Tại Trình gia – Phòng trà cổ kính
Trình Dạ Thâm đặt tách trà xuống, nhìn mẹ mình, bà Từ Lan, bằng ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ.
“Tại sao lại là mẹ?”
Bà Từ Lan không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng hỏi:
“Con biết rồi à?”
“Người gửi thông tin cho Lâm Du San là thư ký riêng của mẹ. Người ấy đã thừa nhận.”
Im lặng kéo dài.
Bà vẫn giữ thái độ điềm đạm quý tộc, đặt từng ngón tay lên chuỗi hạt ngọc trên cổ:
“Mẹ chỉ muốn tốt cho con.”
“Bằng cách bôi nhọ mẹ của cháu ruột mẹ sao?” – Giọng anh lạnh băng.
“Khúc Tiểu Du không xứng với con.” – Mắt bà ánh lên tia kiên định.
“Con có cả Trình thị. Cô ta có gì? Ngoài một đứa con hoang không rõ gốc gác, một vết nhơ từ bệnh viện và gương mặt khiến mẹ không thể chấp nhận!”
“Cô ấy là người con chọn.”
“Con đang tự hủy danh tiếng của mình!” – Bà đập mạnh tay lên bàn, lần đầu mất bình tĩnh.
Hồi tưởng của bà Từ Lan – Gốc rễ định kiến
Năm xưa, bà từng yêu say đắm một người đàn ông xuất thân nghèo khổ. Nhưng mối tình ấy đã khiến bà mất đi sự ủng hộ của gia tộc, suýt nữa bị tước quyền thừa kế.
Bà đã phải trả giá bằng nước mắt, bằng cả đứa con đầu lòng không giữ được vì stress.
Từ đó, bà thề: “Không để ai trong Trình gia lặp lại sai lầm của mình.”
Với bà, Khúc Tiểu Du chỉ là hình ảnh phản chiếu của người đàn bà yếu đuối năm xưa bà từng là.
Trình Dạ Thâm – Lần đầu phản kháng đúng nghĩa
“Nếu mẹ đã từng đau như vậy, tại sao mẹ lại đi khiến người khác chịu nỗi đau tương tự?”
“Con không hiểu!” – Bà gần như hét lên.
“Không. Con hiểu. Chỉ là con không đồng ý.”
Anh đứng dậy, nhìn bà – không còn là ánh mắt của một đứa con ngoan, mà là một người đàn ông trưởng thành bảo vệ gia đình của chính mình.
“Nếu mẹ tiếp tục can thiệp… thì đừng trách con chọn rời khỏi Trình gia.”
Câu nói như tiếng sấm nổ giữa phòng.
Cùng lúc đó – Biệt thự của Khúc Tiểu Du
Tiểu Du đang xem lại những đoạn video truyền thông đưa tin tích cực về cô.
Bỗng có tiếng gõ cửa.
Là cụ Trình – ông nội của Dạ Thâm.
Cụ không nói nhiều, chỉ ngồi xuống, uống trà, rồi hỏi:
“Cô còn yêu nó không?”
“Cháu không nghĩ mình từng ngừng yêu.” – Tiểu Du đáp, nhẹ nhàng.
“Vậy thì làm vợ nó đi.” – Cụ mỉm cười, rút từ túi áo một chiếc hộp nhỏ.
“Đây là vòng cổ bà nội nó để lại. Cụ nghĩ… nên giao lại cho cháu.”
Trở lại Trình gia – Từ Lan đơn độc trong bóng tối
Sau cuộc đối đầu với con trai, bà ngồi trong phòng mình, lật giở từng bức ảnh gia đình cũ.
Tấm ảnh Dạ Thâm hồi bé ngồi trong lòng bà, đôi mắt giống hệt Tiểu Bảo – đứa cháu nội bà từng từ chối thừa nhận.
Bà cầm điện thoại lên… nhưng không bấm số.
Trình Dạ Thâm trở về biệt thự riêng
Tiểu Du đang đứng bên cửa sổ.
Anh bước đến, vòng tay ôm cô từ phía sau.
“Mẹ sẽ không cản trở nữa. Dù bà ấy đồng ý hay không, anh vẫn chọn em.”
“Em biết.” – Cô tựa vào ngực anh, giọng nhẹ như gió thoảng.
“Em cũng chọn anh. Nhưng lần này, chúng ta không để ai chen vào nữa.”
Cuối chương – Một món quà gửi đến Tiểu Du
Sáng hôm sau, khi cô mở cửa, một chiếc hộp đựng hoa lan trắng được đặt trước cổng.
Bên trong có một mảnh giấy viết tay:
“Xin lỗi vì năm đó tôi đã làm tổn thương cô.
Cô xứng đáng có tất cả hạnh phúc mà cô từng bị tước đoạt.
– Từ Lan.”
Tiểu Du đọc xong, khẽ mỉm cười – một nụ cười nhẹ nhõm, tha thứ.