Cung Triệt thú vị liếc Lạc Hi Hi một cái, buông cô ra, chỉnh lại áo, hắng giọng sau đó nói: "Vào đi."
Lúc Cố Minh Vũ vào thì Lạc Hi Hi đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon, nhìn chằm chằm không chớp mắt xuống đất. Cố Minh Vũ như vô tình liếc qua cô, thấy mái tóc dài của cô hơi rối và đôi môi sưng mọng, thì bàn tay cầm xấp tài liệu nổi gân xanh.
Anh đang ngồi trong văn phòng bỗng nhận được điện thoại của Lạc Hi Hi, khi nhận điện thì đầu kia lại không có người đáp, lúc anh chuẩn bị cúp xuống cỗng truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Lạc Hi Hi, sau đó là tiếng thở nhẹ, cùng với tiếng Cung Triệt nói chuyện. Lòng anh lập tức hoảng sợ, Cung Triệt lúc này đang ở công ty, như vậy nhất định là họ đang ở phòng làm việc của tổng giám đốc, anh không biết cú điện thoại này Lạc Hi Hi gọi là cầu cứu hay vô tình nhấn phải, nhưng dù thế nào, anh không thể khoanh tay ngồi yên. Anh cầm đại xấp tài liệu trên bàn viện cớ chạy đến đây. Nhìn tình trạng này, chắc là không xảy ra chuyện vượt quy củ nghiêm trọng.
Vượt quy củ?! Anh bỗng thấy vô cùng mỏi mệt, cô là vợ sắp cưới của Cung Triệt, chuyện thân mật với nhau không thể gọi là vượt quy củ. Aiz.
"Có chuyện gì không?" Cung Triệt cắt đứt suy nghĩ của anh, sốt ruột hỏi.
"Vâng, thưa tổng giám đốc, đây là danh sách phỏng vấn tuyển chọn trợ lý đã sàng lọc lần này, mời anh xem qua." Cố Minh Vũ cúi đầu đưa lên.
Cung Triệt cầm tài liệu, nhàn nhã ngồi trên ghế, thuận tay mở ra xem, rồi lên tiếng như thuận miệng mà ẩn chứa nghiêm khắc: "Chuyện nhỏ thế này tạm thời tôi không cần phải xem thì phải, giám đốc Cố."
"Rất xin lỗi, thưa tổng giám đốc. Lần này tổng giám đốc cần thêm một trợ lý, nên tôi cho rằng đưa anh xem qua xem có duyên phận hay không." Cố Minh Vũ nói qua loa, mồ hôi lạnh rịn ra.
"Là vậy à, giám đốc Cố thật là tận tâm." Cung Triệt thú vị nhìn sơ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt thanh tú. Mắt gã loé sáng, dừng một chút, đặt xấp tài liệu lên bàn, gật gù, "Ừm, lần này khá là có duyên rồi. Tuyển lựa nhân tài nghiêm túc, sau đó ghi hình buổi phỏng vấn đưa tôi."
Mắt Cố Minh Vũ dừng trên tấm hình đó, trong lòng liền hiểu.
Cung Triệt nhìn Lạc Hi Hi, bảo Cố Minh Vũ: "Cậu kêu xe giúp Hi Hi, đưa cô ấy về nhà."
"Vâng thưa tổng giám đốc." Cố Minh Vũ đến bên cạnh Lạc Hi Hi, đưa tay mời, "Mời cô Lạc."
Lạc Hi Hi ngẩng đầu nhìn Cung Triệt, muốn nói rồi thôi, cuối cùng đứng lên, theo sau Cố Minh Vũ ra ngoài. Khi họ sắp biến mất sau cánh cửa, tiếng Cung Triệt vang lên: "Công ty cần là thực lực, không phải có duyên là được, biết không."
Gã là tổng giám đốc Hoàn Nghệ, công - tư rõ ràng, căng - chùng có giới hạn, có tư duy kế sách hơn người, quả thật khiến người khâm phục. Cố Minh Vũ thầm tán thưởng. Anh xoay người, gật đầu với gã, sau đó đưa Lạc Hi Hi ra ngoài.
