Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt

Chương 1: Bóng đêm gần tàn, cảnh xuân vô hạn


trước sau

Ánh trăng sáng tỏ như thuỷ triều tràn vào cửa sổ, ngọn gió lạnh thổi qua mang theo hương hoa nhàn nhạt. Căn phòng tối đen, chỉ có ánh sáng xanh nhấp nháy từ màn hình máy vi tính. Bỗng một tràng tiếng chuông cửa inh ỏi vang lên trong không gian yên tĩnh, đánh thức cô gái đang ngủ gục trên bàn dậy.
Ninh Tiểu Thuần chợt bừng tỉnh, xoa xoa hai mắt, lơ mơ nhìn đồng hồ trên tường. Đã muộn thế này còn ai đến quấy rầy giấc ngủ của người ta thế? Cô ngái ngủ chậm chạp đi ra cửa. Cửa mở kêu “kẹt” một cái, lập tức một bóng đen lách vào, cùng lúc ấy cánh cửa bị đóng lại, Ninh Tiểu Thuần bị ép vào tường.
Bóng đen chậm rãi kề sát Ninh Tiểu Thuần, hơi thở đàn ông phả vào mặt cô. Một giây sau, cánh môi ấm áp dán lên môi cô, không cho cô tránh né. Đầu lưỡi nhanh nhẹn ngang ngược xông thẳng vào trong, cạy mở răng cô, vờn quấn lưỡi cô. Hai tay cô để trên ngực người đó, định đẩy ra, nhưng người đó vững như ngọn núi. Hơi thở cô gấp gáp nhưng trong mắt người đó âm thanh ấy lại hấp dẫn chết người. Gã hôn mạnh và sâu hơn.
Người đó trong đêm tối như thú hoang, tận lực tìm kiếm. Ninh Tiểu Thuần bị hôn đến choáng váng, ánh mắt mờ mịt, hai chân không đỡ nổi sức nặng cơ thể đành bám chặt vào thân trên của gã.
Môi gã rời khỏi môi Ninh Tiểu Thuần, vén tóc cô ra hai bên, ái muội thổi vào tai cô, sau đó cánh môi lại lần nữa trở lại trên thịt da cô, từ cổ hôn dần xuống. Cử động của gã khiến Ninh Tiểu Thuần run rẩy từng hồi.
Hôn từ cổ đến xương quai xanh cô, gã vươn đầu lưỡi khẽ liếm lên da, tay không để yên mò lên bắp đùi cô, chậm rãi chuyển lên trên, vén váy ngủ lên rồi vuốt ve trong đùi cô. Gã nhất định là cao thủ tình trường, Ninh Tiểu Thuần mới bị gã vuốt vài cái đã trở nên ý loạn tình mê, mặt đỏ ửng, không ngừng thở dốc.
Cảm giác làn da trắng mịn khiến người đó thích thú, tay gã chầm chậm đến gần nơi bí ẩn, đồng thời miệng gã cũng không nhàn rỗi, hôn lên đồi ngực dưới váy ngủ, không quan tâm còn cách lớp vài mỏng điên cuồng mút vào.
Đỉnh vú Ninh Tiểu Thuần dựng đứng, người đó mút lấy không tha, cắn nhẹ, cô rít lên thở hổn hển. Tay người đó xoa vùng tam giác thần bí, chuẩn bị luồn vào trong quần lót để cảm nhận trực tiếp khu rừng bí ẩn đó.
Ninh Tiểu Thuần bỗng nhiên bừng tỉnh, vội dùng tay đè chặt tay gã, khàn khàn nói: “Đừng!” Con ngươi gã thẫm lại, lạnh lùng nói: “Ninh Tiểu Thuần, em đừng quên, em là của tôi, trách nhiệm của em là giải quyết sinh lí cho tôi.”
Cô cắn môi, hạ giọng: “Em biết.” Sau đó tay cô đặt trên hông gã, cởi thắt lưng, cởi quần cho gã, vật đàn ông đang cương cứng, dù còn cách lớp quần lót cũng muốn xông ra. Cô nhỏ giọng nói: “Em đến kì, không tiện.” Nói rồi cô kéo quần lót gã xuống, vật đàn ông to lớn hiện ra trước mắt cô.
