Ba mươi năm sau phiên tòa lịch sử.
Kỷ nguyên Icarus đã phát triển rực rỡ. Nhân loại đã thiết lập những khu định cư tự vận hành trên Sao Hỏa và các mặt trăng của Sao Mộc. Những con tàu thăm dò không người lái đã được gửi đến những hệ sao lân cận. Giấc mơ về các vì sao đã trở thành hiện thực.
Tại một đài quan sát thiên văn nằm trên đỉnh một ngọn núi ở Chile, nơi có bầu trời đêm trong và đẹp nhất Trái Đất, một người phụ nữ lớn tuổi với mái tóc bạc trắng đang ngồi lặng lẽ bên cạnh một chiếc kính thiên văn khổng lồ. Đó là Eva Rostova.
Bà đã ngoài tám mươi, nhưng đôi mắt vẫn còn tinh anh và đầy uy lực. Sau nhiều năm sống ẩn dật, bà đã nhận lời làm giám đốc danh dự cho đài quan sát này. Đây là nơi bà cảm thấy gần với Aris nhất.
Một cô bé gái chừng mười tuổi, cháu ngoại của bà, chạy đến bên cạnh. "Bà ơi, bà kể cho cháu nghe nữa đi. Về tàu Icarus ấy."
Rostova mỉm cười, kéo cô bé vào lòng. "Cháu muốn nghe về điều gì nào?"
"Về chú Aris ạ," cô bé nói, mắt sáng lên. "Có thật là chú ấy đã biến thành các vì sao không ạ?"
Rostova nhìn lên bầu trời đêm lấp lánh. "Không đâu, cháu yêu. Chú ấy không biến thành các vì sao. Chú ấy đã luôn là một phần của chúng. Chú ấy chỉ trở về nhà thôi."
Bà chỉ tay vào một chòm sao xa xôi. "Và mỗi khi chúng ta nhìn lên bầu trời, khám phá những điều mới lạ, đó chính là lúc di sản của chú ấy đang tỏa sáng."
Tại một bệnh viện nhi ở thành phố New Atlantis trên Sao Hỏa, một người đàn ông to lớn với mái tóc hoa râm đang kiên nhẫn dỗ một em bé sơ sinh vừa được chữa khỏi một căn bệnh di truyền hiếm gặp. Đó là Jax.
Sau nhiều năm cống hiến cho Quỹ Gia đình Icarus, anh đã quyết định tham gia vào chương trình định cư trên Sao Hỏa. Anh không phải là một người lính nữa. Anh là một tình nguyện viên, một người chăm sóc. Sự thô ráp, nóng nảy của ngày xưa đã được thay thế bằng một sự dịu dàng và kiên nhẫn đáng ngạc nhiên.
Anh đã tìm thấy sự bình yên không phải trong việc chiến đấu với kẻ thù, mà trong việc bảo vệ những sinh mệnh yếu đuối nhất. Mỗi khi nhìn thấy nụ cười của một đứa trẻ được cứu sống, anh lại cảm thấy như mình đang trả được một phần món nợ với Elias Vance.
Tại Viện Di sản Aris Thorne, trong một phòng họp lớn, một cuộc tranh luận sôi nổi đang diễn ra. Renna O'Malley, giờ đã là một phụ nữ trung niên đầy quyền lực, Viện trưởng của Viện Di sản, đang bảo vệ quan điểm của mình trước hội đồng.
"Chúng ta đã có công nghệ để thực hiện những chuyến đi nhanh hơn ánh sáng," một nhà khoa học trẻ nói. "Chúng ta phải đi xa hơn nữa! Đến những thiên hà khác!"
"Không," Renna nói, giọng bà đanh thép. "Công nghệ đó vẫn còn quá nhiều rủi ro. Chúng ta sẽ không lặp lại sai lầm của Icarus. Chúng ta sẽ đi, nhưng chúng ta sẽ đi một cách cẩn trọng. Chúng ta sẽ gửi những con tàu không người lái đi trước, để lắng nghe, để thấu hiểu, trước khi đặt chân đến."
Ngồi bên cạnh bà, Bác sĩ Kenji Tanaka, giờ đã là một cụ ông tóc bạc trắng, gật đầu đồng tình. Ông là chủ tịch của Hội đồng Đạo đức.
"Aris đã dạy chúng ta một bài học," ông nói, giọng ông trầm và đầy sự thông thái. "Sự tò mò không có giới hạn, nhưng nó phải được dẫn dắt bởi trách nhiệm. Chúng ta không phải là những kẻ chinh phục vũ trụ. Chúng ta chỉ là những học trò khiêm tốn của nó."
Quyết định của họ đã được thông qua. Nhân loại sẽ tiếp tục vươn ra các vì sao, nhưng với một tâm thế hoàn toàn khác: một tâm thế của sự tôn trọng và thấu hiểu.
Tối hôm đó, sau cuộc họp, Renna và Kenji cùng nhau đi dạo trong khu vườn của Viện.
"Ông có nghĩ rằng 'nó' vẫn đang quan sát chúng ta không?" Renna hỏi.
"Tôi tin là vậy," Kenji đáp, ông nhìn lên bầu trời. "Và tôi tin rằng, Aris cũng đang ở ngoài đó, cùng với 'nó', quan sát chúng ta. Và tôi hy vọng, anh ấy đang mỉm cười."
Họ đứng đó, hai con người cuối cùng của phi hành đoàn Icarus, nhìn lên bầu trời đêm. Họ đã già đi, đã cống hiến cả cuộc đời mình để bảo vệ di sản của người bạn đã hy sinh. Họ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Họ không biết rằng, ở một nơi nào đó rất xa, trong một chiều không gian khác, một ý thức vĩ đại đang mỉm cười. Nó đã thấy được sự lựa chọn của nhân loại. Một giống loài đầy mâu thuẫn, nhưng cũng đầy hy vọng. Một giống loài đã học được bài học từ Tín Hiệu Câm.
Và nó biết rằng, vũ trụ này đủ rộng lớn cho những người học trò khiêm tốn.