Sau khi thuốc tê hết tác dụng thì tay Tiêu Hà bắt đầu liên tục đau đớn, động cũng không dám động, ngủ cũng không ngủ được, cậu đã bảo Hạng Lập gọi điều dưỡng đến giúp cậu nâng giường lên, sau đó mở TV ra, mở tiếng nhỏ một chút, cậu cứ nhắm mắt dưỡng thần như thế.
Vì cậu ở phòng một người, ban đêm dì điều dưỡng sẽ giúp cậu kéo mành, bản thân cậu sẽ ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, có việc thì gọi bà ấy đến.
Buổi tối Tiêu Hà ở trên giường vẫn đau đến mức không ngủ được, chỉ cố gắng dời lực chú ý của mình sang thứ khác để không cảm thấy đau đớn nữa.
Mà người duy nhất cậu nhớ đến chỉ có Tống Dịch.
Không biết suy nghĩ bao lâu thì cũng tiến vào mộng đẹp, một hồi sau lại bị bác sĩ tới kiểm tra đánh thức.
Ngay hôm sau đón cậu là cả một loạt kiểm tra và truyền dịch.
Mấy ngày nay việc ăn cơm đều thành vấn đề của cậu, có rất nhiều thứ cần kiêng ăn, dì điều dưỡng tuân theo lời dặn của bác sĩ giúp cậu ăn một số thức ăn dạng lỏng, cậu cũng ăn rất ít.
Dì mới buông bát xuống thì điện thoại Tiêu Hà trên tủ đầu giường reo chuông.
Y tá giúp cậu đặt bên tai nghe, cậu ừ lên một tiếng thể hiện là mình đang nghe máy.
Chu Nghiêm nghe thấy cậu hữu khí vô lực trả lời, hỏi, “Chú đang làm gì vậy? còn đang ngủ à? Không phải chứ?”
Tiêu Hà hỏi, “Có việc gì không?”
Chu Nghiêm hừ một tiếng, “Không có việc gì thì không thể gọi cho chú à? Ngày đó tự dưng một mình không biết về lúc nào, làm hại bọn anh còn tưởng chú mất tích, về nhiều ngày như vậy rồi cũng không có động tĩnh, không tự xem lại xem, phát sóng trực tiếp cũng không mở, tự bế à?”
Tiêu Hà nhắm mắt suy nghĩ một hồi, xác thật là khá lâu rồi không liên lạc với họ, vẫn luôn bận rộn vì kế hoạch giải phẫu, nhưng lại quên nói với họ một tiếng.
“Em ở bệnh viện.” Tiêu Hà chậm rãi nói.
Chu Nghiêm nghe vậy thì lo lắng, “Làm sao vậy? Chú bị bệnh hay Tống Dịch bị bệnh? Có nặng lắm không? Ở bệnh viện nào?”
“Anh ấy không sao, em giải phẫu tay.” Tiêu Hà lời ít ý nhiều, dăm ba câu đã nói hết những gì muốn nói.
“Chú bị sao vậy hả thằng em này, chuyện lớn như vậy mà không nói cho mọi người biết? Bệnh viện nào? Chờ anh tới rồi nói.” Ngữ điệu Chu Nghiêm lên cao không ít, anh ta thật không ngờ Tiêu Hà lại bí mật lặng thầm giải phẫu tay như vậy.
Tiêu Hà sau khi báo điện chỉ cho Chu Nghiêm biết thì cúp điện thoại, cậu có chút mệt nên lại bảo dì điều dưỡng kéo mành lại, nói mình muốn nghỉ ngơi một lúc.
Dì kéo mành bên phải cho cậu, nói mình ở bên này canh bình truyền nước cho cậu.
Không lâu sau Chu Nghiêm đến, anh vào liền nhìn thấy một dì điều dưỡng mà không phải Tống Dịch nên có chút giật mình, nhìn lướt qua Tiêu Hà đang ngủ trên giường bệnh, tay anh nhẹ nhàng đóng lại.
Dì điều dưỡng đổ cho anh ta một cốc nước, động tác rất nhẹ.
Chu Nghiêm nhận lấy cốc nước ngồi xuống sô pha hỏi, “Dì là?”
Trong ấn tượng nhiều năm qua của anh ta về Tiêu Hà thì chưa từng nghe qua cậu có thân thích gì cả, tám phần là mời người đến, nhưng anh vẫn hỏi một tiếng.
“Là bác sĩ Hạng gọi tôi đến chăm sóc cậu Tiêu.” Thanh âm của bà ấy cũng rất nhẹ nhàng.
“Cậu ấy nằm viện mấy ngày rồi? Vẫn luôn một mình sao?” Cn lại hỏi.
Dì điều dưỡng gật đầu, “Ba ngày rồi, nghe nói là người yêu ngài ấy đi làm việc ở nơi khác, cho nên mới chỉ có một mình.”