Cung Triệt xoay ghế, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên người thật dễ chịu, gã mệt mỏi nhắm mắt lại.
Cố Minh Vũ tính đích thân tiễn Lạc Hi Hi, anh và cô ra khỏi toà nhà đến bãi đỗ xe mới ôm cô, sốt ruột hỏi han: "Em có sao không?"
Lạc Hi Hi dựa vào ngực anh, lắc đầu. Cô nhẹ nhàng nói: "Vũ, em khổ quá. Em không muốn ở gần Cung Triệt nữa, nhưng em không thể chạy trốn, cuộc sống thế này bao giờ mới kết thúc đây?"
Cố Minh Vũ đau lòng vuốt tóc cô, dịu dàng nói: "Đợi anh giúp Hoàn Nghệ thành công mấy vụ làm ăn, anh sẽ nói rõ mọi chuyện của chúng ta cho Cung Triệt, tin rằng anh ấy sẽ tác thành cho chúng ta."
"Thật không?" Lạc Hi Hi hỏi.
"Thật." Anh gật đầu. Thật ra trong lòng anh cũng không chắc chắn, nhưng không thử qua sẽ không biết kết quả thế nào, vì cô gái yêu thương này, anh đành phải dốc sức làm việc cho Hoàn Nghệ.
Lúc Ninh Tiểu Thuần ra khỏi toà nhà Hoàn Nghệ, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng nóng rát toả xuống. Cô đưa tay che bớt ánh sáng chói chang, trong lòng rộn ràng vui sướng. Tối hôm qua cô nhận được điện thoại của Hoàn Nghệ, bảo cô hôm nay đến phỏng vấn. Lúc đấy, cô phấn khởi múa quanh trong phòng.
Nghĩ đi, Hoàn Nghệ là công ty lớn nổi tiếng như thế, chỉ với bằng cấp của cô rất khó lọt vào mắt người ta, không nghĩ ra sơ yếu lý lịch của cô lại được qua cửa, bảo cô không vui sao được? Vì trong lòng rộn ràng, trạng thái lúc phỏng vấn rất tốt. Dù phỏng vấn không thành công, cô cũng thoả mãn, dù sao cũng toàn là người giỏi, cô chen vào được cũng coi như không tệ.
Trưa nay phải tự khao cho mình, cô bèn gắng học, sắp thi cuối kì không thể cúp học được, cô còn phải lấy học bổng. Lúc đang học thì di động vang lên.
Là Lục Tử Hiên. Từ tối hôm đó, họ không gặp nhau lần nào. Không biết do anh ta bận bịu chuyện phòng làm việc hay là cố ý tránh mặt.
"Tối nay ăn cơm với anh," Lục Tử Hiên nói, "Chỗ cũ."
"Ừm, được." Ninh Tiểu Thuần đáp.
Nói mấy câu rồi cúp máy. Dường như có một khoảng cách rộng không vượt qua được giữa hai người. Ninh Tiểu Thuần lắc lắc đầu, tiếp tục tập trung làm bài.
Lúc gần tối, Ninh Tiểu Thuần rửa mặt, chải đầu ngồi xe đến chỗ hẹn cũ. Chỗ cũ là nơi họ lần đầu gặp nhau, ở đối diện trường, là một tiệm buffet đặc biệt.
Lúc đó Ninh Tiểu Thuần đang họp hội nhóm ở đây, Ninh Tiểu Thuần bưng khay đồ ăn quanh quất chọn món, mắt vừa thấy miếng bánh Tiramisu, đang lúc cô thèm thuồng miếng bánh thì giữa chừng hiện ra tên phá đám, nhanh tay lẹ chân, gắp miếng bánh đi.
Cô nổi giận đùng đùng ngước lên trợn mắt nhìn "kẻ phá đám", gương mặt Lục Tử Hiên thanh tú sạch sẽ phản chiếu vào mắt, đôi mắt anh ta trong suốt hiện rõ bóng cô há miệng trợn mắt. Cô bỗng xấu hổ đỏ mặt, ấp úng nói: "Cái bánh đó, là tôi thấy trước mà..."
