Kim Thúy Lâu có ca có vũ, rượu ngon thức quý, chẳng kém gì Thập Lý Tần Hoài.
Chu Linh Phong không thích mấy chốn hoa nguyệt đó, nhưng ta thì lại rất ưa.
Ngồi trong gian nhã thất, ta chẳng buồn để ý đến gã tiểu nhị có dung mạo thanh tú kia, tự mình gọi hai món chay.
Tiểu nhị vốn từng gặp qua không ít quý nhân, giờ tuy vẫn cố giữ nụ cười, nhưng ánh mắt không khỏi liếc về phía Chu Linh Phong, ý tứ rõ ràng — Ngư đại nhân đúng là quá keo kiệt.
Chu Linh Phong nhấp một ngụm trà xuân phổ nhĩ, thong thả nói:
“Ngư đại nhân, Sở vương thích eo thon, chẳng hay nàng cũng chuộng dáng mảnh dẻ sao?”
Lời này rõ là chê ta ăn uống đạm bạc.
Ta khẽ hừ một tiếng:
“Chu đại nhân không cần châm chọc.
Tháng này bản quan vừa mới xuất giá, lại thích làm ra vẻ phú quý, nên đem hết bổng lộc sắm sính lễ cho chính mình.
Nay... đang phải sống tằn tiện qua ngày đấy.”
Hắn không ngờ ta lại tự mình nhắc đến chuyện ấy, liền cúi đầu cười khẽ, giọng mang chút trêu chọc:
“Quả là ‘Áo lỏng đai sờn, lòng chẳng hối hận’ a. Thôi vậy, ngày Ngư đại nhân thành thân, ta chưa từng đến chúc mừng.
Nay xem như bày tiệc tạ tội, đền bù phần thất lễ khi trước.”
Là muốn mời rượu.
“Chu đại nhân sao không nói sớm.”
Ta vốn chẳng để tâm hắn châm chọc thế nào, việc là ta làm, kết quả thế nào cũng phải tự mình gánh.
“Cho một món cá giấm Tây Hồ, thịt giò pha lê thì thái mỏng một chút, mới dễ ăn.
À, thêm một món Phật thủ hạnh nhân, đừng để sót hạt nào bị đắng.
Cuối cùng là một phần tiểu thiên tô, chừng ấy là đủ.”
Đợi ta gọi xong món, tiểu nhị cẩn thận hỏi:
“Ngư đại nhân, hai vị dùng bấy nhiêu... có ăn hết không ạ?”
Ta mỉm cười, khẽ vẫy tay bảo hắn ghé tai lại:
“Hôm nay bản quan tâm tình tốt, dạy ngươi một điều, đến cả Hoàng thượng cũng chưa từng được dạy.”
Tiểu nhị cúi người thấp xuống, cung kính đáp:
“Ngư đại nhân, xin chỉ giáo.”
Ta khẽ khum tay che môi, nói nhỏ bên tai hắn:
“Có lợi mà không chiếm, là đồ rùa đen.”
Tiểu nhị cứng họng, chỉ đành gật đầu, đọc lại tên món ăn rồi lui xuống.
Chu Linh Phong lúc này nhìn ta, hỏi:
“Ngư đại nhân, đủ chưa?”
“Đủ rồi, Chu đại nhân thật là hào phóng.”
“Ngư đại nhân khách sáo.”
Tiểu nhị lại bưng thêm một ấm trà, tay chân lanh lẹ, chẳng mấy chốc đã bày xong đầy bàn:
“Hai vị đại nhân, món đã dọn đủ.”
Ta gắp một miếng thịt giò trong suốt, nửa nạc nửa mỡ, cho vào miệng nhai kỹ rồi buông một chữ:
“Ngấy.”
Tiểu nhị lanh lợi hỏi ngay:
“Đại nhân, có cần thêm món khai vị thanh miệng không?”
Ta lắc đầu, không đáp. Chu Linh Phong liền sai:
“Đem một bình rượu ngon lên.”
Vừa hợp ý ta, ta khẽ “ừ” một tiếng, gật đầu.
Chu Linh Phong gắp một lát cá, khéo léo gỡ sạch xương rồi mới ăn, cười nói:
“Một bàn toàn cá thịt, nàng ngán chứ ai ngán?”
Ta cười tươi:
“Ta vào triều làm quan chẳng qua vì muốn ăn ngon uống say.
Còn Chu đại nhân, vì điều gì?”
Hắn ngửa đầu uống cạn chén rượu, chậm rãi đáp:
“Vì ba thê bốn thiếp.”
Ta vốn đã chẳng đứng đắn, hắn còn bông đùa hơn ta.
Hai người khẽ cụng ly, ta vừa gắp miếng cá lên liền bị mắc ở cổ.
Dùng khăn che miệng, ta khẽ chau mày, cúi đầu không nói.
“Xương cá à?” Hắn hỏi.
Ta gật đầu, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy ra, cuối cùng cũng lấy được chiếc xương mảnh ấy.
Hắn yên lặng nhìn ta, một lúc sau mới nói:
“May mà nàng mang họ Ngư.”
Ta mỉm cười:
“Há chẳng phải vậy sao, cá ăn cá, sao phải gấp gáp đến thế?”
Sau ba tuần rượu, hắn bỗng hỏi:
“Nàng mang theo bao nhiêu của hồi môn đến Huyền gia?”
Ta phất tay:
“Thôi, đừng nhắc chuyện ấy nữa.
Châu báu vàng bạc không nói làm gì.
Ngoài những thứ Hoàng thượng ban, còn có một tượng Tỳ Hưu bằng ngọc Hòa Điền, một chuỗi tràng ngọc tùng thạch mã não, cùng một cây bảo cầm bằng trầm hương.”
“Quả thật là chịu bỏ vốn liếng rồi đấy.”
“Đúng rồi, ta còn phải đòi lại nữa cơ.”
Hắn khẽ cười: “Nàng, Ngư đại nhân, đúng là dám nghĩ dám làm.”
Ta cũng cười: “Còn ngươi, Chu đại nhân, ta nói một câu liền tin một câu.”
Dưới lầu, tiệc yến vẫn còn có ca kỹ cất giọng hát khe khẽ kéo dài, ta uống say rồi, chẳng nghe rõ họ đang hát thứ gì.
“Ôi chao, bản quan mắt to bụng nhỏ, tửu lượng kém.”
“Đâu có, Ngư đại nhân, nàng ngàn chén không say mới phải.”
“Chu đại nhân,” ta biết mình chẳng thể uống thêm được nữa, liền nói, “thế này há chẳng phải khiến ngươi được dịp xem trò cười của ta rồi sao?”
Hắn hừ khẽ một tiếng, hỏi ngược lại: “Ngư nhi, nàng là muốn ta xem trò cười của nàng, hay là muốn ta chiếm chút tiện nghi của nàng?”
Dẫu có say mấy, câu này ta vẫn nghe hiểu, bèn cố mở đôi mắt lờ đờ mà trừng hắn:
“Chu đại nhân, bản quan nhất định phải dâng tấu hặc tội ngươi một bản!”
Hắn nhàn nhã đáp: “Cứ hặc đi, Ngư đại nhân, nhưng nhớ trả lại ta nửa tiền rượu.”
Ta say khướt, để mặc bọn hạ nhân trong phủ đến khiêng ta về.
Còn tên họ Chu kia trả tiền rượu xong, chẳng buồn đợi ta, cứ thế mà đi mất.