Thời gian nhanh chóng đến thời điểm cuối tuần sau mà Tống Dịch nói, chẳng qua ngày mà anh tới, Tiêu Hà không ngờ hành lý của anh lại có đến tám cái thùng lớn.
Vì thế cậu lại liên lạc Chu Nghiêm tìm một công ty chuyển nhà cho mình, mọi hành lý đều được vận chuyển đến nhà mới của hai người họ.
“Sao lại mang nhiều đồ như vậy? Trong nhà nên có thì đều có cả rồi.” Hai ngày trước Tiêu Hà đã nói với anh, mọi vận dụng trong nhà đã chuẩn bị đủ, cho rằng anh chỉ cần mang chút quần áo lại đây là được.
“Anh vốn dĩ cũng không muốn mang nhiều như vậy, nhưng trong lúc dọn thì lại cảm thấy cái này cũng muốn mang cái kia cũng muốn mang, bất tri bất giác mang nhiều như vậy đó.” Tống Dịch nói vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ, thế nên Tiêu Hà cũng không nghĩ nhiều.
Xe tới cửa tiểu khu, anh soát thẻ rồi chào hỏi bảo vệ, bảo vệ cửa còn hỏi anh có muốn giúp đỡ hay không, rồi bảo hai người đi đến giúp anh lấy đồ.
Công ty chuyển nhà chỉ tới hai người, lát nữa sẽ phải lên rất nhiều lượt, anh vì thế liền đáp ứng.
Đồ vật đã dọn lên, Tiêu Hà chuẩn bị trả tiền cho người của công ty chuyển nhà, vừa lúc đưa chút tiền cảm ơn hai người bảo vệ, bảo cho bọn họ, chỉ còn lại anh và Tống Dịch tự mình xử lý.
Nhưng Tống Dịch ngăn cản cậu, hỏi Tiêu Hà, “Thư phòng ở đâu? Ở đây anh có hai thùng đồ công tác, bảo họ giúp anh dọn vào thư phòng đi đã.”
Tiêu Hà cảm ơn bảo vệ, trả chút phí dụng, lại gọi công ty chuyển nhà đừng đi, bảo họ đưa hai thùng đồ của Tống Dịch vào thư phòng, sau khi làm xong thì mới tiễn bọn họ trở về.
Hai người ở trên sô pha nghỉ ngơi một hồi, Tiêu Hà lại đưa Tống Dịch thăm thú một vòng, Tống Dịch có thể nói là thực vừa lòng với căn hộ này.
“Trước đó anh còn bảo là muốn đào một cái áo nhỏ ở ban công, cái này em hỏi qua rồi, đào khẳng định là không được, chỉ có thể làm một cái trên trên đất bằng, anh muốn làm cái gì thì em gọi người về làm.” Tiêu Hà không quên điều lúc trước Tống Dịch nói với cậu, tất cả đều để ở trong lòng.
Tống Dịch lúc trước còn không nhìn rõ ràng cẩn thận về chỉnh thể của căn hộ, chỉ là thuận miệng nói, lại không ngờ Tiêu Hà lại luôn nhớ kỹ vậy.
“Tạm thời cứ thế đi, chờ anh có thời gian rảnh sẽ nghiên cứu sau.” Cơ hội sau này còn nhiều.
Tiêu Hà gật đầu, “Đều nghe anh.”
Sau đó cậu kéo tay anh cùng đi dọn mấy thùng hành lý.
Tống Dịch cơ hồ đều đem hết mô hình và thú nhồi bông sang đây, mấy thứ này chiếm đến ba cái thùng, Tiêu Hà cho rằng anh từ trước đến nay vẫn sống như vậy, vì thế bày biện mọi thứ ở khắp nhà.
Dư lại trong rương đều là quần áo của Tống Dịch, sau khi dọn quần áo xong thì chỉ còn mấy thùng đồ ở thư phòng, Tiêu Hà đang chuẩn bị đi thư phòng giúp anh sửa sang lại, lại bị Tống Dịch kéo.
“A Hà, đồ ở thư phòng để anh tự làm cũng được, đều là đồ trong phòng làm việc của anh, hôm nay là ngày đầu tiên đến nhà mới của chúng ta, nếu được thì em mời đồng đội trong căn cứ đến chơi đi, làm ấm phòng lên một chút.”
Tiêu Hà nghe vậy cũng cảm thấy hẳn là nên mời họ đến đây chơi, vì thế đáp ứng rồi chuẩn bị rời đi gọi điện thoại cho Điền Dã.
“Đúng rồi, hỏi xem họ muốn ăn món gì đi, em nhớ kỹ, chờ anh thu dọn xong rồi cùng đi mua.” Tống Dịch lại nhắc nhở.
Tiêu Hà đáp lại rồi đến bàn máy tính mở ngăn kéo lấy giấy bút.
Tống Dịch giống như thở phào nhẹ nhõm một hơi, xoay người đi đến thư phòng, hơn nữa còn đóng cửa lại rất nhẹ nhàng.
Nhanh chóng mở ra một thùng trong số đó, bên trong tất cả đều là nữ trang và tóc giả của anh.
