Sau khi ngọn lửa bùng phát biến lớp học thành chiến trường công khai, Tuấn đứng lặng một hồi, mắt dõi nhìn từng khuôn mặt. Ánh mắt tò mò, nghi ngờ, và đôi chút thỏa mãn của phe đối lập khiến cậu nhận ra rằng mọi chuyện không đơn giản chỉ là tranh đua học thuật nữa. Cậu biết rằng để giữ vững uy tín và lật ngược tình thế, phải tìm ra nguồn gốc của những âm mưu tinh vi này.
Tuấn quay sang Minh và Hương, giọng nghiêm túc:
– “Chúng ta không thể chỉ phản ứng theo sự kiện nữa. Ai đó đang đứng sau mọi chuyện, và nếu không tìm ra, lớp học này sẽ mãi hỗn loạn. Mình cần lần theo từng dấu vết nhỏ.”
Bắt đầu từ những chi tiết nhỏ nhất, Tuấn ghi lại tất cả những sự kiện bất thường: từ việc bài kiểm tra bị sai sót, những tờ giấy rơi lộ chiến lược nhóm, đến ánh mắt dò xét của các học sinh. Cậu để ý rằng mỗi lần sự việc bất lợi xảy ra, Nam Phong đều xuất hiện đúng lúc, nhưng chưa bao giờ trực tiếp dính líu.
Tuấn cũng nhận ra những động thái tinh vi: một vài lời đồn được phát tán âm thầm, một số ghi chú bị tráo đổi một cách tinh tế, và cả những tin nhắn “vô hại” cũng có thể là công cụ để gieo nghi ngờ.
– “Mọi thứ đều có dấu vết riêng của nó,” Tuấn thì thầm, ánh mắt sắc bén. “Nếu chúng ta soi kỹ, sẽ thấy ai đứng sau mọi âm mưu này.”
Họ bắt đầu so sánh thời điểm, vị trí, và hành động của Nam Phong cùng đồng minh, ghi lại từng cử chỉ và lời nói. Minh chú ý đến những khoảng lặng, những cái liếc mắt đầy tính toán; Hương quan sát kỹ từng lời xì xào, từng ánh mắt phản ứng của lớp.
Trong quá trình theo dấu, Tuấn bất ngờ phát hiện một tấm sổ tay nhỏ của Khánh, người đồng minh lâu năm nhưng luôn xuất hiện một cách kín đáo bên Nam Phong. Một vài ghi chú về chiến lược gieo nghi ngờ và cách điều khiển lớp học bị bỏ quên trong ngăn bàn.
– “Đây rồi… dấu hiệu đầu tiên,” Tuấn nói, tay run run nhưng ánh mắt rực sáng. “Khánh chính là kẻ đứng sau màn gài bẫy, hắn và Nam phối hợp mọi chuyện từ bóng tối.”
Cả ba bắt đầu lên kế hoạch cẩn trọng, phân tích cách Khánh và Nam có thể phản ứng, đồng thời tạo ra những bước đi kín đáo để kiểm chứng thông tin mà không để đối thủ phát hiện. Tuấn nhận ra rằng, nếu làm tốt, cậu không chỉ bảo vệ uy tín mà còn lật ngược thế cờ, biến phe đối lập thành kẻ bị nghi ngờ.
Ánh mắt Tuấn đầy quyết tâm, giọng nói tự nhủ:
– “Âm mưu đã lộ diện… nhưng chúng ta sẽ không dừng lại ở đây. Nếu cẩn thận, từng bước một, chúng ta sẽ đưa họ vào thế bẽ mặt ngay trong lớp học.”
Cả nhóm hiểu rằng cao trào tiếp theo của trận chiến không còn là học thuật đơn thuần, mà là cuộc đấu trí tinh vi, nơi từng chi tiết, từng chứng cứ sẽ quyết định ai mới là kẻ chiến thắng.