Gã đã cứng, nâng cậu bé lên thì thấy hai hòn bi, dùng đầu lưỡi liếm từ dưới hai hòn bi thẳng lên, liếm đến phần quy đầu, rồi liếm lên xuống, như liếm kẹo que. Sau đó từ từ ngậm gã vào, đầu lưỡi phủ lên đỉnh, đôi môi xoay tròn quanh phần đầu hướng ra ngoài, tay nắm chặt phần thân còn lại, đầu xoay lắc trái phải, lưỡi cô vẫn trùm lên phần mép quy đầu đang phình ra, đồng thời tay cô bắt đầu xoa vuốt lên xuống phần thân.
Gã dựa vào tường, thở hổn hển. Khoái cảm khiến toàn thân gã tràn ngập sức lực. Gã cười khẽ, “Kỹ thuật tiến bộ thật.” Ninh Tiểu Thuần không nói lời nào. Vật to lớn càng ngày càng sưng to, gã chồm người về trước, muốn đẩy nó vào nơi sâu nhất trong miệng cô. Đáng tiếc là, Ninh Tiểu Thuần không thể mở miệng lớn hơn được nữa, không thể ngậm hết toàn bộ chiều dài của gã, trái lại cô khẽ liếm mép quy đầu, làm thế càng tăng thêm khoái cảm cho gã.
Gã run rẩy, theo phản xạ bắn thẳng ra. Ninh Tiểu Thuần dùng ngón tay ấn chặt vào gốc, chặn tinh dịch lại không cho gã xuất tinh. Cô tiếp tục cố sức mút đỉnh đầu, kéo dài quá trình xuất tinh. Cuối cùng Ninh Tiểu Thuần dừng lại, để nó bắn ra. Gã dùng lực xuất ra, tinh dịch như núi lửa bùng nổ phún vọt, đó là lần xuất tinh vừa dài vừa mạnh mẽ.
Ham muốn của gã được phóng thích, lười biếng dựa vào tường. Ninh Tiểu Thuần quỳ trên mặt đất, nhìn đống tinh dịch sềnh sệch trên đất, vẻ mặt phức tạp. Khoé miệng gã nhếch lên nụ cười xấu xa, giọng nói khàn khàn: “Em lại mút cho sạch tinh dịch còn dính trên thằng nhóc của tôi đi.”
Cô ngước đầu nhìn gã, không nói tiếng nào. Gã dựa tường nhìn xuống cô, ánh mắt nóng bỏng. Cô chậm rãi đi qua, tay phải cầm vật cứng, kề miệng đến gần, vươn lưỡi hút sạch tinh dịch như đang ăn kem. Khoé môi cô dính tinh dịch trắng đặc của gã. Sau cùng, cô đưa lưỡi liếm một vòng quanh môi, như thật thoả mãn. Gã nhìn thấy dáng vẻ hưởng thụ của cô, bật cười thích thú, sau đó quen thuộc đi vào phòng tắm. Ninh Tiểu Thuần chợt thấy trong dạ dày nhộn nhạo, phun hết chất lỏng trong miệng. Cô lấy tay lau miệng, đứng lên.
Gã tắm rửa xong, mặc áo tắm đi ra. Ninh Tiểu Thuần ngồi trước máy tính nói với gã: “Tối nay ngủ lại đây à?” Gã nhìn cô, gật đầu. Cô quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình máy tính, tập trung làm việc của mình. Trước đó vì nằm sấp trước máy tính ngủ, vừa nãy lại phải thoả mãn cho gã, làm trễ giờ, nếu không thức đêm hoàn thành luận văn, ngày mai nhất định sẽ bị giáo sư mắng. Cô thở dài. Đêm nay gã ngủ lại đây, ngày mai lại phải giặt khăn trải giường rồi....