Dì vừa dứt lời, Tiêu Hà liền tỉnh lại, cậu ngủ rất nông, trên tay lại luôn đau nhức, yết hầu có chút khô, nghe thấy có người nói chuyện liền tỉnh giấc.
Dì điều dưỡng thấy cậu tỉnh liền nâng giường lên, hỏi cậu có muốn uống nước không, Tiêu Hà gật đầu, dì liền đổ cốc nước ấm cho cậu, cấm thêm ống hút đưa đến bên miệng cậu.
Tiêu Hà uống xong nước, dì cũng rất biết nhìn không khí, buông ly nói với Chu Nghiêm, “Phiền anh xem giúp tôi bình truyền nước.”
Sau đó dì liền ra khỏi phòng.
Chu Nghiêm đứng dậy đi đến ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh, “Tống Dịch có biết không?”
Anh cảm thấy Tiêu Hà khẳng định là không nói cho Tống Dịch biết, bằng không Tống Dịch không thể bỏ cậu lại đây mà đi làm việc.
“Em không nói cho anh ấy.” Tiêu Hà nói ra đáp án mà Chu Nghiêm phỏng đoán.
Cno nhìn cậu một hồi, cuối cùng thở dài, “Chú nói anh bảo chú có chỗ nào tốt đây, tự thân tự đi giải phẫu, không cho bọn anh biết thì còn nói được nhưng ngay cả ư cũng không nói cho? Tống Dịch trở về thì chú nói sao với anh ấy? Anh ấy thấy chú như vậy liệu có dễ chịu hay không?”
“Anh ấy tạm thời không về được, chờ đến khi anh ấy về thì em cũng xuất viện rồi.”
Chu Nghiêm vẫn cảm thấy quyết định của cậu không thành thục, “Hồ đồ, chẳng lẽ lúc trở về Tống Dịch cũng không phát hiện ư? Dù có xuất viện thì cũng mất thêm nửa tháng phải băng bó nữa.”
“Anh ấy quá mệt mỏi rồi, mấy ngày nay gọi điện từ trong giọng nói anh ấy em đều có thể thấy được anh ấy nghỉ ngơi ít như thế nào, còn cố giả bộ là vẫn ổn, em không muốn làm anh ấy vất vả, đau lòng vì em.” Lời Tiêu Hà nói vô cùng thật tình.
Tống Dịch mấy ngày nay đều gọi điện thoại cho cậu, trừ gọi điện ra thì không còn làm gì khác, ngẫu nhiên có người bảo Tống Dịch đi nghỉ ngơi ở đầu bên kia, anh còn che lại điện thoại không cho cậu nghe thấy, anh ấy đã rất vất vả rồi.
Huống chi cậu ở đây cũng có người chăm sóc, trừ việc đi WC là khó khăn ra thì với những vấn đề khác đều không thành vấn đề, cần gì phải làm Tống Dịch phí tâm.
Chu Nghiêm thở dài, thử đặt mình vào vị trí đó, nếu anh nằm ở đó, nhìn thấy Trì Phỉ vội vàng bận rộn thì anh cũng sẽ không nói cho Trì Phỉ, dù sao đứng ở phía cảm tình thì họ lúc nào cũng nghĩ cho đối phương nhiều hơn.
Vì thế Chu Nghiêm không còn ý kiến gì với quyết định này nữa.
“Còn chuyện phát sóng trực tiếp, anh tìm thời gian liên lạc với bên đó, xem tình hình em hiện tại, hủy hợp đồng cũng được, kéo dài thời gian cũng được, tính là em vi phạm cũng được, nhưng đừng sớm công khai ra, ít nhất phải sau một tháng.” Tiêu Hà lại nói vấn đề phát sóng trực tiếp với Chu Nghiêm.
“Việc này chú không phải nhọc lòng, anh sẽ lo thỏa đáng, giải phẫu thế nào, Hạng Lập nói bao lâu?”
“Thành công, hơn nửa tháng.” Tiêu Hà trả lời.
“Sớm ngày giải phẫu cũng tốt, miễn cho sau này lại để lại di chứng, hạ quyết tâm như vậy là chuyện tốt.” Chu Nghiêm cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy Tiêu Hà quyết định như vậy không sai.
Nếu đã không thể thì phải trị liệu thật nhanh, dù sao thời gian cũng không đợi người, Tống Dịch cũng sẽ sớm biết, chuyện phải biết thì sẽ biết.
“Còn có chuyện khác phải làm không?” Chu Nghiêm hỏi.
Tiêu Hà suy nghĩ một lúc, hỏi, “Bọn Happy thế nào?”
Chu Nghiêm mơ hồ suy nghĩ nói cho cậu chút tình hình, “Bốn người như vừa tiêm máu gà để chuẩn bị chiến tranh, trạng thái cũng không tệ lắm, có Điền Dã lo rồi, chú ít nhọc lòng vì họ, chăm sóc tay mình thật tốt là được.”
Tiêu Hà gật đầu, “Em không sao, anh sớm về đi.”
