất, có lý do để khiến em tiếp tục có thể chơi game.”
Lời này của cậu ngắn gọn, ngữ khí bình dị, lại khiến hai người ngồi trước mặt cảm thấy một trận chua xót.

Con người của Tiêu Hà, thật đúng là sinh ra dành cho trò chơi này, trời sinh đã là người ăn chén cơm từ trò chơi mà ra, còn xưng vương ở nơi đây, tại đó tự phân ranh giới phía trên xưng vương, đúng là bát cơm thanh xuân của ngành sản xuất trò ghơi.
“Được! Vậy hai ngày nữa anh sẽ nói với bọn họ, đảm bảo sẽ tạo mọi điều kiện tốt nhất cho cậu.”
Tiêu Hà gật gật đầu, không đáp, về phương diện này thì Chu Nghiêm sẽ không bạc đãi cậu.
“Về sau vẫn ở lại căn cứ đúng không?” Chu Nghiêm lại hỏi cậu một câu.
Tiêu Hà suy nghĩ một hồi, “Ở căn cứ, cứ an bài cho em một phòng riêng nhỏ là được, không quấy rầy thời gian luyện tập của bọn họ.”
“Vậy anh đem văn phòng đó nhường cho cậu, cái gì cũng đều có, cũng sẽ không bị quấy rầy, ngày mai là có thể dọn tới ở rồi.” Điền Dã nghĩ cũng không nghĩ mở miệng nói.
“Đúng rồi, bên kia thì giới thiệu cho cậu hai vị bác sĩ chuyên về chữa trị bệnh này, phối hợp với vật lý trị liệu để điều chỉnh lại thân thể cho cậu, ngày mai sẽ tới, theo định kỳ sẽ kiểm tra tình hình thân thể của cậu.” Chu Nghiêm dường như vừa nhớ ra gì đó, tiếp tục giảng giải cho cậu nghe.
Tiêu Hà gật gật đầu, trước khi cậu xuất ngũ thì giám đốc cũng đã từng nói cho cậu, giám đốc hy vọng cậu không rời khỏi đội ngũ, tiếp tục ở lại, có thể ký hợp đồng phí dụng cho cậu trong khoảng thời gian đó.
Cậu biết dụng ý đó, cho dù là đã rời khỏi đội thế nhưng ánh hào quang vẫn còn dính trên người mình, vẫn vô cùng có sức hấp dẫn, cho nên giám đốc của đội ngũ cũng tình nguyện lấy phí công để nuôi dưỡng cậu.
Bởi vì chỉ cần một ngày cậu ở SG, SG vẫn có thể hút bạc mỗi ngày.
Thật ra không cần phải cố tình tìm cậu nói chuyện, cậu cũng sẽ lưu lại SG, trừ SG ra, cậu sớm đã không còn nơi nào để đi, cho dù hiện tại trong tay cậu có một tài khoản với số tiền lớn thế nhưng cậu vẫn cô độc một mình hai bàn tay vẫn trắng.
Cho nên cậu nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của giám đốc, chẳng qua cũng lấy lý do vì tiền.
Sau khi ba người đi ra khỏi phòng họp, Điền Dã đi xem tình hình huấn luyện của các đội viên các, Chu Nghiêm vội vàng đi xử lý các việc khác ở trong đội, chỉ có Tiêu Hà một mình, đi đến ban công hút thuốc.
Đôi tay của cậu dựa vào lan can, ánh mắt không rõ tiêu cự, chậm rãi nhả ra một làn khói trắng, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Rời đội, dường như cũng chẳng phải chuyện gì to tát, cậu vẫn là cậu, cậu vẫn ở căn cứ, hết thầy đều không có biến hóa gì đặc biệt xảy ra.

Mà sang ngày hôm sau, 8h sáng cậu đã rời giường.
Nhìn sang Happy ngủ say như một con cún chết, nháy mắt như tỉnh táo lại.
Hết thảy đều không giống nhau.
Tiêu Hà quay đầu, nhìn chiếc áo đồng phục của đội mà ngày hôm qua cậu còn mặc giờ đã treo trong ngăn tủ, hốc mắt ửng đỏ, lại luyến tiếc đưa mắt đi.
Ánh mặt trời chiếu qua khe hở màn len lỏi vào trong phòng, như đang yên lặng nói với cậu, con đường thể thao của cậu, từ hôm nay trở đi, đã kết thúc.
Cậu không còn cơ hội nào mặc lên đồng phục của đội và được ngồi trên sân thi đấu nữa.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!