Không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng gõ bàn phím cùng tiếng hô hấp của gã. Cô lén dời mắt nhìn sang khuôn mặt đàn ông say ngủ, thấy rõ góc cạnh trên mặt gã, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cô lắc lắc đầu, đi xuống phòng bếp. Cô bây giờ cần một ly cà phê cho tỉnh táo. Mở tủ thì thấy đã hết cà phê hoà tan. Cô đành vứt hộp không vào thùng rác. Giờ đã muộn thế này, quán cà phê của chị Hội Lí chắc đã đóng cửa, đêm nay đành phải đấu tranh với sâu ngủ. Cô nghĩ thầm trong lòng.
Cô đi về phòng, ngồi trước máy tính, nhanh chóng gõ bàn phím.
Trời đã sáng hẳn, ngoài cửa sổ vọng đến tiếng xe cộ qua lại nhộn nhịp. Ninh Tiểu Thuần nằm trên bàn máy tính tỉnh lại, ngẩng đầu, dụi hai mắt, vươn vai vặn hông, mắt dời đến bên giường, trên giường đã không còn ai nhưng vết lõm xuống trên gối và hơi ấm còn lưu lại trên giường mới khiến người ta cảm nhận có người ngủ ở đây.
Ninh Tiểu Thuần đứng lên, đến gần cửa sổ kéo màn ra, ánh mặt trời chiếu vào, sáng rực làm cô nheo mắt. Lại một ngày mới, cần cố gắng hơn thôi. Cô nhanh nhẹn vào nhà tắm, tắm rửa thay quần áo.
Cô rời khỏi nhà vừa đi vừa ngáp dài ngáp vắn. Xem ra cô cần một ly cà phê cho tỉnh người. Vì vậy cô đổi hướng, chân bước về tiệm cà phê cuối phố.
Tiếng chuông gió trong trẻo vang lên, cô bước vào tiệm của An Hội Lí, tìm chỗ ngồi gần cửa sổ, ngồi xuống.
“Tiểu Thuần, vẫn như cũ phải không?” An Hội Lí cầm menu đi đến.
“Vâng ạ, chị Hội Lí cho em một ly cappuccino với một cái matcha.” Cô mỉm cười với An Hội Lí.
An Hội Lí nhìn cô, hoảng hồn: “Tối qua em ngủ không ngon sao mà mắt thâm quầng hết vậy.”
Ninh Tiểu Thuần tỏ vẻ lo lắng quá độ ôm mặt kêu to: “Không phải chứ? Aiz, đều do hậu quả hôm qua em thức đêm làm cho xong luận văn...”
An Hội Lí cười cười, bỏ đi.
Ninh Tiểu Thuần chống cằm nhìn người đi qua đi lại ngoài cửa sổ, chìm vào suy nghĩ. Bất ngờ tiếng chuông điện thoại kéo cô về thực tại, cô lấy di động trong túi ra, nhấn nút nghe, tiếng của một chàng trai truyền đến: “Sâu lười, em dậy chưa?”
Ninh Tiểu Thuần nở nụ cười, nói : “Đang ăn sáng đây, đừng xem em như con sâu mê ngủ được không?”
Tiếng cười sảng khoái của chàng trai vang lên: “Em ăn nhanh đi, anh chờ em ở trường, em đừng đến muộn đấy.”
“Ừ, em cúp đây, 88.” Cúp điện thoại thì cà phê đã đưa bưng đến, cô mỉm cười gật đầu với An Hội Lí. Bưng tách, khẽ nhấp một ngụm cappuccino, chất lỏng thơm tho ở cổ từ từ chảy vào bụng, thật là dễ chịu! Dáng vẻ Ninh Tiểu Thuần hưởng thụ như con mèo nhỏ được chủ nhân vuốt ve, nựng nịu.
Trạm xe bus đầy người đứng chờ, Ninh Tiểu Thuần vất vả lắm mới chen lọt lên xe, trong xe đặc kín người, không khí bức bí. Ninh Tiểu Thuần khốn khổ nắm vòng đứng trên xe. Xe thắng một cái, theo quán tính bị chúi về trước, cô đụng phải một ông chú đứng phía trước, người ông ta nồng nặc mùi mồ hôi, cô lập tức theo phản xạ giữ khoảng cách với ông ta.
