Tìm Lại Yêu Thương

Chương 48: Về chung một nhà


trước sau

Bốn năm sau...

Vy An kiêu ngạo bước từng bước dài trên sân bay quốc tế. Sau hơn bốn năm du học ở nước Pháp thì cô đã có thể trở về quê hương thân yêu của mình.

Tuổi 22...cô bị mẹ cô ép lấy chồng.

“ Bạch Tử Kỳ...anh đến chưa vậy? ” Vy An gọi điện, mắt dáo dác nhìn xung quanh.
“ Đến đâu ? ” Bạch Tử Kỳ hỏi
“ Đón em...hôm nay em về nước ! Quên rồi à? ” Vy An giận dữ gằn lên. Đứng có nói là cái tên này quên mất ngày cô về đó nha.
“ Ơ...chết ! Anh quên mất ! ” Bạch Tử Kỳ hốt hoảng
Tút...tút...tút..
Quả như dự đoán, Vy An giận đến mức cúp máy không thèm nói một câu...
Bạch Tử Kỳ mỉm cười...Vy An ngốc...

Vy An hậm hực kéo va li một cách nặng nề, vừa đi vừa lẩm nhẩm “ Bạch Tử Kỳ thối...chắc đã có em nào rồi...đồ thối tha...”
Một cánh tay rắn rỏi khẽ khàng ôm lấy cô từ đằng sau. Cô giật mình, vội lấy túi xách phang thẳng vào mặt tên biến thái kia:
“ Á!! Biến thái! Đồ mất dạy! Đồ bệnh hoạn! Đồ điên! Đồ ...”
Cô chưa nói xong, đã bị tên “biến thái” kia bịt chặt miệng. Những hành khách xung quanh thay nhau chỉ trỏ, vừa cười vừa nói cô...
“ Ả ôi a...ồ ệnh oạn...Ạch Ử Ỳ...” Vy An ú ớ...
( Thả tôi ra! Đồ bệnh hoạn ... Bạch Tử Kỳ )
“ Vy An à...em có nhất thiết phải la um lên vậy không? ” Bạch Tử Kỳ nhăn nhó mặt mũi, nhìn Vy An.
Cô trả lời tỉnh bơ:
“ Tên khốn nhà anh! Đón thì đón ngay đi, lại còn bày trò! ”
“ Anh muốn làm cho em một sập roai.( surprise ). Ai ngờ...”
“ Hứ! Sập tiệm thì có! Cút thẳng ! ” Vy An ném hành lí cho Bạch Tử Kỳ giữ, rồi đạp châm thùm thụp xuống nền nhà, đi nhanh...
“ Vợ ới ời...cẩn thận cái giày...què là khổ đó ! ” Bạch Tử Kỳ tủm tỉm cười, tay gồng gánh mấy cái va li một cách nhẹ nhàng
“ Tên khốn! Em mà què thật, thì mồm anh thúi đó, nghe chưa? ”
Trên sân bay, một đôi nam nữ vừa đi vừa đấu võ miệng. Tiếng cười rộn ràng cả khoảng trời rộng lớn...

*

Vy An bị hắn bắt cóc đến một vùng đất rộng. Nào hoa, nào bóng, nào đèn lấp lánh như kim cương. Đủ cả. Vy An chưa hết ngạc nhiên thì...
“ Đi qua bao nhiêu khó khăn...đi qua bao nhiêu nỗi thăng trầm...đôi lúc anh mệt mỏi... Nhưng có em ở đây... là người mang đến cho anh những tiếng cười...”
Giọng hát ồ ồ của Bạch Tử Kỳ vang lên. Hắn đang chiếm lĩnh cả sân khấu, tiếng hú hét của bọn Hoàng Thiên vang lên điên cuồng. Vừa hát, hắn vừa từ từ đi xuống dưới sân khấu, ánh mắt tha thiết nhìn Vy An...
Bạch Tử Kỳ bước đến gần Vy An, lặng lẽ quỳ xuống:
“ Chẳng cần em phải...lo lắng hay bận tâm điều gì...và giờ hãy hứa...trọn đời yêu anh nhé em...”
Vy An há mồm ngạc nhiên...
Vy An tay chống nạnh, lạnh lùng phán:
“ Bạch Tử Kỳ...lần sau...nếu còn muốn ngọt ngào á...thì anh đừng hát...em không chấp nhận được đâu ! ”
Lã Anh Phong cười ầm lên, lập tức bị Bạch Tử Kỳ lườm cho một cái cháy mắt...
“ Vy An à...em đừng phũ phàng vậy chứ...anh đã gạt bỏ bao nhiêu sĩ diện, dẹp cái tôi to đùng của mình sang một bên để tỏ tình, vậy mà...”
Bạch Tử Kỳ ỉu xìu nói, hắn ấm ức sụt sịt như đúng rồi. Sau đó, Hoàng Thiên cười to, chạy đến xoa đầu Vy An:
“ Em gái...em đồng ý đi chứ không thì bọn anh có vợ con cả rồi, mà còn mỗi thằng này ế chổng vó ra thì...thôi rồi...e là...”
Tiếng cười lại rộn vang khắp khu đất rộng. Vy An nhìn Bạch Tử Kỳ, một thoáng sau thì chạy đến, nói nhẹ vào tai hắn:
“ Chẳng cần anh phải...lo lắng về việc tỏ tình sịt. Chỉ cần anh hứa...làm chồng...em nhé anh! ”
Bạch Tử Kỳ nghe xong, như bắt được vàng, liền ôm cô lên, xoay mấy vòng quanh “thế giới”. Cô mỉm cười trong hạnh phúc vỡ òa...

