Không khí trong lớp học nặng nề hơn bao giờ hết. Mọi ánh mắt đều đang dõi theo từng cử chỉ của Nam Phong, nhưng không ai để ý rằng Tuấn đang ẩn mình trong bóng tĩnh lặng, chuẩn bị tung ra lá bài tẩy quyết định.
Tuấn đứng cạnh Lan, Minh và Hương, giọng bình tĩnh nhưng trong lòng căng thẳng: “Mọi thứ phải chính xác. Chỉ một sơ suất nhỏ cũng đủ để mọi nỗ lực đổ sông đổ bể.”
Trong túi cậu là một bằng chứng không thể chối cãi, thu thập từ nhiều ngày quan sát và ghi nhận. Đây không chỉ là giấy tờ hay hình ảnh, mà là chuỗi dữ liệu đầy đủ cho thấy tất cả kế hoạch gài bẫy, thủ đoạn và lời dối trá của Nam Phong. Cậu biết, khi bằng chứng này được công khai, phe Nam sẽ hoàn toàn rơi vào thế bẽ mặt.
Nhưng trước khi tiết lộ, Tuấn quan sát lớp học một lượt. Những ánh mắt nghi ngờ, hoang mang và căng thẳng đã lan tỏa khắp nơi. Cậu hiểu, nếu không khéo léo, Nam sẽ tìm cách chối bỏ, hoặc thậm chí bẻ lá bài tẩy.
Tuấn hít sâu, bước lên trước lớp. Giọng cậu vang lên, bình thản nhưng sắc bén:
– “Mọi chuyện đã diễn ra đủ lâu, và giờ là lúc lớp học biết rõ sự thật.”
Cả lớp nín lặng, kể cả Nam Phong, trông vừa ngạc nhiên vừa căng thẳng. Tuấn đưa ra từng chi tiết một cách logic, dẫn dắt cả lớp theo mạch suy luận, từ những sự kiện nhỏ nhất cho đến kết quả cuối cùng.
– “Đây là bằng chứng… mọi hành động gian trá, mọi lời nói dối, tất cả đều được ghi lại và chứng minh.”
Cậu từ từ rút ra tờ sổ tay, giấy ghi chú, hình ảnh và đoạn ghi âm. Những chi tiết tưởng chừng rời rạc bỗng khớp nhau một cách hoàn hảo. Lớp học bắt đầu nghiêng về phía Tuấn, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang kinh ngạc, rồi dần là sự xác nhận.
Nam Phong bật người, giọng gấp gáp:
– “Không… cậu… cậu không thể có tất cả bằng chứng này!”
Nhưng lời cậu ta chỉ như gió thổi qua bức tường sự thật. Không ai đứng về phe Nam, và nhiều người bắt đầu thì thầm bàn tán về những chi tiết mà họ từng nghi ngờ. Khánh cũng lộ vẻ bối rối, ánh mắt hoang mang, nhận ra rằng mọi kế hoạch tinh vi đã bị lật ngược hoàn toàn.
Tuấn mỉm cười nhẹ, bước lùi một bước, để lớp học tự chứng kiến bằng chứng phơi bày, không cần lời giải thích thêm. Mọi thứ giờ đã quá rõ ràng, không thể chối cãi.
Lan thì thầm bên cạnh:
– “Cậu làm được rồi… thế trận hoàn toàn nghiêng về phía chúng ta.”
Tuấn gật đầu, ánh mắt kiên định:
– “Đây mới chỉ là khởi đầu. Nhưng với lá bài này, Nam Phong không còn đường thoát. Lớp học sẽ chứng kiến toàn bộ sự thật.”
Trong lớp, sự căng thẳng đạt đến đỉnh điểm. Mọi người đứng lặng, từng cái nhìn dồn về Nam, từng lời xì xào lan ra. Và ở trung tâm, Nam Phong cảm nhận rõ ràng sức ép chưa từng có, nhận ra rằng lá bài tẩy của Tuấn đã chặn mọi lối thoát, đưa câu chuyện tới cực điểm của cuộc chiến trí tuệ.