Nói thật tim anh hiện tại đập rất nhanh, tuy rằng Tiêu Hà nói thư phòng là cho anh dùng, còn mình thì chỉ cần dùng phòng máy là được, nhưng anh vẫn sợ hãi ngày nào đó Tiêu Hà sẽ phát hiện bí mật của mình.
Thư phòng thiết kế tương đối tiết kiệm không gian, trừ kệ sách và bàn máy tính, ngoài tatami* có thể cho người ngủ còn có một tủ quần áo đơn, tủ quần áo tương đối nhỏ, cũng là vì tiết kiệm không gian toàn bộ phòng.
*: Tatami là một loại sản phẩm được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. Còn có thể gọi là tấm nệm.
Mà tiết kiệm không gian thiết kế nhất chính là tatami, ở một bên khoảng hai phần là hai ngăn kéo có thể kéo ra, bên trong ngăn kéo có độ rộng rất sâu, cơ hồ chiếm một nửa độ rộng của tatami, ở trong tình huống bình thường, người ta thường có thói quen sẽ không kéo toàn bộ ngăn kéo ra, chỉ kéo đến nửa mà thôi.
Tống Dịch vì không muốn bí mật của mình bị phát hiện, cho nên đã nghĩ rất nhiều, không đặt nữ trang trong tủ quần áo, mà là kéo ngăn kéo ngoài của tatami, dọn gọn gàng lại để đem đặt tận cùng ở ô vuông bên trong, còn ô bên ngoài thì hoàn toàn trống không, cho dù có một ngày Tiêu Hà có kéo ra, cũng sẽ không kéo toàn bộ ngăn kéo ra.
Dọn xong đống nữa trang, trên trán anh đều chảy đầy mồ hôi, nhanh tay đẩy ngăn kéo vào, quay đầu nhìn thoáng qua cửa thư phòng, anh dùng tay xoa xoa mồ hôi nhìn cửa đóng chặt, ngồi ở trên tatami thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chờ anh bình ổn tâm tình, anh đứng dậy kéo cửa thư phòng, lúc này mới bắt đầu thu dọn có thùng đồ khác.
Sau khi dọn xong, cuối cùng anh vẫn nhìn lướt qua ngăn kéo tatami đã kéo kín lại, sau đó đi vào toilet rửa tay sạch sẽ rồi mới về phòng.
Tiêu Hà mở loa ngoài đi động, tay đang nghiêm túc viết lại những gì mà bên kia nói.
“Tiêu đội Tiêu đội, em muốn ăn thịt ba chỉ xào ngải cứu! Muốn uống canh nấm rau tươi! Còn có xôi bọc thịt viên nữa! Em như vậy là được rồi.”
“Đến tớ, tớ muốn ăn vịt quay sốt tiêu đen, gà giòn thơm, thịt chua ngọt, chân giò kho tàu, rau mùi xào thịt bò, gà xé cay, hàu xào tỏi, sườn cừu nướng……” Happy ở bên kia một hơi nói rất nhiều, Tiêu Hà không kịp nhớ kỹ.
Vì vậy cậu rống lên một tiếng, “Phắn, tiếp theo.”
Happy tủi thân, “Sao lại thế, lúc Miên Phong gọi món ăn thái độ của cậu tốt như vậy mà, cái gì cũng không nói, vừa đến lượt tớ gọi món lại đuổi người ta đi là thế nào?”
Tiêu Hà hỏi, “Lòng cậu có điểm dừng sao?”
Mộc Mộc và Thu Dương ở bên kia cười, “Mẹ nó cậu nói nhanh như vậy, Tiêu đội có thể nhớ kỹ sao? Miên Phong là người thành thật, chỉ gọi ba món mình thích nhất, còn cậu chẳng khác gì gọi đồ, lên thực đơn ầm ầm, cậu có phải là chuẩn bị gọi hết toàn bộ món ăn hay không?”
Happy không phục, “Ngày vui như vậy không cho tớ ăn nhiều một chút ư? Còn nữa, tớ đăng ký vầy các cậu thật sự không ăn? Cũng không phải đều là món mà tớ thích ăn, thật là, mấy tên cún con nhà các cậu.”
“Mộc Mộc nâng cậu ta xuống, tới cậu đi.” Tiêu Hà sẽ không cho Happy một cơ hội nào nữa.
Happy chỉ có thể không tình nguyện đưa điện thoại cho Mộc Mộc, sau đó ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở Mộc Mộc gọi đồ mình muốn ăn.
Chờ bốn người họ gọi xong đồ ăn, điện thoại trở lại tay Điền Dã, Tiêu Hà hỏi anh muốn ăn cái gì.
Điền Dã cười, “Bọn họ gọi nhiều như vậy cũng đủ ăn rồi, anh bây giờ chuẩn bị với họ một chút rồi dẫn mấy đứa ấy qua.”
Tiêu Hà nhìn lên một hàng dài đồ ăn trên sổ đành không bảo anh gọi món nữa, lại hỏi, “Uống gì không?”
Lúc này giọng của Happy vang lên, “Chắc chắn là rượu rồi! Bia thì lấy bốn thùng, còn lại tự quyết định đi nha!”