Lục Tử Hiên thấy cô đỏ mặt, chợt nở nụ cười, đưa khay bánh cho cô, cười nói: "Trả cho cô." Ninh Tiểu Thuần cầm lấy, gật đầu, cảm ơn nhỏ xíu rồi xoay người bỏ đi. Vì thế hai người cứ vậy mà quen nhau, sau này bắt đầu yêu nhau, tất cả đều tự nhiên, đơn giản.
Cô xuống xe đã thấy Lục Tử Hiên đợi ngoài cửa, anh ta mặc một bộ thường phục, đẹp trai sáng lán, ánh chiều tà rọi lên người, bao quanh người anh rực rỡ, mông lung mơ mông, hấp dẫn không ít ánh mắt các cô gái.
Cô bước nhanh qua, lên tiếng gọi anh ta. Lục Tử Hiên sờ sờ tóc cô, kéo tay cô: "Vào thôi, anh đói rồi."
Ninh Tiểu Thuần bưng dĩa đứng gần bàn để đồ ăn, mắt quét nhanh qua thức ăn trên bàn. Lục Tử Hiên chợt đưa khay tới trước mặt cô, trong đó có một miếng Tiramisu. Lòng cô nảy nhẹ, mỉm cười với anh.
Trên bàn ăn, Lục Tử Hiên nói: "Mấy ngày nay anh bận quá, không có thời gian ở bên em, em không giận anh chứ?" Ninh Tiểu Thuần lắc đầu.
"Tối nay anh với em ngắm suối phun, nhé?" Anh hỏi. Cô gật đầu.
Ăn cơm xong, hai người đi dạo ven bờ biển, gió đêm hây hẩy, rất dễ chịu. Trên đê có mấy đôi tình nhân thì thầm trò chuyện, hoặc là hôn nhau, bầu không khí thật mờ ám. Tay Lục Tử Hiên bất giác từ vai chuyển đến eo Ninh Tiểu Thuần.
Hai người đi dọc ven biển đến trung tâm thành phố, suối phun theo nhạc bắt đầu biểu diễn. Suối phun đủ loại hình thù cùng đủ loại sắc màu biến hoá theo tiếng nhạc, suối phun thành hình, sắc đèn cũng biến hoá kếp hợp hoàn hảo theo điệu nhạc khiến buổi biểu diễn thêm sinh động, phong phú.
Ngày tốt cảnh đẹp, cảnh xuân vô hạn, đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Đột nhiên mấy từ này hiện lên trong đầu Lục Tử Hiên, anh nghiêng đâu nhìn mặt Ninh Tiểu Thuần, lòng ngứa ngáy.
Không chờ biểu diễn suối phun kết thúc, Lục Tử Hiên kéo Ninh Tiểu Thuần rời khỏi đó. hai người lại đi dọc bờ biển đến trạm xe, gió biển hoà cùng mùi hương nhàn nhạt không rõ bay tới, kích thích khứu giác. Theo hướng gió, truyền đến tiếng phụ nữ rên rỉ khiến người khác đỏ mặt, kích thích thính giác.
Lục Tử Hiên kéo Ninh Tiểu Thuần qua, ấn cô lên thân cây to, ánh trăng chiếu xuống, anh nhắm đúng miệng cô, hôn mạnh. Đầu lưỡi tách hàm răng cản trở, thành công lao vào trong, chiếm cứ miệng cô. Lưỡi linh hoạt liếm láp miệng cô, sau đó rời khỏi hôn lên cằm cô, gây ra tiếng động nho nhỏ.
Loại rung động này truyền từ xương vào trong tai cô, đồng thời kích thích lên làn da, cơ thể cô như mềm đi. Anh xoa mép tóc sau gáy cô, vuốt ve từ tóc xuống cổ, gia tăng khoái cảm cho cô, đưa ôc lặng lẽ vào phạm vi khoái lạc.
Lục Tử Hiên nói khàn khàn: "Đêm nay đến nhà em..."
Ninh Tiểu Thuần bừng tỉnh từ trong mê muội, cô chậm rãi đẩy anh ra, xoay người nhìn ra biển, thản nhiên nói: "Mai em phải thi." Cô đi vài bước, "Về thôi."
Lục Tử Hiên nhìn bóng lưng cô, tay vô thức nắm chặt.