“Anh rảnh sẽ đến thăm chú, nghỉ ngơi đi.” Chu Nghiêm xác thật còn có việc phải xử lý nên cũng không ở lâu.
Anh đi ra dặn dò điều dưỡng một chút, bảo dì ấy để ý chăm sóc Tiêu Hà, có chuyện gì thì tìm Hạng Lập, cuối cùng sau khi cảm ơn thì rời đi.
Lúc dì điều dưỡng đi vào, một y tá khác đã đổi thuốc cho Tiêu Hà, hơn nữa còn giúp hạ giường cậu xuống.
Tiêu Hà thấy dì đi vào thì nói với dì ấy để dì mở TV cho mình.
Dì điều dưỡng mở lên hỏi cậu muốn xem gì.
Tiêu Hà hỏi thêm một câu, “Có Bình Vương Truyện không?”
Dì điều dưỡng nghiêm túc tìm giúp cậu, “Có, để dì tìm xem.”
Rất nhanh sau đó dì tìm được Bình Vương Truyện cho cậu, còn mở tiếng lớn hơn cho cậu nghe.
“Như vậy có ồn không?” Dì hỏi.
Tiêu Hà ngủ trên giường, không xem TV, chỉ nghe TV, “Không đâu, vừa rồi.”
Dì điều dưỡng lúc này mới buông điều khiển ra hỏi cậu có đói bụng không, có cần uống nước không.
Tiêu Hà lắc đầu, dì lúc này mới ngồi xuống ghế cạnh giường xem TV, hơn nữa còn thảo luận phim với cậu.
“Lúc trước dì cũng thích xem phim này, mấy đứa trong phim đều đẹp trai cả, diễn cũng hay, không ngờ cháu cũng thích xem.” Dì ấy khó có đề tài với cậu, tới chăm sóc cậu thanh niên này ba ngày, trừ việc gặp bác sĩ Hạng và vị vừa vào kia thì không còn nhìn thấy ai đến nữa, hơn nữa trên cơ bản đều không thấy cậu nói gì, cũng rất ít biểu cảm, rất ít khi chỉ định muốn xem phim gì, sợ cậu một mình buồn cho nên dì điều dưỡng liền mượn bộ phim này nói chuyện với cậu.
Tiêu Hà nhắm mắt nghe, cậu hiện giờ đã phân biệt được ai đang nói chuyện, đâu là giọng của Tống Dịch.
“Cháu không thích xem phim.” Tiêu Hà bình tĩnh trả lời.
Dì lại không biết nói tiếp như thế nào, lại nghe cậu nói tiếp, “Cháu chỉ muốn nghe giọng của anh ấy thôi.”
Dì điều dưỡng càng khó hiểu, “Giọng ai cơ?”
Tiêu Hà nhắm mắt mỉm cười, “Bình Vương của phim này.”
Dì điều dưỡng cũng biết nói, “Bình Vương ấy hả, đứa nhỏ này vừa đẹp trai, kỹ thuật diễn cũng tốt, giọng cũng dễ nghe, nghe nói nhờ bộ phim này mà cậu diễn viên này nổi tiếng rất lâu đấy.”
Tiêu Hà không quan tâm lắm đến việc diễn viên rốt cuộc như thế nào, kỹ thuật diễn ổn không, nhưng vẫn hàn huyên với dì điều dưỡng, “Giọng không phải của cậu ta, là do diễn viên phối âm phối.”
Dì điều dưỡng À một tiếng, “Đây không phải giọng của cậu ấy sao? Dì còn cảm thấy giọng thật dễ nghe đó.”
“Người phối âm là diễn viên phối âm Tống Dịch.” Tiêu Hà lại nói tiếp.
Dì lại hỏi, “Cậu Tiêu sao lại hiểu biết như vậy? Chắc là thích cậu diễn viên phối âm này lắm đúng không?”
Tiêu Hà mở mắt, nhìn lướt qua TV trên tường, bên trong đang phát đến đoạn Bình Vương nói chuyện với nhân vật khác.
“Vâng, thích lắm, anh ấy là người cháu thích.”
Dì điều dưỡng cảm thấy cậu thanh niên bởi vì giọng nói mà thích một người đến vậy, đối đãi chẳng khác gì người yêu, vì thế cảm thấy không hay lắm, bà còn đang định khuyên cậu đừng nên si mê quá, nhưng sợ lại kích thích đến cậu, cuối cùng không nói gì, an tĩnh ngồi xem TV bên cạnh.
Đợi đến khi cậu tiêm xong, đỡ cậu xuống giường nhìn cậu đi WC, lại thấy di động đặt ở tủ đầu giường vang lên tiếng chuông, phía trên màn hình hiện lên tên Tống Dịch.
Dì điều dưỡng lúc này mới hiểu, hóa ra người yêu của cậu đi làm ở bên ngoài kia chính là người mà cậu nói là người mình thích nhất.
Tống Dịch.