Xe lại chạy tiếp, cô nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, lòng cảm khái: “Nếu mình có tiền, nhất định sẽ không chen chúc trên phương tiện công cộng thế này.” Đột nhiên cô cảm thấy sau lưng có gì đó chạm lên mông mình, khẽ vuốt. Cô chấn động, chẳng lẽ là tay heo trên xe bus như lời đồn?!
Bàn tay to từ trên mông lần xuống, chậm rãi chuyển qua đùi. Bàn tay thô ráp vuốt nhẹ lên da Ninh Tiểu Thuần. Vết chai trên tay sượt qua da mang đến cảm giác đôi chút kích thích, Ninh Tiểu Thuần không kìm được rùng mình. Bàn tay như cảm nhận khác lạ của Ninh Tiểu Thuần, càng táo tợn dời vào trong đùi, nhắm lên trên, muốn tiến đến vùng cấm.
Hôm nay Ninh Tiểu Thuần mặc váy chữ A rộng rãi, rất dễ bị ra tay. Làm sao đây? Dứt khoát không thể để hắn như ý được!! Phía trước là đèn đỏ, xe phanh dừng lại. Ninh Tiểu Thuần giả vờ đứng không vững chúi về trước, thoát khỏi bàn tay dê, kế tiếp trụ người ngã ra sau, gót giày giẫm đằng sau một phát thật mạnh lên mu bàn chân của kẻ nào đó, sau đó tay vung lên, quật vào đũng quần kẻ đó, rồi rụt tay lại, đứng yên như không có chuyện gì. Sau lưng truyền đến tiếng hít mạnh, hắn đau muốn nín thở, khoé miệng Ninh Tiểu Thuần nhếch lên, cười trộm.
Hừ, biết sự lợi hại của cô đây chưa. Ninh Tiểu Thuần tôi không phải là hạng người dễ dàng bị hiếp đáp thế đâu.
Trạm kế, tên biến thái cụp đuôi ỉu xìu xuống xe, Ninh Tiểu Thuần hả dạ, ngâm nga khe khẽ suốt đường đến trường.
Nhìn đồng hồ thấy còn năm phút nữa đến giờ vào lớp, cô chạy vội đến phòng học, dừng ở cửa lớp thở hổn hển. Đẩy cửa bước vào, một chàng trai ngồi ở phía sau vẫy tay với cô, cô đến chỗ ngồi cạnh anh ta, ngồi xuống.
“Xem em chạy mướt mồ hôi này.” Chàng trai ân cần đưa khăn.
Ninh Tiểu Thuần cầm khăn, cảm ơn.
“Hôm qua em thức cả đêm phải không?” Chàng trai cau mày, giọng nói có vẻ trách cứ.
Ninh Tiểu Thuần mỉm cười với anh, nói: “Tối qua phải làm cho xong luận văn, đành chịu thôi, sau này em sẽ không thế nữa đâu Tử Hiên.”
Chàng trai định nói gì đó thì giảng viên đã vào đứng trên bục. Anh đành phải nén lại, anh là Lục Tử Hiên bạn trai của Ninh Tiểu Thuần.
Ninh Tiểu Thuần ngồi học mà muốn ngủ gật, tinh thần không tập trung, nhưng đây là giờ của giảng viên được xưng tụng là “Mai Siêu Phong”, không thể lơ là đành phải vật lộn với cơn buồn ngủ. Cô mắng thầm tên hôm qua, nếu không do gã đến làm phiền cô thì cô đâu phải thức đến bốn, năm giờ sáng, nhưng không thể không cho gã đến được, cô đành thở dài.
Cuối cùng cũng hết giờ, cơn buồn ngủ của cô cũng biến mất. Lục Tử Hiên nói với cô: “Ăn trưa với anh nhé?” Ninh Tiểu Thuần gật đầu.
Hai người đi bộ tới quán cơm nổi gần trường học, gọi là quán cơm nổi là do nó được xây trên hồ, ngồi bên trong có thể thấy hồ nước trong vắt ngoài cửa sổ, cảnh vật rất đẹp, thỉnh thoảng có gió thổi qua càng mát mẻ dễ chịu.