Ba tháng sau...

Tại nhà Bạch Tử Kỳ, một đám thanh niên đang uể oải nằm. Lã Anh Phong than thở :
“ Haizz...tỏ tình ba tháng rồi mà vẫn chưa có vụ gì...haizz...chán thế hả trời ?? ”
Một đứa bé bụ bẫm, tay cầm quả táo con con, chạy đến bên Phong. Nó cất tiếng non nớt:
“ Ba Phong kêu tiếng con gì dzợ? ”
“ Há há há...hahaaha...”
Cả đám còn lại cười ầm lên, riêng Anh Phong mặt đen như đít nồi:
“ Nhi con...ai xúi con nói ba vậy hả? ”
“ Không ai hết...tại con thấy ba Phong kêu cứ hài hài...nên tưởng có con gì kêu...”
Trần Hạo Minh cười ngoác cuống họng, chạy đến ôm bé Ngọc Nhi lên:
“ Nhi con...sau này chắc con muốn làm côn trùng học phải hơm? ”
“ Đúng òi ba Minh ! ” Bé Nhi vỗ tay tán thưởng
Lã Anh Phong cướp lại bé Nhi:
“ Ê ê Minh kia! Thằng ấm nhà mi đâu mà đi giành tiểu thỏ nhà ta?! Dạy toàn những cái liên tha liên thiên thôi à...”
“ ... ”
Một lát sau...tiếng Hoàng Quân vội vàng gấp rút:
“ Câm ngay câm ngay! Nhân vật chính đến rồi ! ”
Từ trên cầu thang, Bạch Tử Kỳ bước xuống...
Bạch Tử Kỳ cao ngạo bước xuống cầu thang, hắng giọng :
“ Chúng mày nói xấu gì tao thế? ”
“ Không... Haizz...bọn tao chỉ đang hóng mòn lưỡi ngày mày thành chú rể thôi...” Hoàng Quân bế một bé trai trên tay, thở dài.
“ Nhật Hoàng! Con ra đây ba hỏi cái coi! ” Bạch Tử Kỳ vẫy tay gọi bé Nhật Hoàng. Bé tươi cười, chạy ra, xà vào lòng hắn.
“ Con có muốn làm phù rể cho ba không nào? ”
“ Dạ muốn ! ” Bé cất giọng bi bô lên, cười toe toét
“ Hihi...vậy còn Ngọc Nhi? ” Hắn kéo bé Nhi xuống, xoa đầu, hỏi.
“ Con muốn làm cô dâu cơ! ” Ngọc Nhi nhõng nhẽo
Lã Anh Phong đơ người...con gái của anh...ôi trời...
Lã Anh Phong chạy ra, bế Ngọc Nhi lên:
“ Nhi con...sau này ba sẽ tìm một thằng đàn ông thật perfect để làm chồng con. Yên tâm! ”
“ Không đâu...con muốn cưới anh Nhật Hoàng cơ! ”
Bạch Tử Kỳ cười ồ lên:
“ Haha...bé con...gen nhà chú hơi bị ác đấy Phong ạ! ”
Nói rồi hắn cầm trên tay một bịch giấy đỏ, quăng vào mặt bọn người kia:
“ Đây...tổ chức vào tuần sau. Đi phát hết đống này đi! ”
“ Êu ơi...đẹp thế? Cái loại mảnh, có mà éo chia cho anh em! ” Trần Hạo Minh cầm tờ thiếp mời trên tay, chép miệng .
“ Độc quyền con ạ! ” Bạch Tử Kỳ cười khoái trá
“ Mày...”
Một vụ ác chiến xảy ra...

Tuần sau...

Sau buổi sáng hôn lễ, bây giờ, Bạch Tử Kỳ và Vy An đã chính thức làm vợ chồng.
Chiếc nhẫn sáng lói trên tay của Vy An và Bạch Tử Kỳ chứng minh cho tình yêu bất diệt của họ
Thời gian qua...5 năm...những nước mắt, nụ cười của cô và hắn đánh đổi bằng hôn lễ hôn nay.

Đêm tân hôn...
12 giờ...
“ Vợ ơi...ngủ rồi à? ” Bạch Tử Kỳ lay lay Vy An dậy
“ Ưm...muộn rồi...ngủ đi! ” Vy An ngái ngủ nói
“ Ơ...nhưng...hôm nay là đêm tân hôn mà vợ? ”
“ Không tân hôn thì còn cố hôn, làm sao phải xoắn! ” Cô quay người, trùm chăn kín đầu.
“ Vợ...dậy...dậy chơi với anh! ”
“ Im ngay! Để em ngủ! ”
“ Vợ...anh chưa muốn ngủ mà...”
“ Còn lải nhải nữa là em không khách sáo đâu! ” Cô bực mình nói
Bạch Tử Kỳ như bắt được vàng, cười tươi:
“ Em cứ thoải mái...càng LÂU càng TỐT ! ”
Vầ dứt câu... Bạch Tử Kỳ hắn đã bị đạp phăng xuống giường...

Đêm tân hôn của họ, kết thúc, mỗi người một chỗ ngủ riêng...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!

TRUYỆN CÙNG THỂ LOẠI