Tìm Lại Yêu Thương

Chương 26: Sự trở lại của...người yêu cũ


trước sau

Cô ấy ôm chặt Bạch Tử Kỳ vào lòng rồi mãi sau mới nhìn ánh mắt dị nghị của mọi người, mới buông hắn ra.
Trong thời gian đó , hắn thực sự đứng hình. Mọi việc xảy ra quá nhanh, hắn không thể kiểm soát được.
Tim Vy An khẽ run lên. Cô gái này...
Chính là...
Cô gái mà hắn đặt trong ví hôm nọ...
Cô gái mà hắn gửi gắm bao niềm yêu thương...
Cô gái mà hắn coi là cả nguồn sống...
Vy An bất giác nắm chặt hai tay, nhìn hai người họ không chớp mắt. Cánh môi hồng run lên, ánh mắt đã có phần gợn sóng...
“ Anh Tử Kỳ, em đã trở về! Thanh Thanh của anh đã trở về rồi này! Hihi...” Cô ấy vui vẻ ôm cổ hắn, vui mừng nói.
Hắn nhìn Vy An, rồi gỡ tay cô ấy ra:
“ Thanh Thanh, buông anh ra đã! ”
Thấy thái độ của Bạch Tử Kỳ có vẻ thay đổi, không còn như trước, cô gái ấy có vẻ hụt hẫng, lập tức xụ mặt lại ấm ức. Nhưng lại chẳng nhằm nhò gì với hắn, tại vì, bây giờ trong tâm trí hắn chỉ nghĩ tới cảm nhận của Vy An.
Không biết...cô ấy có nghĩ gì linh tinh hay không...
Thanh Thanh hơi nheo mắt nhìn hắn, bỗng cảm thấy cơn giận ào ào trong cổ họng. Cô ấy bơ hắn, chạy lại chào hỏi...
“ Em chào anh Hoàng Thiên! ”
“ Anh Anh Phong, lâu không gặp. Anh có khỏe không? ” - “ Anh khỏe! ”
“ Anh ABCXYZ... ”
Cô ấy chào hỏi hết lượt mọi người trong nhà. Nhưng đến Bạch phu nhân, cô ấy cười tươi, sà vào lòng bà:
" Bác gái! Mấy năm không gặp, trông Bác vẫn trẻ và đẹp như ngày nào !”
“ Ồ...cảm ơn cháu! ”
Nhận ra thái độ khác thường của mẹ hắn, cô ấy càng ngập tràn hoài nghi. Bạch gia...ba năm không gặp sao lại khác đến vậy?
Ánh mắt của cô chạm vào ánh nhìn của Vy An. Cô ấy mím môi bật dậy, chỉ thẳng vào mặt cô, hỏi:
“ Cô gái này...là ai vậy? ”
Cả căn phòng lại im lặng. Vũ gia thấy thế cũng chen vào ,hỏi:
" Đúng rồi đó. Vừa nãy nói chuyện vui quá nên quên hỏi. À mà, sao vừa nãy cô này lại nắm tay Tử Kỳ thế? ”
Khóe mắt Thanh Thanh khẽ giật. Cái gì cơ? Nắm tay à? Cô...cô ta là ai chứ? Tử Kỳ của cô vốn rất ghét đụng chạm vào con gái mà.
Có lẽ nào...
Vy An không chủ động nhìn về phía Bạch Tử Kỳ, thấy hắn có vẻ hơi khó xử.
Cô mỉm cười chua chát. Phải rồi...bạn gái cũ, tình yêu của hắn hỏi người hắn vừa tỏ tình là ai cơ mà, sao lại không lúng túng được.
“ Là bạn anh! ” Anh Phong thấy Bạch Tử Kỳ không có ý định trả lời, bèn lên tiếng.
Cô ấy có vẻ không tin, nhưng cũng hết cớ để hỏi thêm, đành lại gần Vy An, hỏi tiếp:
" Em gái, em bao nhiêu tuổi rồi?_"
Vy An ngập ngừng :
" Gần...mười tám! ".
Cô ấy cười tươi, nhưng trong ánh mắt lại có gì đó rất lạ, nó lóe sáng lên...
" Chị 19! "

Cô ấy hồ hởi giới thiệu về bản thân. Vy An chỉ biết gượng cười cho qua lệ.
" À, em tên gì ấy nhỉ? "
“ Hứa Vy An ạ! "
“ Ồ...chị là Vũ Thanh Thanh. Bạn gái của..."
“ Thanh Thanh! Em đi xa về mệt rồi thì ngồi nghỉ đi! " Bạch Tử Kỳ chen vào. Trong ánh mắt hắn lộ rõ vẻ lo lắng.
Thanh Thanh nhìn Vy An một lượt, rồi cười nhẹ nhàng, đôi mắt liếc lại đằng sau có phần ủy thác. Tử Kỳ...rõ ràng anh với cô ta có chuyện gì đó không bình thường. Anh...muốn giấu sao? Đừng hòng!
“ À, Bạch phu nhân này, Thanh Thanh đi du học về nên chưa quen với không khí ở trong nước một chút. Tôi để con bé ở lại vài ngày, không biết anh chị có phiền không? " Vũ phu nhân khách sáo nói
“ À...không phiền gì đâu chị cứ để con bé ở đây cũng được! " Bạch phu nhân tuy hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng đồng ý. Con bé có phải người ngoại quốc đâu chứ. Mới đi xa có 3 năm, làm gì đã “ không quen với không khí ” đến vậy chứ.
Khỏi phải nói, sắc mặt của Bạch Tử Kỳ xanh lè xanh lét. Tim hắn đập nhanh vô cùng. Tuy hán khẳng định đã hết tình cảm với Thanh Thanh nhưng...khi nghe tin sẽ ở chung một nhà với cô ấy cũng không tránh khỏi sự vui mừng len lỏi trong trái tim.
Hắn...thật quá đa tình rồi...
Vy An ngồi như nuốt trọn từng câu chữ của mọi người. Tâm trạng của cô bây giờ rất rối loạn. Tình cũ không rũ cũng tới, không biết... Bạch Tử Kỳ...hắn sẽ...?!?!
Thanh Thanh tự nhiên như ruồi chạy tới, ôm lấy Bạch Tử Kỳ, lắc lư:
“ Anh Tử Kỳ, em sẽ không rời xa anh nữa đâu. Em hứa đấy! " Ánh mắt cua cô ấy có phần hướng về phía Vy An vẻ mỉa mai, đắc thắng.
Vy An vội cụp mắt xuống, cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng này chút nào. Nó làm tim cô...rất đau. Đau đến nghẹt thở...
Hắn ta gỡ tay cô ấy ra, mặt không cười, gật đầu cho qua chuyện. Hắn nào biết cái gật đầu ấy làm Vy An suy nghĩ nhiều như thế nào. Nó làm cô mất ngủ.
____Phân cách không gian & thời gian ____
Vừa đóng cửa vào một cách mệt mỏi, Vy An nằm phịch xuống giường, nhắm mắt lại...mọi chuyện hôm nay dường như là một giấc mơ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!

TRUYỆN CÙNG THỂ LOẠI