“Bác trai gần đây khoẻ không?” Lục Tử Hiên dừng đũa hỏi.
“À... Tình trạng hậu phẫu rất ổn, đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sắp hồi phục rồi.” Ninh Tiểu Thuần cắm cúi ăn, không ngước lên nhìn anh.
Ba tháng trước, bệnh của cha trở nặng, bệnh tình nghiêm trong phải lập tức làm phẫu thuật, cần một số tiền lớn, hoàn cảnh nhà cô lại không khá giả, cuộc sống túng thiếu không kiếm được nhiều tiền như vậy. Khoảng thời gian đó mẹ cô sốt ruột, lo lắng, Ninh Tiểu Thuần giận bản thân vô dụng, không làm sao kiếm ra tiền, hàng đêm dùng nước mắt rửa mặt. Có điều, chuyện đã qua, tất cả đang khá hơn.
“Vậy cũng tốt, có chuyện gì cứ tìm anh.” Lục Tử Hiên cười nhẹ.
Ninh Tiểu Thuần im lặng, chợt đổi đề tài câu chuyện, ngẩng lên nhìn Lục Tử Hiên, “Phòng làm việc của anh chuẩn bị thế nào rồi?”
Lục Tử Hiên nhìn đôi mắt trong suốt của cô, có hơi tránh né, anh thản nhiên trả lời: “Tiến hành thuận lợi, tháng sau có thể khai trương.”
“Vậy chúc mừng anh, cố lên.” Ninh Tiểu Thuần cười nói.
Lục Tử Hiên ngẩn người, gật đầu. Điện thoại vang lên, anh đứng lên ra ngoài nghe máy, trong nháy mắt anh xoay đi, vẻ tươi cười của Ninh Tiểu Thuần tắt hẳn, vẻ mặt hờ hững. Tâm trạng cô chợt trở nên rất tệ, nhìn bóng lưng Lục Tử Hiên mà như suy nghĩ điều gì.
Năm phút sau, Lục Tử Hiên quay lại, nói với Ninh Tiểu Thuần : “Phòng làm việc có việc gấp, anh phải đi trước.”
Ninh Tiểu Thuần gật đầu: “Vậy anh đi đi, em tự về.” Lục Tử Hiên hôn nhẹ lên trán cô rồi bỏ đi.
Ninh Tiểu Thuần ngồi đó thật lâu mới đứng lên về. Ánh nắng tháng Sáu gay gắt bao phủ thành phố, toả ra hơi nóng hừng hực. Cô che dù đi trong sân trường, vườn trường vào buổi trưa rất ít người, rất vắng lặng, chỉ có mấy chú ve trên tàng cây kêu không ngừng nghỉ.
Cô đứng dưới bóng cây, hơi ngửa đầu một góc 45 độ nhìn hoa đua nở, ánh nắng xuyên qua khe hở giữa mấy nhánh cây chiếu xuống, vươn tay ra, lòng bàn tay có những đốm sáng, rựa rỡ mà trong suốt.
Dưới tàng cây này, lần đầu tiên cô và Lục Tử Hiên hôn nhau. Lúc đó, cô kiễng chân, hai tay ôm cổ anh, nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm của Lục Tử Hiên. Đôi môi ấm áp mà ướt mềm, hơi thở anh phả lên mặt cô, ngưa ngứa. Giờ phút đó, cô thật hạnh phúc.
Bỗng, cô ngừng suy nghĩ, xoay người bước đi.
Cô rời trường, đi đến ngân hàng, đêm qua gã nói với cô: “Tiền đã vào tài khoản của em rồi đó.” Cô gật đầu, tiếp tục ôm máy viết luận văn. Giờ nhìn số tiền trong tài khoản, cô mỉm cười, trong lòng chát chát. Cô nhấn nút chuyển khoản, chuyển tiền vào tài khoản của cha mẹ. Sau khi chuyển xong, cô rời khỏi ngân hàng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!