Miên Phong lại chen vào nói, “Báo cáo Tiêu đội! em muốn uống sữa chua! Cho em một hộp sữa chua!”
“Miên Phong cậu còn nhỏ lắm sao? Cậu đã 19 tuổi rồi đó! Lớn đầu lắm rồi đó! Phải cùng bọn anh uống rượu, sữa cái gì mà sữa! Chỉ có trẻ con mới uống sữa thôi!” Happy giáo dục lại Miên Phong.
Mien Phong phản bác, “Em không! Chỉ có trai hư mới uống rượu, các chị gái nói đều thích em uống loại sữa chua cún con!”
Đối diện trầm mặc một trận, Tống Dịch nghe thấy thì bật cười, bao nhiêu lo lắng và căng thẳng bị cuộc trò chuyện này của họ xua tan, hơn nữa cảm thấy đội ngũ của họ thật là vui vẻ.
Tiêu Hà quay đầu nhìn anh, “Cứ như vậy đi, tắt đây.”
Điền Dã lên tiếng, “Đừng quên Chu Nghiêm.”
Tiêu Hà ừ một tiếng, nói cho anh ta biết cậu sẽ không quên, sau đó tắt điện thoại gọi một cuộc cho Chu Nghiêm, Chu Nghiêm nói đến giờ cơm chiều sẽ qua.
Tất cả đều đã liên lạc xong, hai người cầm theo một sổ menu đồ ăn ra khỏi nhà.
Đến dưới lầu còn để Tống Dịch ghi lại thẻ phòng.
Bảo vệ và bảo an cơ bản là đều biết mặt Tiêu Hà, cậu chính là chủ hộ lớn nhất đầu tiên của nơi này, là người bạn theo chân bà chủ của bọn họ, bọn họ dĩ nhiên là nhớ kĩ mặt của Tiêu Hà, nhân viên công tác ghi chép lại thẻ phòng của họ rồi còn hỏi cậu một câu, “Ngài Tiêu, đây là anh trai của ngài sao?”
Tiêu Hà nhận lấy thẻ đưa cho Tống Dịch, lắc đầu, “Đây là chồng tôi.”
Nhân viên công tác không nghĩ cậu trẻ tuổi vậy mà đã kết hôn, nhưng nhìn trên tay bọn họ không đeo gì mới không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể cười xin lỗi họ, nói là mình nhìn không ra.
Tiêu Hà cũng không để ý, sau khi làm xong thì nắm tay Tống Dịch đi. Vừa mới lên xe, Tống Dịch đã câu lấy cổ cậu hôn một cái thật mạnh, “A Hà, dạo gần đây em ăn nhiều mật ong à?”
Tiêu Hà không hiểu nhìn anh, “Không ăn.”
“Vậy tại sao dạo này miệng em ngọt như vậy chứ.” Tống Dịch vui vẻ nói, có cảm giác như trai tân ba ngày chưa lau mắt.
Tiêu Hà không đáp, chỉ thanh thanh yết hầu không nhìn anh, “Mau buông ra, lên đường thôi.”
Cậu còn lâu mới nói cho Tống Dịch biết, từ thời điểm Tết lúc anh mời cậu về nhà chơi, cậu đã lặng lẽ lên mạng xem mấy video để làm thế nào nâng cao kĩ năng nói lời yêu thương của mình.
Cậu mau chóng học được một chút những gì mà cậu không biết từ trước đến nay, muốn sớm đề cao mồm miệng của mình, sớm ngày tự tin đi gặp người nhà Tống Dịch, biểu đạt tâm ý của mình đến họ.
Tống Dịch làm bộ không thấy chút thẹn thùng vụn vặt của cậu hôn cậu thêm một cái nữa buông cậu ra, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười.
Hai người đi đến một nhà ăn có đầu bếp khá danh tiếng, đưa thực đơn cho họ, yêu cầu họ đưa đến trước 6h, nhân viên trong cửa hàng tỏ vẻ không thành vấn đề, bọn họ liền để lại điện thoại rồi ở lại quán ăn cơm trưa.
Thời gian nghỉ ngơi còn sớm, hai người liền quyết định đi xem phim.
Tiêu Hà nói trước nay không đi xem rạp xem phim điện ảnh, không bằng nói số lần đi trong mấy năm nay của cậu thật sự rất ít, đếm trên đầu ngón tay cũng đủ số lần đó.
Tống Dịch không cấm nghĩ đến việc mình được người ta giao cho một anh bạn trai hóa thạch sống, vì thế liền chọn một bộ phim hài kịch nội địa.
Trước đó anh đến trước xem qua điểm phim, thấy mới có 6,9 điểm, nhìn có vẻ cũng không có gì đáng chờ mong, anh nói với Tiêu Hà như vậy.
Kêt quả sau khi tiến vào, anh thường xuyên nhìn Tiêu Hà, mà đôi mắt cậu vẫn luôn chăm chú nhìn lên màn hình lớn, xem phim còn nghiêm túc hơn bất cứ ai.
Điều này làm anh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, dựa đầu lên vai cậu ngủ một giấc.